9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Một giai điệu lọt vào tai làm Taeyong ngẩn người, nghe rất quen nhưng anh không nhớ ra đã nghe ở đâu. Trong lúc anh còn mãi suy nghĩ thì Jaehyun đã bước khỏi cửa hàng, trên tay xách một cái túi lớn, trên tay Taeyong cũng túi lớn túi nhỏ, tất cả là thành quả mua sắm của Jaehyun, toàn là quần áo đủ loại. Taeyong nghĩ Jaehyun nên chuyển sang ngành thời trang, anh cuối cùng cũng hiểu vì sao dù ở một mình mà cậu thuê căn nhà rộng như vậy, vì có hẳn một phòng chỉ để quần áo thôi.

Lúc đi ngang qua nhà sách, một tấm áp phích lớn dán bên ngoài làm Taeyong khựng lại, người trên áp phích rất quen. Jaehyun cũng dừng lại nhìn theo.

'Anh cũng nghe nhạc của Doyoung hả?'

'Ai cơ?'

'Doyoung, cậu ca sĩ đang nổi gần đây ấy, album mới của cậu ta nghe rất hay.' Jaehyun chỉ vào tấm áp phích.

Chính là Doyoung, "người yêu" qua mail của Jungwoo. Anh đã từng vài lần lên mạng tìm thông tin của cậu ta, thảo nào thấy quen như vậy. Lần cuối anh nghe Jungwoo nhắc đến Doyoung đã mấy tháng trước rồi, khi cậu ta nói gửi lá thư cuối cùng.

Taeyong nhìn vào tấm áp phích quảng cáo album mới của Doyoung. 'For J?' Anh lẩm bẩm.

.

Tối đó Taeyong đeo tai nghe rồi bật album của Doyoung. Album rất hay, giai điệu dễ đi vào lòng người, ca từ tươi sáng. Cả album kể về một chuyện tình từ lúc bắt đầu đến những nỗi nhớ nhung khi phải xa nhau, rất giống với những gì Jungwoo đã kể cho anh nghe về chuyện của cậu ta và Doyoung. Taeyong nhìn Jungwoo đang học bài, cậu ta đã nghe album này chưa? Có suy nghĩ gì khi chuyện tình cảm của mình trở thành cảm hứng cho cả một album nhưng người sáng tác ra nó lại phụ bạc mình?

Nhưng Jungwoo hiện giờ đang sống rất vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều so với khoảng thời gian viết và chờ đợi thư mỗi ngày. Chuyện trước đây không cần phải nhắc đến nữa.

.

'Sao trước sảnh lại ồn vậy?' Jungwoo hỏi khi về đến kí túc xá. Sảnh trước của kí túc xá lúc này đầy người ngồi xung quanh một cái màn chiếu.

'Hình như xem gì đó.' Taeyong nhìn thử 'bóng đá à?'

Khi lại gần hơn Taeyong mới biết trên màn hình chiếu là một sân khấu ca nhạc, một người vừa đàn vừa hát, hình ảnh chuyển sang quay cận mặt người đó, chính là Doyoung. Taeyong giật mình, Doyoung đang đàn và hát, có vẻ đây là đêm nhạc của cậu ta. Taeyong nhìn sang bên cạnh, Jungwoo cũng thoáng sững sờ rồi trở lại bình tĩnh nhìn chăm chăm lên màn hình chiếu.

Doyoung gần đây rất nổi tiếng, album nhạc của cậu ta rất được yêu thích và có đông người hâm mộ nên mọi người trong kí túc xá đã tổ chức buổi xem chung đêm nhạc. Doyoung hát xong, mọi người vỗ tay không ngớt, chỉ có Taeyong và Jungwoo đứng yên lặng bên ngoài.

'Vậy bài hát cuối Doyoung tặng cho tất cả mọi người là gì đây?' Mc của đêm nhạc hỏi.

'Một bài hát không có trong album, hi vọng mọi người sẽ thích.' Doyoung đáp và người hâm mộ lại phấn khích vỗ tay.

Bài hát mới hoàn toàn khác hẳn những bài trong album, nhạc và lời da diết, thể hiện sự hối hận của người sáng tác, Doyoung hát nó bằng vẻ mặt buồn bã khiến Mc ngồi cạnh cảm xúc theo. Bài hát kết thúc, mọi người vẫn còn chìm đắm trong giai điệu đến quên cả vỗ tay.

'Bài hát này sao lại buồn như vậy chứ, album mới chị còn vừa nghe vừa mỉm cười cơ mà.'

'Đây chính là những lời em muốn nói.' Doyoung cầm mic nhưng mắt lại dán xuống sàn nhà. 'Album là nói về chuyện của em, về một người em rất yêu.'

Tất cả mọi người yên lặng, chỉ còn tiếng Doyoung từ màn hình chiếu, Taeyong liếc nhìn sang, Jungwoo cắn môi, đăm đăm nhìn vào màn hình.

'Vì để phát triển sự nghiệp em và cậu ấy phải xa nhau, em vẫn rất yêu cậu ấy nhưng đã bị guồng quay của công việc cuốn đi, dần dần bọn em ít liên lạc hơn, em đã đặt công việc lên trên cậu ấy. Lúc đó em chỉ nghĩ sau khi hoàn thành album sẽ đến gặp cậu ấy, sẽ bù đắp cho cậu ấy. Nhưng em không hề nghĩ đến cảm nhận của cậu ấy, về khoảng thời gian chờ đợi rất dài. Là lỗi của em khi không thể dành thời gian cho cậu ấy, sự chờ đợi nào cũng có giới hạn, đến khi hoàn thành album thì em đã rổnh mất cậu ấy rồi.' Doyoung ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận nỗi buồn và tấm chân tình của cậu ta. 'Em rất hối hận, em đã sai rồi.'

