[Jeno]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Jeno ơi em mệt lắm, có phải là em sẽ không được gặp anh nữa không?"

Màu cam đỏ phía chân trời dần nhạt nhòa. Mình ngước nhìn dáng hình nhỏ bé của em đang cuộn tròn trong chăn, trong lòng tràn dâng khao khát muốn được ôm trọn lấy thân thể ấy. Nhưng mình sợ em thức giấc, khó khăn lắm em mới chợp mắt được một chút.

Ừm... nhưng mà, bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Mình cũng đâu còn nhiều thời gian. Ích kỉ một lần chắc không sao đâu.

Mình cố gắng không tạo ra tiếng động, tiến đến bên giường nằm xuống cạnh em. Chiếc mũi nhỏ chun chun lại vì chiếc mũ len xộc xệch chờm lên mắt. Mình nhẹ nhàng với tay kéo viền mũ cao lên để giúp em thoải mái hơn. Em ngoan như một chú cún nhỏ, mới đó lại mỉm cười được rồi.

"Ở cạnh anh thì t/b không cần đội mũ đâu."

"Nhưng mà tóc em rụng hết rồi, không đội thì nhìn xấu lắm. Mà em xấu, Jeno bỏ em đi thì sao."

Ai bảo em xấu thì mình sẽ bỏ em chứ? Đúng là t/b ngốc nghếch. Mình đã ở đây suốt bao năm qua, để yêu em, che chở cho em, đâu chỉ vì chút khiếm khuyết nhỏ, là mình nỡ lòng để em lại một mình. Chân thành mà nói, dù em có thế nào đi chăng nữa, em vẫn luôn là nàng thơ xinh đẹp nhất đối với mình.

Làn da trắng nhợt nhạt của em cố tìm lại chút sức sống, ửng hồng dưới ánh nắng còn vương lại của buổi chiều tà. Mi mắt nặng nề khó nhọc khép lại. Hơi thở em tựa nhẹ tựa làn gió thoảng, tưởng chừng nếu như thỉnh thoảng không đưa tay lên mũi em, mình sẽ nghĩ là em không còn thở nữa rồi.

Mình kéo em lại gần, kê đầu em gối lên tay. Mình biết em sẽ thức giấc ngay thôi vì em chưa hẳn chìm sâu vào giấc ngủ.

Đúng như mình nghĩ, em liền giật mình tỉnh dậy, vội vàng dụi dụi đôi mắt, hai má phụng phịu hờn dỗi.

"Sao Jeno lại để em ngủ, nhỡ em không dậy nữa thì sao?"

Mình mỉm cười nhìn em, nhưng nụ cười ấy lại tự khiến bản thân muốn rơi nước mắt. Mình cố gắng kìm chế lại, thật sự mình không muốn em phải phiền lòng.

"T/b sẽ thức giấc và thấy anh cạnh bên mà."

Em bày ra dáng vẻ không tin, ngồi bật dậy lay lay mình.

"Em vừa mơ thấy Jeno đưa em đi Eira đó. Mai Jeno đưa em đi thật nhé. Em muốn nghịch tuyết lắm."

"Không được. Sức khỏe em yếu, ra tuyết ngộ nhỡ bị làm sao..."

Mới nghe đến đó, đôi mắt em liền trùng xuống, cắn cắn đôi môi nhợt nhạt mệt mỏi, dáng vẻ hiện lên vài phần ủy khuất.

"Anh biết mà phải không? Em cũng đâu thể níu giữ được mãi được sự sống mỏng manh này. Thâm tâm em biết rằng sẽ có một ngày nào đó em phải đi. Và em muốn tận dụng những ngày tháng còn lại để bên anh hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất..."

"Jeno ơi, thực lòng em mệt lắm, em biết là em sắp phải xa Jeno rồi."

Lời em nói khiến tim mình thắt nghẹn lại, cơ thể trở nên tê tái. Nỗi buồn mình cố gắng kìm nén cứ vỡ òa theo giọt nước mắt mà tuôn rơi.

"Ừm, mai mình đi nhé..."

Mình chẳng nhìn thấy gì qua lớp nước đã phủ mở ánh mắt, vô thức xoa đầu em qua lớp mũ len đã bị sờn đôi chút.

