Chap VII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap VII

Yang YoSeob nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Tuyết đã phủ một lớp trắng xoá. Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ?! Nó tự nhốt mình trong căn phòng này từ hôm chạm mặt Jang HyunSeung và Yong JunHyung. Kể cả DooJoon nó cũng không cho bước chân vào.

Uể oái đứng dậy rồi tiến về phía giường ngủ, YoSeob vô lực ngã xuống rồi nhắm mắt. Nó nghĩ tới những ngày tháng vui vẻ khi xưa cùng với hyung và... cậu ta...

Nó nhớ rất rõ nó đã từng quấn quít cậu thế nào, đã từng gọi cậu bằng cái tên gì khiến cậu ngượng ngùng thế nào. Và nó đã từng thấy hyung của nó hạnh phúc làm sao...

Nhưng tất cả là vì cái tên khốn kiếp Yong JunHyung đó! Hắn đã cướp mất gia đình, người anh trai đáng quý của nó. Và còn nhẫn tâm cướp đi giọng nói - thứ mà YoSeob tự hào nhất. Vì vậy nó phải trả thù! Trả thù vì hạnh phúc đã bị cướp mất của mình, trả thù vì những đau khổ mà hắn đã gây ra cho nó... Nó sẽ trả bằng hết, dù có đổi cả tính mạng, xương máu của mình...

- YoSeobie à! Tới giờ ăn rồi! Mở cửa cho anh đi! - Ngoài cửa, DooJoon gõ cửa liên hồi rồi nhẹ giọng.

Không có sự trả lời cũng như không có dấu hiệu nó sẽ ra mở cửa...

- Nếu không ăn em sẽ mệt đấy! Hôm nay và hôm qua em chưa hề ăn gì cả! - Anh thở dài, kiên nhẫn thuyết phục nó.

YoSeob tiếp tục làm ngơ và không đáp trả. DooJoon thở dài rồi khẽ nói:

- Vậy anh để thức ăn ngoài này nhé YoSeobie! Em phải ăn đấy! Nếu không sẽ kiệt sức!

Nói xong, anh đặt cái khay bày đầy thức ăn ngon lành trước cửa phòng YoSeob rồi bất lực bước đi.

Tiếng bước chân nhỏ dần rồi mất hẳn. Nó bật dậy rồi nhẹ nhàng mở cửa. Đập vào mắt là món gà hầm mà nó rất thích. Nhưng trên gương mặt YoSeob lại không để lộ cảm xúc gì. Nó mặc kệ rồi đóng cửa, khoá trái.

Suy nghĩ... YoSeob suy nghĩ về những tháng ngày đã qua với DooJoon. Anh ta đúng là đáng ghét, nhưng luôn luôn nghĩ cho YoSeob đầu tiên. Khi xưa, khi cả gia đình nó bị Yong JunHyung truy sát, không nhờ Yoon DooJoon thì chắc hẳn bây giờ nó cũng chẳng bảo toàn tính mạng mà ngồi đây.

Đôi khi phải cảm ơn DooJoon vì đã cho nó mượn vòng tay... Đôi khi phải cảm ơn DooJoon vì đã cho nó một chút hơi ấm... Đôi khi phải cảm ơn DooJoon vì đã che chở cho nó...

Và đôi khi... Phải cảm ơn Yoon DooJoon đã... yêu Yang YoSeob, đã trao cho nó thứ tình cảm đáng trân trọng nhất... Và có thứ gì đó, tựa như một viên pha lê lấp lánh tuyệt đẹp, lăn dài trên má nó...

-------------------------------------

Dắt cậu đi dạo trong khu vườn phủ đầy tuyết trắng, hai bàn tay đan chặt vào nhau tưởng chừng như không thể tách rời. JunHyung khẽ mỉm cười nhìn cậu đang lạ lẫm với mọi vật xung quanh mà nhẹ giọng:

- Seungie à! Em có thích ra ngoài này không?

- Có chứ JiYongie à! Seungie thích lắm! Ngoài này thật đẹp! - Cậu cười thật tươi nhưng sau đó lại mau chóng xịu mặt - Chứ không tối mịt như trong kia!

Hắn cười, xoa đầu cậu. Jang HyunSeung luôn luôn là thế, cho dù bây giờ cậu có thành ra thế này thì mong ước được tự do chưa bao giờ lụi tắt. Lẽ ra hắn nên đưa cậu ra ngoài này sớm hơn, lẽ ra hắn không nên nhốt cậu trong cái lồng rộng lớn mà cô độc đó.

