KunTen | Number 10 of Battle Royale Casino

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ưm...bỏ nó ra khỏi người em... Côn... Đừng mà..." - Ten vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, muốn đẩy thứ đang tàn phá trong cơ thể anh ra. Đôi tay bị khóa trên thành giường khiến anh không thể nào cử động được

"Tiểu miêu, đây là hình phạt cho sự không ngoan ngoãn của em. Anh đã nói thế nào nhỉ, bé cưng, nhưng em không nghe lời nên phải chịu phạt thôi." - Tiền Côn ngồi bên mép giường, nhâm nhị một ly cognac, vuốt ve làn da trắng trẻo của mèo con nhà mình.

"Côn...Tiền Côn...Em mà thoát ra được, em sẽ cắn chết anh, ngâm xác anh trong formaldehyd, tách từng lớp da của anh ra...ha...ha...., khốn nạn..." - Ten chẳng thể kết thúc câu chửi mắng của mình vì trứng rung trong huyệt động của anh lại rung một cấp mạnh hơn.

"Còn có sức mà chửi cơ đấy." - Tiền Côn nghịch điều khiển của trứng rung trong tay - "Có biết sai ở đâu không?"

"Em đéo...sai...Thằng ranh con người Hàn gây sự trước..." - Ten cố gắng hoàn thành câu nói giữa cơn tra tấn. Cả cơ thể anh trở nên khao khát nhưng lai chẳng thể được thỏa mãn. Sự dày vò này còn thống khổ hơn bất cứ roi vọt nào.

"Lý Vĩnh Khâm." - Tiền Côn cúi người chạm nhẹ lên môi Ten nhưng khi anh muốn nụ hôn đi sâu hơn thì Tiền Côn lại lùi người lại. - "Cái sai của em là không biết giữ cái miệng tiện của mình, gây sự với con ranh người Nhật. Còn thằng nhóc người Hàn tấn công trước, em có quyền phản kháng."

Tiền Côn thở dài, uống nốt cốc rượu rồi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng. - "Nằm suy nghĩ về lỗi của mình đi. Anh cần họp." - Nói rồi anh ta xoay người đi sang phòng đối diện, bỏ lại chú mèo bị xích trên giường đang bị dằn vặt.

Tiền Côn ngồi trầm ngâm một lúc sau những cuộc điện thoại bàn giao công việc rồi quyết định đi xem con mèo nhỏ của anh hối lỗi đến đâu rồi.

Khi Tiền Côn quay trở lại phòng ngủ, tiểu hắc miêu của anh đang lầm rầm trong miệng không biết là nức nở hay đang chửi bậy nữa. Tiền Côn đưa tay vuốt tóc Ten thì đột nhiên Ten cong thắt lưng, co đôi chân thon dài kẹp lấy cổ Tiền Côn, bẻ người anh áp xuống giường. Ten nhanh chóng ngồi lên người Tiền Côn, đôi tay tuy còn bị còng tay khóa nhưng đã đứt khỏi đầu giường.

Chân Ten vẫn chặn hai bên cổ Tiền Côn, ánh mắt đầy khiêu khích, anh ta cúi xuống, áp môi mình lên môi Tiền Côn, hôn anh một cách cuồng nhiệt. Chiếc lưỡi đảo quanh, sục sạo trong mọi góc miệng của Tiền Côn.

Tiền Côn vừa hôn Ten, giành quyền chủ động về phía mình, hai tay đỡ lấy mông đùi Ten, lật ngược người anh ta lại. Những ngón tay của Tiền Côn vươn vào huyệt động của Ten, cào nhẹ lên thành vách mẫn cảm của anh khiến người anh run lên. Ten bực mình cắn môi Tiền Côn, đổi lại là một cái vỗ mạnh tay vào mông, năm dấu tay hồng in lên bờ mông trắng trẻo.

"Dạo này hư lắm rồi đó." - Tiền Côn lạnh giọng trách mắng. - "Có phải không coi anh ra gì nữa không?"

"Anh mới là người không để ý đến em..." - Ten cao giọng cãi lại, nước mắt đã trực trào ra khỏi khóe mắt, có vẻ thực ủy khuất. - "Em muốn anh mà..."

Tiền Côn chỉ có thể thở dài khi nghe thấy lời ấy. Chẳng thể hiểu nổi vì sao mình lại bị con quái vật đội lốt mèo nhà này mê hoặc. Tiền Côn kẹp lấy trứng rung trong hậu huyệt của Ten rồi rút mạnh ra khiến những tiếng rên như mèo kêu thoát ra khỏi cổ họng anh.

