27. Vào cung xem chuyện hay.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        _ Ngươi rời đi sớm vậy? Không bỏ gì vào bụng à, như thế sẽ hại thân lắm.

        _ Không cần, ta mang theo lương khô thôi. Sáng ra cũng cần phải ăn sao?

       La Tái Dân đeo mặt nạ tặc lưỡi cái chậc, tóc buộc lơi bằng một sợi lụa đỏ; y đặt bánh mới làm vào làn, nhìn quanh một chút rồi len lén dúi vào tay Đế Nỗ cơm nắm còn thơm phức được bọc trong lớp lá xanh.

        _ Cơm nắm sao? Ta dùng chút lương khô là được, không chết đâu mà.

        _ Ăn sáng tốt cho cơ thể rất nhiều, gần đây ngươi dậy sớm làm nhiều, gầy đi rồi đấy nhé, đừng hòng mà qua mắt được ta, ta bồi bổ thì phải biết ơn chứ. Hay là ngươi chê đồ ta nấu không hợp khẩu vị?

        _ Nào có, nào có, ta thích điểm tâm ngươi làm, món gì ta cũng thích hết. Được, nghe lời ngươi, hôm nào ta cũng sẽ ăn sáng.

       Lý Đế Nỗ cười cười, lập tức mở miệng cắn một miếng thật lớn rồi hốt hoảng nhảy dựng lên vì cơm bên trong còn nóng hổi. Hành động ngốc nghếch của y khiến cho Tái Dân phải bật cười. Đế Nỗ giật nảy làm một bên vạt áo bung ra, phất phơ trong gió sớm, tay y đang cầm cơm không biết để đâu, định buộc bằng một tay, y hết xoắn người lại uốn gập, loanh quanh mãi còn tuột lên, tuột xuống. Tái Dân nhìn một màn cồng kềnh trước mắt, cười không thể ngừng được, đành bước tới vươn tay ra chỉnh lại vạt áo cho Đế Nỗ. Lý Đế Nỗ ngay khi thấy y tiến đến cũng rất kết hợp, dang hai tay sang ngang để y dễ hành động, khóe miệng cố kiềm nhưng không thể không cười tít cả hai mắt cong cong thành vầng trăng.

        _ Chà chà, mới sáng sớm đã lấp bụng bằng cẩu lương à, cứ tự nhiên đi, ta sẽ nhắm mắt nhắm mũi xin một bát vậy.

        _ Tỷ tỷ! Tiểu Lục!

       Đinh Mai tựa cửa nhìn ra, vừa cất tiếng đã khiến cho cả hai người đang đứng kia giật mình tí thì hét to. Tiểu Lục đứng ngay sau Đinh Mai, đôi mắt nhìn Tái Dân đã dịu đi so với lần đầu gặp mặt. Lý Đế Nỗ ậm à ậm ừ, liếc thấy Tái Dân đã sửa xong y phục hộ mình liền nuốt nốt miếng cơm rồi lập tức rời đi, trước khi đi không quên vẫy chào tá lả, thoắt cái y đã biến đâu mất tiêu.

        _ Hai người quả thực là hảo bằng hữu, có đệ chăm sóc Tiểu Đế, ta yên tâm hơn hẳn. Từ hồi đệ tới, Tiểu Đế cũng thoải mái hơn, lúc trước đệ ấy rất cứng đầu, cứ luôn vùi đầu vào việc phải làm, ta nhắc ăn uống rất nhiều nhưng vẫn bỏ ngoài tai.