...

Em đưa đôi bàn tay lạnh cóng vì vùi trong tuyết áp lên má mình khiến mình nhảy dựng lên, vui vẻ cười tít cả mắt lại, còn nghịch ngợm lấy tay chọt chọt mũi mình.

Nhưng Lee Jeno này sẽ không chịu thua em đâu. Nhanh chóng kéo lấy em bế lên, thậm chí còn chạy quanh một vòng làm em đỏ mặt ngại ngùng, đấm đấm vào vai mình.

"Thả em xuống mau, người ta nhìn kìa."

"Kệ người ta chứ, anh chỉ quan tâm đến thế giới của hai chúng mình thôi."

Vui đùa một hồi khiến cả người mình mệt lả, ngồi bệt xuống cố gắng hít thở. Em thì dường như vẫn thích thú muốn nghịch tiếp, ngồi cạnh mình vo vo một lớp tuyết đùn lại. Đôi bàn tay thon thon khéo léo nặn từng hình tròn nhỏ, sắp xếp chúng lại, còn cẩn thận lấy mấy hạt chocolate còn dở trong túi làm mắt, làm miệng.

"Bạn cao hơn sẽ là Lee Jeno này. Bạn nhỏ hơn sẽ là Lim t/b."

Em khúc khích nhìn đôi bạn người tuyết đứng cạnh nhau. Niềm vui từ em lan tỏa sang cả mình khiến mình ngây ngốc cười theo.

"Đáng yêu quá. Nhìn Lim t/b đáng yêu chưa kìa."

Em quay sang nhìn, híp híp đôi mắt lại vì được khen. Sau đó lại lụi cụi viết gì đó trên nền tuyết.

"Hy vọng Jeno sau này sẽ mãi mãi bình an, sống một cuộc đời hạnh phúc."

Trái tim mình chợt hẫng một nhịp. Mình lấy tay xóa đi chữ Jeno và thay vào đó là tên em.

"Jeno này, có phải đến mùa xuân bạn người tuyết sẽ tan biến đúng không?"

Có lẽ em chỉ vu vơ hỏi thôi. Vì quy luật của tạo hóa, vốn rõ ràng mà.

"Đúng rồi, chúng sẽ biến mất."

"Vậy buồn thật Jeno nhỉ? Chúng biến mất nhưng kí ức sẽ vẫn luôn ở đó...
Vậy đáng lẽ ngay từ đầu em không nên tạo ra chúng đúng không?"

Mình chưa hiểu những gì em đang nói. Em biết nên ngập ngừng nói tiếp.

"Giá như em không xuất hiện trong cuộc đời Jeno thì tốt biết mấy. Jeno sẽ không phải buồn, không phải đối mặt với khoảnh khắc chia li."

Mình chẳng thể nói gì cả, vô thức vươn đôi tay kéo em lại gần hơn. Giờ khắc này mình muốn an ủi em, đặt một nụ hôn lên đôi bàn tay gầy gò, mong manh. Đôi mắt em nặng trĩu, hơi thở yếu ớt thở ra từng đợt chậm rãi.

"Nếu em không xuất hiện, anh sẽ đi tìm em. Vì được yêu em là điều anh trân quý nhất. Không có em, cuộc đời này sẽ thật vô nghĩa."

Khóe môi em khẽ cười, một nụ cười mà có lẽ, sẽ mãi khắc sâu trong tâm khảm mình những ngày về sau.

"Cảm ơn Jeno nhé..."
"Mà Jeno ơi... em muốn nghe Jeno hát..."

"Jeno ơi, em biết, em phải đi rồi."

Mình thấy tiếng em nhỏ dần, nhẹ nhàng cuốn theo những bông tuyết trắng lơ lửng trên tầng không. Đôi bàn tay yếu ớt lặng lẽ buông trượt khỏi bàn tay mình.
Có lẽ em ngủ rồi, vậy thì mình sẽ hát ru em.

"Giống như cơn gió mùa, giống như bông tuyết rơi
Lướt nhẹ đi và mỉm cười một chút
Hy vọng người, hạnh phúc..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net