Ten vươn người lên liếm lên môi Tiền Côn như một chú mèo nhỏ nhưng tay anh lại luồn vào trong áo anh ta, vuốt ve cơ bụng ẩn hiện của vị quản lý. Bàn tay Ten di chuyển dần xuống dưới, mân mê nơi thắt lưng Tiền Côn, còn môi anh thì chẳng rời nổi môi vị quản lý. Nụ hôn của họ chuyển từ thô bạo ban đầu sang quyến luyến, nhẹ nhàng mút lấy nhau. Sau nụ hôn dài, Ten rời môi Tiền Côn kéo theo sợi chỉ bạc giữa hai người. Anh đưa tay lên lau đi vệt nước, đôi mắt lấp lánh nhìn Tiền Côn vừa như xin, lại vừa như trêu chọc.

"Côn, mở còng cho em, tay em đau... Không mở thì em không chăm sóc cho chàng trai của anh được..." - Tay Ten vuốt dọc từ cằm Tiền Côn, qua yết hầu gợi cảm của anh, lướt qua vùng bụng rắn chắc, tiến đến thắt lưng. Ten nhẹ nhàng tháo thắt lưng Tiền Côn ra, ném nó xuống giường, rồi anh lại chầm chậm kéo khóa quần vị quản lý xuống.

Suốt cả quá trình, Tiền Côn chẳng nói một lời nhưng ánh mắt anh ta chỉ thẳng vào mắt mèo con. Ten cảm thấy nỗ lực của mình chẳng đủ dùng liền giận dỗi kéo mạnh quần người yêu xuống, leo lên người anh ta rồi tự mình nhận lấy vật nóng bóng cứng rắn của vị nào đó. Cho dù có được mát xa trước bằng trứng rung nhưng hàng của Tiền Côn không phải thứ có thể đùa được. Ten nghĩ thứ được gọi là quái vật không phải là mình mà nên là người trước mặt này mới đúng, cho dù có làm tình với nhau qua bao nhiêu lần thì anh cũng chẳng thể quen được với kích cỡ khủng bố ấy. Đến khi nuốt trọn tất cả của Tiền Côn, Ten gục xuống vai anh ta, dụi đầu vào hõm vai anh ta nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt:

"Anh không thương em nữa rồi. Dù anh cứng đến khó chịu thì anh cũng chẳng thèm động đến em. Em muốn cắn chết anh!"

Tiền Côn bật cười, vuốt tóc con mèo nhỏ đang vừa cắn vừa liếm cổ mình.

"Anh muốn xem, để được anh làm thì em có những trò gì?"

"Em nào có trò gì, còn chưa kịp đi được một bàn tay khách thì đã bị anh xích lại, đã kịp học trò gì đ... Ha! Anh làm cái con mẹ gì đấy?" - Ten hét lên khi thứ to nóng chôn trong cơ thể anh của Tiền Côn lại thúc mạnh như đâm vào ruột cậu.

Tiền Côn giữ eo Ten thúc mạnh lên khiến Ten vội vàng choàng tay ôm lấy cổ anh ta để ổn định cơ thể.

"Đến giờ vẫn còn hứng thú đi khách cơ à? Hay là trả em về chốn cũ để em đi cho thoải mái nhé?" - Tiền Côn gằn giọng.

Ten thấy mình sai lầm rồi, còn sai hơn việc đánh nhau với đám người điên sáng nay. Tiền Côn thúc mạnh bạo vào trong Ten, hai bên eo bị anh ta nắm chặt khiến anh chẳng thể cử động được mà phải chấp nhận những cú đẩy như đóng cọc.

Tiền Côn lật người đè Ten xuống giường, một tay kéo hai tay anh lên trên đầu, một tay kẹp hai chân của anh lên và tiếp tục đưa đẩy. Nhưng lần này, anh ta chẳng hề đâm sâu vào trong mà khi gần chạm đến điểm rồi lại rút ra.

"Côn, em sai rồi, em sai rồi... Cho em đi mà... Đừng chơi kiểu này nữa.." - Ten khó chịu cầu xin.

"Nói xem sai ở đâu?" - Tiền Côn liền dừng lại, không tiếp tục di chuyển nữa.

"Em không nên chửi con bé người Nhật, không nên đánh thằng ranh tóc hồng, không nên gây sự khi chưa được anh cho phép." - Ten nức nở, nước đong đầy đáy mắt nhưng lại chẳng hề rơi một giọt ra ngoài.

"Còn gì nữa không?"

"Còn có... em chỉ là của anh thôi."

Sau câu nói của mình, Ten bị Tiền Côn bế thốc lên, ôm về phía cửa kính. Tấm lưng trần bị áp vào kính lạnh khiến người Ten run lên, bên dưới càng siết chặt hơn vì cảm giác sẽ bị người khác nhìn ngó. Tiền Côn hôn lên đôi môi nhạt màu của tiểu hắc miêu, vòng eo rắn chắc ra sức đưa đẩy, đem con mèo nhỏ giáo dục đến nơi đến chốn.