        _ Ta thực sự thương đệ ấy, vẫn mong đệ ấy sau khi hoàn thành được tâm nguyện sẽ tìm được người để yêu thương cả đời, hưởng hạnh phúc mà đệ ấy xứng đáng có được. Đệ ấy là người tốt, đệ biết mà, Nhị Đế Các lập ra để tiêu diệt thổ phỉ khắp nơi, thu thập tin tức cả đất nước, còn là nơi nương tựa của những hài tử bị bỏ rơi hoặc bị bắt làm nô lệ. Tiểu Đế bình thường trông có hơi ngốc nhưng vô cùng đáng tin, biết lắng nghe, cũng rất hiếu thuận, chung thủy; võ công giỏi, dùng kiếm tốt; yêu động vật nữa. Tiểu Đế mới 20 tuổi nhưng hầu hết chuyện ở Nhị Đế Các đều do đệ ấy đảm đương, Tiểu Lục chỉ giúp rèn luyện người trong Các còn tỷ thì lo việc bếp núc, trị thương; con đường tiến bước của đệ ấy còn dài lắm, một mình gồng gánh không tránh khỏi có lúc mỏi mệt. Ta thật lòng chỉ mong có ai đó đồng hành, san sẻ với đệ ấy.

       Tái Dân thấy ánh mắt Đinh Mai khi nói hướng về mình, nàng còn kể hết điểm tốt của Lý Đế Nỗ, câu nói cuối cứ như ẩn ý về cái gì đó, cảm giác sắp gả Đế Nỗ đi đến nơi rồi. Y hơi cúi đầu, trong lòng có chút mông lung. Lý do y chấp nhận tới Nê Ô Quốc cầu thân là vì nghe nói nơi đây chưa có Thái Tử, như đã từng nói, y muốn nhân cơ hội này thành thân với hoàng tử nào đó rồi dùng hết sức phò hoàng tử đó lên ngôi vua, đến lúc ấy, với địa vị của mình, y có thể đường đường chính chính tấn công Thái An Quốc, tự tay giết chết tên Hoàng Thượng thối tha kia, cả đám quan lại ô hợp bẩn thỉu của hắn nữa.

       La Tái Dân thực ra biết rõ mọi chuyện về tam hương, y là Mị Hương Nhân, mẫu thân đã từng kể cho y nghe về báu vật của Trần lão nhân – sư phụ của người đã cất giấu khi còn trẻ trước lúc lâm chung. Thiên hạ đồn rằng báu vật đó là nghìn năm may ra mới có một, có được trong tay còn hơn hàng vạn binh mã võ công cao cường, đủ sức thống nhất thiên hạ thành một thể, lên ngôi vương nắm thiên địa trong lòng bàn tay. Nhớ ngày ấy nghe kể xong, Tái Dân mới 10 tuổi còn phải nén để không bĩu môi dè bỉu trước mặt mẫu thân; báu vật lớn có sức công phá khổng lồ phá trời lật đất như vậy chẳng khác nào mấy cái tình tiết phim truyện kiếm hiệp mà ngày xưa một cậu bạn suốt ngày kể cho y nghe. Thế mà khi xuyên về đây, y mới thấy quả nhiên chuyện chém giết lẫn nhau vì báu vật truyền miệng là có thật, mà trong tình thế ấy, y lại dễ trở thành con mồi chứ không phải kẻ đi săn.

       Mẫu thân nói chỉ có hai người biết rõ cách mở kho báu vật, một người chính là bà, người còn lại là sư đệ của bà ở trên núi. Bà muốn y tìm hai hương nhân kia - Hỏa Hương Nhân có vết bớt hướng dương trên vai phải và Băng Hương Nhân có vết bớt hải đường trên cổ trái rồi tìm Điều Hương Nhân để mở ra báu vật, sau đó dù muốn hay không, làm cách nào cũng phải hủy nó đi, tránh gây họa cho nhân gian. Trước đây y luôn cật lực giấu đi vết bớt của mình vì y biết có rất nhiều kẻ ngoài kia nhăm nhe nhắm tới tam hương nhân, mẫu thân của y cũng bởi chuyện này mà xém mất mạng mấy lần, sau cùng vẫn không thoát khỏi lòng người hiểm ác mà ra đi.

       Nhưng lần trước bị lộ vết bớt ở cung Hoàng Hậu, Hoàng Hậu dáng người nhỏ bé cơ mà ra tay dứt khoát, võ công rất lợi hại, thậm chí cách ra tay có phần hơi quen mắt, nhìn một chút y cũng không chắc người này có phải xuất thân giang hồ hay không nhưng chắc chắn là biết về tam hương, hôm đó y cảm nhận được rõ ràng còn kẻ khác nhìn thấy vết bớt của y; nếu vậy thì y hẳn nhiên rơi vào nguy hiểm rồi. Nhưng đã qua khá lâu từ dạo ấy y không hề bị truy sát, không dính phiền toái cũng không bị lùng sục khắp nơi rơi vào hiểm cảnh; điều kì lạ này khiến y lo lắng hơn nhiều.