'Chuyện này...' Mc cũng bối rối vì lời bày tỏ bất ngờ của Doyoung 'là người đã có gia đình nên chị hiểu, đôi lúc chúng ta quên mất người ở bên cạnh quan trọng như thế nào vì chúng ta nghĩ họ sẽ luôn ở bên cạnh mình, nhưng chị hi vọng cậu ấy sẽ thông cảm cho em.' Mc nhìn vào màn hình 'Doyoung, em hãy gửi lời đến cậu ấy đi.'

Camera quay sát mặt, Doyoung nhìn thẳng vào camera và nói dứt khoát. 'Jungwoo, anh xin lỗi, hãy cho anh một cơ hội.'

Taeyong dời mắt khỏi màn hình, quay sang nhìn Jungwoo. Jungwoo cũng quay về phía Taeyong, mắt long lanh.

'Anh xem, anh ta chỉ nói một lời xin lỗi đơn giản như vậy thôi?' Jungwoo vừa nói vừa cười nhưng nước mắt chảy nhiều hơn 'chỉ xin lỗi như vậy mà muốn em tha thứ?'

'Có thể lúc cậu ta muốn liên lạc lại thì em đã cắt đứt rồi, cậu ta đâu thể làm gì được.' Taeyong nói, anh thật sự thông cảm cho Doyoung, có thể khi Jungwoo vừa cắt đứt liên lạc cũng là lúc Doyoung hoàn thành công việc và thứ còn lại chỉ là một là bức thư chất vấn của một địa chỉ mail đã bị xoá. Tiếp theo đó là quãng thời gian ân hận, dằn vặt bản thân.

'Đáng đời.' Jungwoo nói 'hãy cứ ưu tiên cho cái album chết tiệt của anh ta đi.'

'Nhưng album đó là dành tặng em mà.' Taeyong cười. Chuyện tình của Jungwoo quả thật kì lạ nhưng cũng rất chân thành.

'Ai thèm chứ.' Jungwoo nói, cậu ta vẫn còn giận nhưng đã có vẻ nguôi ngoai phần nào.

'Jaehyun thích cậu ta lắm, xin dùm anh chữ kí nha.' Taeyong cười, chuyện tình qua mail lại kết thúc bằng màn bày tỏ chấn động.

'Chữ kí làm sao mà đủ.' Jungwoo nhìn màn hình lúc này đã tắt 'anh ta phải đến tận nhà hát cho Jaehyun nghe.'

'Được vậy thì tốt quá, trông cậy nơi em.' Taeyong vỗ vai Jungwoo và cuối cùng cậu ta cũng mỉm cười.

.

'Em không ngờ Doyoung lại tổ chức đêm nhạc ở sân nhà mình đấy.' Jaehyun nói khi dựa vào người Taeyong. Cả hai đang ngồi trên thềm nhà, tựa lưng vào cửa chuẩn bị xem màn trình diễn của ca sĩ nổi tiếng Doyoung diễn ra trong sân nhà của Jaehyun.

'Nhờ Jungwoo, giờ cậu ta nói gì mà Doyoung chẳng nghe.' Taeyong cười.

'Lúc đó em cũng xem đêm nhạc của Doyoung, lúc Doyoung nhắc đến tên Jungwoo em đâu có nghĩ đến chính là cậu ấy.' Jaehyun lắc đầu, cuộc đời nhiều bất ngờ thật.

Taeyong nhìn quanh sân, góc bên phải là Jeno và Jaemin ngồi trên một băng ghế thì thầm to nhỏ, bên trái Yuta và Sicheng ngồi bệt trên cỏ nói chuyện. Nhân vật chính của đêm nhạc ngồi giữa sân chỉnh dây đàn, Jungwoo ngồi đối diện, thỉnh thoảng mắt cả hai chạm nhau và Taeyong có thể thấy nụ cười hạnh phúc trên mặt Jungwoo.

'Jungwoo kể Doyoung muốn cậu ấy đến sống cùng.' Taeyong nói, vòng tay qua người Jaehyun.

'Anh ấy đồng ý không? Nghe nói Doyoung đã mở công ty riêng rồi đấy.' Jaehyun ngả người lên ngực Taeyong.

'Đang làm giá một chút nhưng sẽ đồng ý thôi.' Taeyong bật cười, cúi xuống nhìn Jaehyun ngồi trong lòng mình 'bạn cùng phòng đi rồi nên em cho anh ở ké nhé?'

Jaehyun quay người lại 'thật chứ?' Thấy Taeyong gật đầu cậu vui vẻ đưa tay nhéo má anh 'anh sẽ làm việc nhà coi như tiền thuê nhà.'

'Dọn tủ quần áo của em tốn công sức lắm đấy.' Taeyong nhăn mặt 'đồ nhiều như cửa hàng luôn.'

'Em sẽ cho anh ngủ trong phòng em, coi như đền bù.' Jaehyun nở nụ cười rạng rỡ và Taeyong biết quyết định của anh là chính xác, anh phải quan tâm, trân trọng cậu nhiều hơn.

Doyoung dạo vài nốt đàn, báo hiệu bắt đầu. Jaehyun xoay người lại, Taeyong vòng hai tay qua eo ôm chặt cậu. Tất cả đều im lặng chăm chú nhìn vào giữa sân, tiếng nhạc và lời ca vang lên, du dương giữa buổi đêm yên tĩnh.

Cuộc đời giống như vòng quay ngựa gỗ, có nhấp nhô lên xuống nhưng cũng về chỗ cũ. Người có tình cuối cùng sẽ đến được với nhau.

Hết


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net