"Nếu như tình hình của cậu HyunSeung đã khá hơn, ngài có thể khơi gợi lại những mảng ký ức đã mất để cậu ấy có thể từ từ phục hồi trí nhớ." Lời nói của ông bác sĩ cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu hắn. JunHyung nghĩ rằng lúc này chính là thời điểm thích hợp để có thể làm cậu nhớ lại hắn.

- HyunSeungie à! - Hắn khẽ gọi cậu.

- Dạ?! - Cậu lơ đễnh hỏi, đôi mắt nhìn về phía cái cây trơ trụi đằng xa.

- Em có biết Yong JunHyung không?!

Yong JunHyung?! HyunSeung nhíu mày suy nghĩ, nghe có vẻ quen thuộc... Nhưng sao cậu không nhớ ra nhỉ? Thế là cậu ngúc ngắc đầu:

- Hình như là...

Cậu lấp lửng khiến hắn chờ đợi trong sự nôn nóng. Nhưng HyunSeung chưa kịp trả lời thì một tiếng "Hắt xì!" khá lớn vang lên. Cậu đưa tay lên xoa chiếc mũi đang đỏ ửng như cà chua rất đáng yêu của mình. Hình như lạnh quá rồi!

- Thôi! Ta vào nhà nào! Em ở ngoài này quá lâu tới cảm lạnh rồi đấy! - Hụt hẫng vì không nghe được câu trả lời của cậu, nhưng hắn vẫn cởi bỏ chiếc áo khoác dày sụ bên ngoài của mình, choàng lên người cậu rồi nắm tay HyunSeung vào trong.

Từ lúc nghe hỏi cái tên "Yong JunHyung" đó, HyunSeung cứ trở nên thẫn thờ... Nhiều đêm trong giấc mơ, cậu mơ thấy mình gọi tên người tên là "JunHyungie" và thấy một hình bóng mờ ảo không thể xác định... Anh ta là ai?! Anh ta có quan hệ gì với cậu?! Và quan trọng nhất... Cậu dành cho anh ta tình cảm thế nào?!

-------------------------------------

Tối mịt DooJoon mới giải quyết xong công việc ở Tập đoàn. Dù rất muốn được ở nhà chăm sóc và theo dõi tâm trạng của nó, nhưng anh vẫn còn rất nhiều công việc đang chờ không thể bỏ bê được.

Bước nhanh về phía phòng mà YoSeob giam mình. Anh nhíu mày khi nhìn thấy khay gà hầm vẫn ở nguyên chỗ cũ không hề dịch chuyển. Đã hai ngày nay nó chưa ăn gì, nếu nó không chịu ăn thì sẽ kiệt sức mất!

Lấy từ trong túi áo một chiếc chìa khoá nhỏ, DooJoon tra nó vào ổ rồi nhẹ nhàng xoay. Tiếng khoá cửa vang lên thật nhẹ nhàng. Anh rón rén bước vào trong phòng rồi khẽ khàng tiến tới nơi nó đang nằm ngủ...

Tư thế ngủ của YoSeob thật không thoải mái vì nó lại tựa người vào thành giường. Sắc mặt hơi tái khiến anh cảm thấy đau lòng...

Khẽ chạm vào gương mặt thiên thần đang say ngủ thì nhận được một cái nhíu mày không hài lòng. "Chẳng lẽ trong giấc ngủ em cũng không muốn tôi gần em sao?" DooJoon cười khổ trong lòng rồi lách mình ngồi lên giường sau đó vòng tay qua eo YoSeob để nó dựa vào mình rồi mới nằm xuống...

Khẽ quàng tay ôm chặt thân hình bé nhỏ của nó trong vòng tay, DooJoon hơi dúi mình vào hõm cổ nó để cảm nhận mùi hương ngọt ngào quen thuộc... Không được chạm vào nó, không được nhìn thấy nó, không được ôm nó mỗi đêm khiến Yoon DooJoon anh gần như phát điên vì nỗi nhớ nhung. Tại sao chỉ không có nó hai ngày mà anh cảm thấy rất trống vắng?!

Anh có thể làm mọi việc mà nó muốn! Anh sẽ hi sinh mọi thứ mình đang có chỉ để nó vui... Ngay cả tính mạng anh cũng sẵn sàng dâng cho nó... Chỉ mong nó cảm động... Có lẽ... Yoon DooJoon anh đã quá yêu nó để mà mất lý trí rồi... Nó... Chính là chủ nhân của trái tim anh... Vì nó...vì Yang YoSeob... Yoon DooJoon có thể đánh đổi mọi thứ...