       Mẫu thân chỉ nói lại với y rằng sư phụ của người giao cho người khi xuống núi một nhiệm vụ lớn, đó là tìm ra tam hương cùng Điều Hương Nhân rồi mở kho báu và hủy nó đi; Hoàng Hương Bình không ngờ nhi tử của mình chính là Mị Hương Nhân, hết sức bảo bọc, trước lúc nhắm mắt xuôi tay đã ủy thác nhiệm vụ này cho y. Trần lão nhân dường như biết rõ tam hương sẽ là ai, chỉ nói với mẫu thân y tam hương đều có điểm chung và mối liên kết với nhau, không những thế cả ba đáng ra không thuộc về nơi này, cũng khuyên người mang theo thật nhiều Giải Hương Đan. Tái Dân nghĩ ngay tới việc hai người kia hẳn cũng là người xuyên không tới đây, và nếu đã có duyên với nhau chắc chắn sẽ gặp mặt vậy nên luôn cố gắng quan sát tất cả những người mình tiếp cận. Qua một vài đặc điểm và tin Hắc truyền về, y nhận định Đông Hách cùng Nhân Tuấn là hai người khả nghi nhất. Y phải sớm xác nhận lần nữa, cũng tìm ra Điều Hương Nhân để nhanh chóng kết thúc chuyện này.

        _ Tái Dân, đệ thích ở Nhị Đế Các hơn hay là hoàng cung hơn?

        _ Hửm... - Tái Dân bừng tỉnh sau một hồi trầm ngâm - ... Nhị Đế Các hay hoàng cung? Sao tỉ nhắc tới hoàng cung?

        _ Không phải đệ từ hoàng cung tới ư? Tam hoàng tử phi nhỉ?

       Đinh Mai đảo mắt nghĩ ngợi.

        _ Đế Nỗ nói với tỷ rồi? Đệ đã dặn y không được tiết lộ mà.

       Chuyện Lý Đế Nỗ cả gan giữa thanh thiên bạch nhật cướp phi tử của người khác ngay trong ngày thành thân chỉ có y, Minh Hưởng, Đông Anh và Tái Dân biết danh tính thật sự của y. Lý Đế Nỗ đến cướp người thì hùng hùng hổ hổ, lúc đưa y về Các gặp tỷ tỷ lại ngượng ngùng không biết nói thế nào, Tái Dân không muốn người khác biết mình là Tam hoàng tử phi nên thương lượng với Đế Nỗ bịa ra chuyện Tái Dân là bằng hữu quen biết gặp nạn được mình cứu giúp, còn giá y thì lấp liếm là y phục bị rách nên túm đại cái gì mặc cái đó. Lý Đế Nỗ cũng chẳng dám nói là mình đi cướp tân phi người ta về, sợ tỷ tỷ trách phạt nên đồng ý, nay tự mình thủ thỉ kể lại, bị Đinh Mai cùng Tiểu Lục cười cho tối tăm mặt mũi.

        _ Ngại ngùng gì chứ? Sao hả, lúc Tiểu Đế tới cướp kiệu trông có soái không? Đệ ấy chắc không chỉ nắm vai đệ đâu nhỉ, khéo phải nắm lấy eo ấy, hay có khi còn bế lên nữa. Ai chà, Tiểu Lục Lục, Đế Nỗ không phải hài tử lên năm, chắc chắn sẽ biết cái gì nên làm cái gì không. Mà muội biết không, đêm khuyu hôm qua ta lúc đi kiểm tra thảo dược có trông thấy một tiểu cẩu tử nghiêng mình ngủ gật trên vai một tiểu thố tử hai tai dựng đứng lên đấy, quả là chuyện hay ho.

