🎹

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngọc chương đang là sinh viên năm nhất của học viện âm nhạc quốc gia việt nam. nó quyết định sẽ chuyển nơi ở lên gần trường cho tiện đường đi lại, tiết kiệm chút thời gian.

xui xẻo làm sao khi mà khu chung cư nó ngóng từ lâu không còn căn hộ nào cho thuê nữa. nó đành phải đi tìm khu khác vậy.

thế quái nào mà nó tìm gần cả ngày trời vẫn không có chỗ nào gần trường cho thuê. thôi thì cắn răng ở xa vậy, tốn thêm chút thời gian đi bộ thôi mà, nó nhủ thầm sẽ không sao đâu.

cuối cùng nó cũng tìm được một căn hộ nho nhỏ, hàng xóm xung quanh không nhiều và giá thành lại không quá đắt đỏ nên nó chốt ngay.

đồ nó mang theo không nhiều, chỉ có vài cái vali đựng quần áo, đựng thức ăn và một cây đàn piano điện tử.

ngọc chương thích đàn lắm, nó miệt mài tập đàn từ nhỏ, nó còn xem piano như là cuộc sống của bản thân vậy.

vừa chuyển vô được vài ngày, nó vô tình biết được nhà hàng xóm bên cạnh cũng biết đánh piano, hơn nữa còn đánh rất hay.

hôm đó là nó không có hứng la cà khắp hàng quán sau giờ học mà phi về chung cư ngay, vừa bước vào phòng, nó đã nghe thấy tiếng đàn piano trong trẻo phát ra từ căn hộ bên cạnh.

người đó đàn rất hay, âm tiết hay kĩ thuật đều quá hoàn hảo. nó lắng nghe mà ngây người, xem ra nó còn cần phải rèn luyện nhiều nếu muốn trở nên hoàn hảo giống người kia. 

we're just ghosts in the backseat
baby don't you feel us?
burn when you near me,
hold you close and never let you go

nó nhận ra phía bên kia đang đánh bài ghosts của highvyn, đây cũng là bài mà nó yêu thích nhất. ngọc chương tò mò muốn biết rốt cuộc người ở bên cạnh là ai lắm rồi.

"muốn biết danh tính người ta quá đi, nhưng mà không thể gõ cửa ngay bây giờ được, sẽ làm hỏng màn trình diễn này mất nhưng mà tí nữa thì mình lại bận việc cho câu lạc bộ rồi."

sau một hồi lưỡng lự, nó quyết định viết vài lời nhắn trên tờ giấy ghi chú.

'xin chào, em là ngọc chương, ở phòng 708 bên cạnh và đang là sinh viên năm nhất, em rất thích phần đánh đàn của anh/chị vừa rồi nên rất muốn được làm quen ạ.'

đọc lại thì thấy cũng kì kì, nhưng chương nghĩ chắc không sao đâu nên liền đem tờ giấy đó dán lên cửa nhà người ta.

dán xong, vừa mới quay trở lại phòng thì đã thấy tin nhắn từ câu lạc bộ, thế là ngọc chương dù còn muốn nghe hàng xóm đàn tiếp nhưng vẫn phải đi ra ngoài làm việc cho câu lạc bộ.

đến tận tối mịt nó mới xong việc trở về, việc đầu tiên nó chú ý là có một tờ ghi chú được dán trước cửa nó, chắc là hàng xóm trả lời rồi đây.

'cảm ơn em đã thích nghe anh đánh đàn nha. anh là thanh bảo hân hạnh được biết em'

kể từ hôm đó về sau nó và anh thanh bảo thường xuyên trao đổi với nhau bằng những tờ giấy ghi chú. trong khoảng thời gian đó, nó tò mò không mặt anh trông như nào nhỉ. nó chưa bao giờ thấy bóng dáng anh cả, chỉ biết nét chữ của anh rất đẹp.

và dù có thể trao đổi bằng điện thoại nhưng nó vẫn thích cách liên lạc này hơn, nó thích được ngắm chữ của anh hơn là vài con chữ nhạt nhẽo trên mạng. với lại có vẻ anh thanh bảo cũng không thấy phiền với việc này.

từ hôm biết thanh bảo, ngọc chương bỏ hẳn thói quen la cà khắp các hàng quán ăn vắt mà phi về nhà ngay khi vừa tan học, vì nó không muốn bỏ lỡ giây phút nào khi anh đánh piano cả.

thỉnh thoảng nó cũng cùng anh chơi chung vài bài, không phải là cùng nhau đàn trên một chiếc piano, mà là hai chiếc piano đàn cùng một bài.

ngọc chương thích lắm, từ ngày quen anh nó thích piano hơn hẳn, anh cũng lắng nghe nó tâm sự nhiều chuyện nữa, nó cũng có kể với anh là bản thân luôn muốn gặp được một người hoàn hảo. ngọc chương nói rằng có lẽ bây giờ nó gặp được rồi, nó đã gặp được anh.

nó thích chữ viết tay của anh.
nó thích cảm giác được nghe anh đánh đàn

nó thích khi được anh dạy vài kỹ năng mới
nó thích cảm giác có anh bên cạnh lắng nghe những muộn phiền của nó
nó thích được đánh đàn chung với anh.
nó nghĩ là nó thích anh rồi, dù cả hai không ai biết mặt nhau.

mọi chuyện vẫn bình thường, nó với anh vẫn trao đổi với nhau qua những tờ ghi chú, vẫn đàn vài bài nhạc cùng nhau.

chỉ có một hôm nửa đêm nó giật mình dậy bởi nghe thấy tiếng đàn vang lên. lần này giai điệu có vẻ hơi trầm hơn mọi khi.

till the morning anyway you see it,
oh don't you go back,
baby don't you look back

dù giai điệu như nào thì chỉ cần anh là người đàn ngọc chương thấy vẫn đỉnh, cảm giác ngứa ngáy tay chân thôi thúc nó mau đàn chung với thanh bảo ngay đi. thế là nó bước tới chỗ cây piano và bắt đầu đàn cùng với anh.

chỉ là ngọc chương có lẽ sẽ không ngờ được đêm đó lại là buổi cuối cùng nó được chơi đàn chung với anh.

nó gửi lời chào tới thanh bảo khi anh đang chơi bài ghosts nên anh cũng chào tạm biệt nó bằng bài ghosts.

nó không biết anh đã đi đâu, căn phòng của anh giờ đã trống rỗng, thanh bảo cứ thế biến mất không một dấu vết, thứ chứng minh anh từng tồn tại ở đây là những nét chữ còn lưu lại trên từng mảnh giấy ghi chú mà ngọc chương đang giữ.

anh đi rồi, anh chỉ để lại cho nó một lời nhắn trên cửa.

'em không cần phải tìm một người hoàn hảo, vì họ không tồn tại. em hãy gặp những người luôn dành sự hoàn hảo của họ cho em.'

ở dưới còn vài dòng bị gạch đi, nhưng ngọc chương vẫn đọc được

'anh không phải người hoàn hảo, chỉ là anh luôn dành sự hoàn hảo của mình cho em.'

_______
những dòng chữ nghiêng là lyrics của bài ghosts bởi highvyn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net