YoSeob mơ hồ cảm thấy hơi ấm quen thuộc liền vui mừng vùi sâu vào lòng anh mà mỉm cười thật nhẹ nhàng. Đây là mơ cũng được , nhưng thực sự nó lại có được hơi ấm quen thuộc đầy dễ chịu thân thương ấy... Một chút thôi... Là mơ cũng được... Hãy cho nó thả mình mà ở trong vòng tay ấy để có một giấc ngủ thật trọn vẹn...

<~<~<~<~<~>

Sáng ngày hôm sau...

Uể oải mở mắt, YoSeob thẫn thờ vì giấc mơ của mình... Nó đã được ở trong vòng tay ấy, đã được người đó bao bọc, bảo vệ khỏi những cơn ác mộng xâm chiếm nó hằng đêm...

Bất giác sờ sang bên cạnh. Còn ấm. Nó chợt bừng tỉnh... Hoá ra đó không phải là mơ... Hoá ra đó là sự thật... Hoá ra anh đã ở cạnh nó mà vỗ về nó...

Tim nó nhói lên... Đau... Nó không muốn mình rơi vào vòng xoáy của tình cảm. Vì nó còn phải trả thù! Nếu như dính vào tình yêu... thì YoSeob sợ mình sẽ mềm lòng mất... Vậy Yoon DooJoon à! Xin anh đừng đối xử với tôi như vậy... Thà rằng anh cứ mang tôi về rồi biến tôi thành một con búp bê, chơi chán rồi vứt bỏ tôi cũng được. Chứ đừng dịu dàng với tôi, đừng quá yêu tôi... Vì có một lúc nào đó... Tôi sẽ gây ra cho anh những nỗi đau mà cả đời tôi không thể nào xoá nhoà được... Vì vậy Yoon DooJoon, ngàn vạn lần xin anh đừng yêu tôi!

Từ lúc nào mà tôi lại uỷ mị như thế? Từ lúc nào mà tôi lại trở thành kẻ mau nước mắt tới vậy? Và một lần nữa, những hạt ngọc lấp lánh lại rơi xuống mu bàn tay của nó...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ôm cậu trong lòng rồi tì lên bả vai gầy, JunHyung im lặng để cậu chợp mắt một chút. Đêm qua HyunSeung gặp ác mộng...

Chuyện cậu gặp ác mộng không phải là hiếm gặp nhưng thực sự kinh khủng như đêm qua thì hắn chưa từng thấy biểu hiện ở cậu bao giờ...

Thực sự lúc đó hắn rất sợ... Sợ cái cảnh cậu bấn loạn để mà trở bệnh... Sợ cái giây phút cậu mất kiểm soát mà đập phá mọi thứ rồi tự làm tổn thương mình.

Nhìn căn phòng đã bị cậu đập phá gần hết và cổ tay mình bầm tím... Hắn nhắm mắt nhớ về đêm hôm trước - đêm kinh hoàng mà có lẽ hắn không bao giờ có thể quên...

-------------------------------------

Flash Back...

JunHyung mở mắt khi cảm nhận được cậu đang run rầy trong lòng mình, đổ rất nhiều mồ hôi, còn miệng không ngừng rên la:

- Không! JunHyungie!! Đừng làm hại JiYongie! - Âm thanh thoát ra từ cổ họng cậu cứ thế lớn dần lên rồi trở thành cực đại - Không! Đừng làm hại anh ấy!! Đừng!!!!

Hắn hoảng hốt bật dậy rồi dùng tay vỗ nhẹ vào má cậu, trấn an:

- Anh đây HyunSeungie! JiYongie đây! Mở mắt ra nào em! Đừng ngủ nữa! Mở mắt ra nhìn anh nào!

Toàn thân cậu run lên bần bật, mồ hôi túa đầy ra hai bên thái dương còn đôi môi xinh đẹp mím chặt tới độ bật máu.

Không có cách nào có thể cậu khiến dịu lại hay làm cậu thức dậy. JunHyung đành dùng đôi môi mình áp vào môi cậu mong giảm được nỗi sợ hãi của HyunSeung... Nụ hôn kéo dài tưởng chừng là mãi mãi, hai chiếc lưỡi vội vàng quấn quít lấy nhau không buông. Cậu túm chặt lấy vạt áo hắn để đòi hỏi nhiều hơn... Nụ hôn cứ sâu như vậy và có thể không bao giờ dừng lại nếu như HyunSeung không có dấu hiệu thiếu khí.

Khẽ buông nhau ra mà còn tiếng nút lưỡi còn vang lên rõ mồn một. HyunSeung thở hổn hển rồi chầm chậm mở mắt...