       Lời nói hồ hởi của Đinh Mai khiến cho Tái Dân ngại đỏ bừng cả mặt, chỉ lập tức muốn tìm cái giỏ nào gần đấy mà đút mặt vào; Tiểu Lục khẽ cúi đầu thì thầm vào tai nàng đừng trêu y nữa, Đinh Mai mới nén cười. Tái Dân thầm cảm thán Lý Đinh Mai này đổi sắc mặt quá tốt đi, trạng thái trêu đùa và nghiêm túc cách nhau chắc một cái búng tay.

        _ Chưa trả lời câu hỏi của ta nữa, đệ thích nơi này hay hoàng cung hơn?

        _ Cái này... Nhị Đế Các tuyệt lắm, không khí trong lành, mọi người đều rất thoải mái, nhưng... thực sự thì.. dù muốn hay không, đệ cũng không thể không trở về cung, đệ có nghĩa vụ của mình, cũng có thứ cần phải làm.

       Tái Dân mím môi, ngửa mặt lên vừa nhìn ngắm mây trời vừa nói, giọng điệu có chút không nỡ. Y cảm nhận làn gió mơn man khuôn mặt mình; giữa tiếp tục ở lại đây cùng Lý Đế Nỗ sống cuộc đời phiêu du tự tại và vào cung thực hiện kế hoạch của mình, Tái Dân phải chọn một thứ. Tuy vậy, hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân và trả thù xong y có thể làm điều mình muốn, chỉ là không biết sẽ mất bao lâu; y sợ Lý Đế Nỗ không thể chờ nhưng cũng cứng đầu không nỡ buông tay cảm xúc trong lòng mình. Nghĩ đến việc Lý Đế Nỗ sẽ thành thân với một cô nương khác, trong lòng y không khỏi khó chịu.

        _ Đệ muốn trở về cung thành thân cùng Tam hoàng tử kia sao?

        _ Không, tất nhiên đệ không muốn gặp lại hắn chút nào. Nhưng là hoàng tử cầu thân, đệ phải thành thân với một hoàng tử nước này để giữ mối giao hảo hai bên. Đại hoàng tử và Tứ hoàng tử đã có ý trung nhân phù hợp với mình, đệ không thể phá vỡ họ. Còn Nhị hoàng tử thì đã chết rồi...

        _ Nhị hoàng tử... Ơ, Tiểu Đế, đệ trở về sớm thế?

       Đinh Mai vừa định nói gì đó thì Đế Nỗ đột nhiên quay trở về, sắc mặt rất tốt. Y cũng không trả lời ngay, chỉ bước tới chỗ Đinh Mai và Tiểu Lục thì thầm gì đó rồi chạy tới nắm lấy tay Tái Dân kéo đi như bay.

        _ Lý Đế Nỗ, làm gì...

        _ Tái Dân, mau chuẩn bị một chút rồi vào cung chơi với ta đi. Hôm nay trong đó có chuyện hay lắm đấy.

____________

        _ Trà hôm nay ngon thật đấy nhỉ Tuệ phi?

       Tiền Côn điềm tĩnh nhấp một ngụm trà, cười hiền lành quay qua phía Kim Đông Anh bá khí tỏa ra khắp nơi mà bắt chuyện.

        _ Phải đó, phải đó, Lương phi, nghe nói trà này uống vào sẽ tăng phúc khí; chỉ mới thưởng một chút đã thấy toàn thân đầy sức sống, tương lai tươi đẹp trước mắt rồi. Người thấy sao thưa Hoàng Hậu?

       Vĩnh Khâm khẽ gật đầu, cười bất lực. Đối với Kim Đông Anh, trước mắt y lúc nào cũng là tương lai rực rỡ, sự lạc quan mà hiếm ai có được trong hoàng cung sóng gió này. Đông Anh là người dễ thích nghi, cũng giỏi tính toán, căn bản có thể nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay mình.

        _ Ô kìa, Lãnh phi đã từ Lãnh cung tới đó ư? Mau thử trà đi, đệ lâu lâu mới ra ngoài một lần, phải bồi bổ sức khỏe, thưởng thức đủ của ngon vật lạ đi.

        _ Đa tạ Tuệ phi quan tâm. Thần vẫn ổn, chỉ cần long thể Hoàng Thượng mạnh khỏe là thần đã yên tâm rồi.

       Lãnh Tuyên ngồi xuống chỗ bên cạnh Đông Anh, y cúi đầu nhẹ cười, sắc mặt ôn nhuận như ngọc, vừa trầm ổn vừa thanh thuần, khiến cho người ta muốn bảo bọc trong vòng tay. Đông Anh đặt tách trà xuống bàn, trong đầu thầm nghĩ Lãnh phi này đúng là biết tận dụng vẻ ngoài của mình; quả đúng là bạch liên hoa danh xứng với thực, bảo sao Thái hậu hết lòng tin tưởng bắt ép Thái Dung lập y làm hậu. "Đây là một nam nhân tốt, vừa thanh tú vừa hiểu chuyện; chứ không phải như dã nam nhân nào đó; người như này mới xứng làm Hoàng Hậu, y có thể lo lắng việc hậu cung cho con, chỉ cần con lập y làm Hậu, ta tin với tài đức của y thì bá tánh sẽ đời đời ấm no."

       Đông Anh nhớ lúc ấy y còn âm thầm rùng mình một trận, nam nhân lấy giết người làm niềm vui, âm mưu toan tính hãm hại phi tần, cấu kết trọng quan trong triều muốn tạo phản, dung túng nhi tử làm xằng làm bậy khắp nơi bao nhiêu năm qua; Kim Đông Anh khẽ nhếch khóe môi, cảm thán con mắt nhìn người của Thái Hậu y thực không thể sánh bằng. Không chỉ thế, Lãnh Tuyên à, ta biết ngươi luôn muốn lật đổ Vĩnh Khâm để lên làm Hoàng Hậu theo hậu thuẫn của Thái Hậu và Thừa tướng, nhưng đệ đệ thân mến ơi, tới lúc Lý Vĩnh Khâm không còn ngồi yên ngôi vị Hoàng Hậu thì khéo đệ đã là âm phi rồi. Hơn nữa, Kim Đông Anh cũng không muốn Vĩnh Khâm gặp chuyện, y chỉ cần ngôi vị Thái Tử mà thôi, theo giao ước năm xưa, vậy là đủ.

        _ Đúng vậy, đó đều là mong muốn của mọi người; có Hoàng Hậu và các phi tần ở bên cạnh thì Hoàng Thượng chắc chắn sẽ khỏe mạnh. Mà Lãnh phi cũng nên lo cho mình đấy, gần đây đệ có hơi xuống sắc thì phải, da có chút ngăm, mắt cũng hơi thâm rồi, nghỉ ngơi không được tốt chăng? Hay ta nhờ Đinh Hương mang tới cho đệ chút thuốc bổ nhé, gần đây may có Thái phi tốt bụng dạy bảo tận tình nên tay nghề của nữ nhi ta tăng lên không ít. Cảm tạ Lãnh phi đã tiến cử được cho Hoàng Thượng một phi tần tài hoa như vậy, khiến cho chúng ta cũng nương nhờ được nhiều việc. Còn nếu không tiện, có thể nói Thiện Tâm qua chỗ ta, ta sẽ giúp đỡ tận tình.

       Lãnh phi nghe xong không khỏi đưa tay sờ lên mặt, dạo này y quả thực có chút mệt mỏi nhưng lại không ngủ được, thế nên cơ thể và dung nhan tệ đi nhiều. Y nhìn qua một lượt, chết tiệt, cái đám phi tần này là gì thế, Hoàng Hậu thì không nói, ngay cả hoàng tử phi dung mạo cũng đẹp như vậy, khiến cho y cảm thấy mình không thể nổi bật được. Đáng lẽ y phải hủy dung chúng từ lâu rồi mới phải, chỉ trách chính mình quá chủ quan. Còn Thái phi ngu ngốc kia nữa, không ngờ đầu óc thực kém, chẳng những bị bắt còn để kẻ địch chèn ép; những con tốt trong tay y bao năm nay lần lượt bị hạ, giờ cả Thừa tướng cũng sắp ngã ngựa, e rằng y phải tung ra con bài ẩn cuối cùng.