Người đó... Cái người đang ôm cậu trong lòng và vừa hôn cậu không phải là anh ta sao?! HyunSeung mở lớn mắt rồi vô thức lùi người ra sau khiến hắn tiến lại gần, lo lắng:

- HyunSeungie! Em sao thế? Lại đây nào!

- Anh! Yong JunHyung! - Cậu run run làm hắn vui mừng - Đừng tiến lại gần đây! Đừng chạm vào tôi!

Hắn thực sự shock! Cậu sao vậy?! Sao lại thay đổi thái độ với hắn vậy?! Không lẽ bệnh của cậu lại tái phát?! JunHyung lo lắng cực độ mà từ từ tiến lại gần cậu, nhẹ giọng:

- HyunSeungie! Ngoan nào! Anh đây! JiYongie đây!

- Anh nói láo! JiYongie chết rồi! - Cậu ôm lấy đầu mình mà lắc liên hồi.

JunHyung hoảng sợ thực sự khi thấy cậu rơi vào tình trạng này... Cố gắng chạm vào cậu nhưng HyunSeung một mực giãy dụa hòng thoát khỏi hắn. Cậu bắt đầu dùng mọi thứ mà mình chạm vào để ném về phía hắn, còn miệng không ngừng khóc:

- Anh cút đi! Tôi không muốn thấy anh! Anh là người đã cướp đi JiYongie của tôi! - Cậu đã đứng thẳng lên, liên tục lắc đầu mà chỉ thẳng vào mặt hắn.

Đôi mắt của HyunSeung trở nên thất thần và vô hồn, cả người như run lên bần bật, tay liên tục ôm lấy đầu lắc lấy lắc đề mà gào khóc.JunHyung mau chóng mở ngăn kéo tủ tìm liều thuốc an thần loại cao. Rồi cũng cẩn thận đứng dậy, cố thuyết phục:

- HyunSeungie à! Anh chưa chết! Anh vẫn đang ở trước mặt em đây này!

- Toàn là bịa đặt! Chính anh là người hại chết JiYongie của tôi! - HyunSeung gào lên rồi bắt đầu đánh đổ mọi thứ xung quanh.

Hắn càng tiến tới gần thì HyunSeung lại càng lùi ra xa. Mỗi bước lùi là cậu lại hất đổ, phá tan một vật và ném rất nhiều thứ về phía hắn.

JunHyung né mình tránh chúng rồi lao như tên bắn về phía cậu đề khống chế. HyunSeung sợ hãi kêu lớn rồi dùng tất cả sức bình sinh để cào hắn:

- Buông tôi ra! Yong JunHyung! Mau buông tôi ra!

Hắn một mặt không muốn gây tổn thương cho cậu còn một mặt thì cố gắng chạm được mũi kim vào cổ tay cậu...

HyunSeung kêu nhỏ dần, nhỏ dần rồi tắt hẳn... Hắn rút mũi tiêm có chứa thuốc an thần ra. Đau lòng nhìn cậu ngất đi trong vòng tay mình. JunHyung không khỏi xót xa. Bế cậu về phía giường bám đầy lông vũ do cậu phá huỷ. Đặt HyunSeung nằm thoải mái trên người mình, rồi cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn dịu nhẹ. Hắn chập chờn đi vào giấc ngủ...

End Flash Back...

-------------------------------------

Suy nghĩ rất nhiều mà hắn không thể tìm ra cách chữa khoi bệnh cho cậu. Các bác sĩ nói rằng vì HyunSeung đã phải chịu một cú shock rất lớn nên việc hồi phục là rất khó khăn. Khả năng hồi phục chỉ có 10%...

Nhưng hắn vẫn đặt cược vào 10% ấy! Vì con số ấy không nói lên điều gì cả! Quan trọng chính là ý chí của cậu và tình yêu của hắn dành cho cậu có đủ mạnh mẽ để giúp HyunSeung thoát khỏi không...

Thôi không nghĩ nữa khi thấy cậu có dấu hiệu chuẩn bị tỉnh lại. HyunSeung chớp đôi mắt trong veo rồi bắt đầu cất giọng:

- JiYongie a~~

End Chap VII

A/N: Hú hú!! Who Own My Heart đã trở lại! Thực xin lỗi mọi người vì ủ fic lâu quá! Vì vừa qua Zubie phải thi lên cấp 3 nên không có thời gian type fic (một phần cũng là do lười) nên kỳ thực xin lỗi mọi người vì thời gian ngâm giấm lâu quá! Mong mọi người tiếp tục ủng hộ cục cưng của Zubie.

Sắp tới các fic sẽ ra đều hơn... Hehe!

Comt và vote cho Zubie nhé.! Love ya!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net