        _ Tuệ phi, không cần đâu. Thiện Tâm còn rèn luyện binh pháp, không thể suốt ngày rong chơi thưởng ngoạn như nhị công chúa. Nhi tử của thần phải thật chăm chỉ, mạnh mẽ mới đảm đương được trọng trách lớn sau này. Thần dốc hết sức mình chăm lo, nuôi dưỡng hài tử nên người; dung mạo kém đi âu cũng vì lo cho nhi tử thành tài; Tuệ phi không còn hoàng tử sao có thể cảm nhận được trách nhiệm của thần chứ.. ấy chết, thần vô ý nhắc tới chuyện không hay, xin Tuệ phi thứ tội.

        _ Không sao, không sao. Vậy mới đúng là trọng trách của một hoàng tử chứ, Thiện Tâm là hoàng tử mà Lãnh phi đã lao tâm khổ tứ đến thế nhỡ đâu trở thành Thái Tử sẽ chịu không nổi; nếu trách nhiệm đè lên đôi vai nhỏ bé của Lãnh phi nặng vậy, chi bằng để ta gánh cho, ta hoàn toàn chấp thuận nhận ủy thác to lớn này, đệ có thể nghỉ ngơi sớm rồi.

        _ Tuệ phi, chuyện này...

        _ Đừng lo, không cần cảm kích ta, ta rất khỏe mạnh, có thể toàn tâm toàn lực hoàn thành thật tốt, sẽ cố gắng sinh thật nhiều hài tử để không làm đệ thất vọng. Ta phải có thật nhiều hài tử để dự trữ cho thú vui của đệ nữa nhỉ, để đệ ra tay sảng khoái hơn.

       Đông Anh bày ra khuôn mặt đầy vẻ thương xót sau đó cúi sát sang tai của Lãnh Tuyên thì thầm, câu nói cuối còn ẩn chứa ý cười, khiến cho Lãnh phi không khỏi rùng mình mà chửi thầm trong lòng. Trong lòng Kim Đông Anh cũng không nhịn được sóng gió, tuy Đinh Mai và Đế Nỗ của y năm đó may mắn thoát chết nhưng khiến y thực sự lo sợ một thời gian dài, nếu lúc ấy thực sự hai hài tử của y xảy ra bất trắc, y sẽ khiến cho Lãnh Tuyên có chết cũng không yên thân được. Lãnh Tuyên âm thầm nhìn về phía Vĩnh Khâm, lòng có chút bồn chồn; y cùng Kim Đông Anh ngay trước mặt các phi tần và hoàng tử, công chúa lời qua tiếng lại về vị trí Thái Tử, Hoàng Hậu còn ngồi ở đây, khác nào coi vị trí đại hoàng tử của Lý Minh Hưởng không vào mắt. Lý Vĩnh Khâm và Kim Đông Anh cùng hội cùng thuyền, người chịu thiệt hơn chẳng cần nghĩ cũng biết là y.

       Vĩnh Khâm biết Lãnh Tuyên nhìn mình nhưng không quan tâm lắm, chỉ chú ý giao tiếp ánh mắt với Minh Hưởng. Minh Hưởng hơi khẽ gật đầu, ý nói mọi thứ đã xong xuôi; cũng đúng lúc này, Thái Dung bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị, thần thái sắc lạnh, khiến cho đại điện trong phút chốc im ắng như tờ. Kim Đông Anh quen biết Thái Dung từ khi còn nhỏ, có thể coi là một cặp trúc mã, tuy lúc nào gặp nhau cũng phải gây lộn, nhưng y thừa hiểu Lý Thái Dung làm việc rất cẩn trọng, rất có quy tắc, giải quyết việc triều chính vô cùng linh hoạt, chỉn chu, hơn nữa khí thế đế vương của y trước mặt bá quan văn võ khác hoàn toàn so với vẻ hiền hòa trong mắt bằng hữu; người như Kim Đông Anh khi gặp Hoàng Thượng trên triều cũng không bao giờ làm loạn hay chống đối. Tuệ phi lập tức yên lặng, cùng mọi người hành lễ cung nghênh Hoàng Thượng:

        _ Bình thân. Ở đây có chuyện gì lại ồn ào như vậy, phải chấn chỉnh ngay cho ta.

        _ Vi thần khấu kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! - Thừa tướng bấy giờ mới vội vã bước vào, khuôn mặt trắng bệch như mới bệnh dậy, trên trán mồ hôi nhễ nhại. Lãnh phi thấy Thừa tướng tới, lập tức quay mặt ra chỗ khác, không nhìn ông ta.

        _ Mau bình thân. Thừa tướng đến rồi? Thật ngại quá, lại để ái khanh chứng kiến hậu cung náo loạn như vậy. Tuệ phi, Lãnh phi, hai người đều là phi tần trong cung, nên biết yêu thương, hòa thuận với nhau; Hoàng Hậu, người làm chủ lục cung, phải bảo ban các phi tần biết thế nào là cư xử đúng mực, nếu cần nghiêm trị phải nghiêm trị, ta tin tưởng giao cho người trọng trách lớn lao này, tin rằng người sẽ giúp hậu cung được bình an, không làm ta mất mặt.

        _ Thưa Hoàng Thượng, thần đã hiểu, tuyệt đối không khiến người thất vọng.

       Đông Anh nhìn khuôn mặt Lãnh phi lúc trắng, lúc hồng, hiển nhiên hài lòng không thôi. Ngay khi Thừa tướng bước vào, y cảm nhận được có hai luồng khí tức khác ở gần đây, đảo mắt một cái, trên môi liền lộ ra nụ cười nho nhỏ; Minh Hưởng cùng Dương Dương cũng đồng thời nhận thấy điều đó, Minh Hưởng khẽ liếc qua Dương Dương đang dùng ánh mắt nghi hoặc dò xét xung quanh, lại thấy Vĩnh Khâm thân mình dường như cảnh giác vạn phần.

        _ Hoàng huynh, huynh cảm thấy có ai đó ngoài chúng ta đang ở đây không? Là hai người, hơn nữa võ công không tồi, huynh xem hôm nay Lý Thiện Tâm không đến đây, liệu rằng hắn có làm gì nguy hiểm chăng? Hay là người của Thừa tướng?

       Minh Hưởng nhìn về phía Tuệ phi liền nhận ra ngay điều gì đó, y đối mắt với Vĩnh Khâm, lặng lẽ lắc đầu tỏ ý không sao đâu. Đến phụ thân mình còn phải cảnh giác cao độ, xem ra Lý Đế Nỗ này không tầm thường; về người còn lại, y không biết có phải Tái Dân hay không; nhưng dù có chuyện gì thì y hoàn toàn yên tâm Đế Nỗ sẽ lo liệu được. Minh Hưởng trấn an Dương Dương; Chí Thịnh, và Thành Xán đều chờ ở bên ngoài, tính mạng của những người khác hẳn cũng được bảo toàn. Tuy nhiên Lý Thiện Tâm thì Minh Hưởng thực sự không biết hắn ở đâu, mấy ngày nay hắn hành tung thần bí như ma như quỷ, y căn bản không nắm rõ nổi; hi vọng nếu hắn ra tay thì mình và Đế Nỗ có thể xử lý ổn thỏa.

        _ Hoàng Thượng, hôm nay người triệu thần tới đây có chuyện gì chăng?

       Lâm Thừa tướng thần sắc rất kém, giọng nói khàn khàn, dường như đang cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Vĩnh Khâm nhìn xuống hắn, trong lòng thầm thở dài; Lâm Ngạn Luân trước đây theo lời kể vốn trí dũng song toàn, chẳng qua là đố kỵ che mờ mắt, bộ dạng phách lối thường thấy của ông ta không giống thiếu niên hiền lành văn võ đều giỏi khi xưa; cả đời ông ta đã sống trong nhung lụa lừa dối, không biết lương tâm có được yên ổn; nếu năm đó không làm ra chuyện tày trời, liệu có thể trở thành thanh gươm quý của đất nước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net