Sau bài dạy dỗ, Ten ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng của Tiền Côn để anh ta bế đi tắm rửa. Ten thích sạch sẽ, có đôi chút bị ám ảnh với việc tẩy rửa, đặc biệt là sau khi làm tình. Sự ám ảnh này bắt nguồn từ quá khứ chẳng lấy gì làm vui vẻ của anh.

Trước khi trở thành số 10 của Battle Royale casino, sản nghiệp của Tiền Côn, Ten chỉ là một Lý Vĩnh Khâm sa cơ thất thế nhưng chẳng thể bỏ nổi cái tôi cao ngạo của mình. Đã từng là một tiểu thiếu gia có tiền của sống trong sự cung phụng nhưng vì nợ nần của cha mà cả Lý gia chỉ còn lại cậu nhóc vừa tốt nghiệp cấp ba nhưng chẳng còn thân nhân lẫn tiền bạc. Một từ "mê mang" chắc chẳng đủ nói lên trạng thái của Lý Vĩnh Khâm lúc bấy giờ.

Lý Vĩnh Khâm không thể nhớ nổi những gì mà người đàn ông ghê tởm đó nói ra, nhưng khi cậu lấy lại chút tỉnh táo cuối cùng, cậu phát hiện ra mình bị bán. Những kẻ đó luôn miệng nói gương mặt xinh đẹp của cậu sẽ được giá lắm, nói cơ thể dẻo dai mây mẩy trời sinh thích hợp để làm tình, nói rằng cậu sẽ được cưng chiều lắm, rằng sẽ kiếm được tiền nhanh thôi.

Lý Vĩnh Khâm chưa hề ý thức được tình cảnh của mình cho đến giây phút người đàn ông đầu tiên chạm tay vào cơ thể cậu. Những gì ghim sâu nhất vào trí nhớ Ten chẳng phải là những đau đớn về thể xác mà cậu phải chịu đựng mà là mùi khói thuốc lá, mùi rượu nồng nặc, mùi tinh dịch hôi hám. Chúng hòa lẫn với nhau trở thành thứ bẩn tưởi nhất tấn công các giác quan của cậu, lưu lại trong trí óc một bóng ma đen đặc.

Khi Tiền Côn gặp được Lý Vĩnh Khâm lần đầu tiên là một tiệc rượu thân mật mà khách hàng của casino tổ chức. Lý Vĩnh Khâm được giới thiệu là hồng bài mới nổi của nhà hàng đó lúc bấy giờ và danh xứng với thực, trên người cậu trai đó khí chất kì lạ khiến người ta chẳng thể rời mắt. Ánh mắt cậu ta lúc nào cũng long lanh ngập nước nhưng Tiền Côn biết đó chỉ là giả tạo. Đằng sau lớp sương mỏng đó là thứ gì nguy hiểm đang ẩn giấu.

Tiền Côn có chút tò mò, vì lý do gì hồng bài của một nhà hàng kĩ năng lại...có chút tệ như thế. Cơ thể dẻo dai mềm mại nhưng lại trúc trắc, chỉ có đôi mắt mờ sương vẫn toát ra sự tự tin mà ranh mãnh khơi gợi thú tính của bạn tình. Ai có thể chống cự đôi mắt như thế? Tiền Côn tự hỏi khi cậu hồng bài vươn người lên chạm vào môi anh. Có chút gì đó ngây ngô, có chút gì đó rụt rè mà lại khao khát. Và Tiền Côn đã hiểu, Lý Vĩnh Khâm thực sự là một chất gây nghiện, khiến người ta có thể nghiện làm tình với cậu. Thú thực, Tiền Côn cảm thấy hư vinh của mình được thỏa mãn khi bên Vĩnh Khâm. Ánh ranh mãnh và chút khinh thường kín đáo của cậu trai chuyển sang mơ màng cầu xin khiến anh ta cảm thấy thích thú. Sự nguy hiểm mà trực giác của Tiền Côn cảnh báo về Vĩnh Khâm hoàn toàn biến mất khi cậu trai nằm dưới thân anh. Sự thỏa mãn dâng đầy khi anh biết một con quái thú đang hình thành liền bị anh trói chặt.

Đêm Tiền Côn nhìn thấy Lý Vĩnh Khâm ra tay giết người, anh chẳng ngạc nhiên. Anh dường như biết chắc chắn rằng Lý Vĩnh Khâm chẳng vô hại, trực giác của anh báo thế, và nó chẳng hề sai. Lý Vĩnh Khâm đứng giữa căn nhà thoang thoảng mùi hương kì lạ, mặt nạ phòng độc che đi biểu cảm trên gương mặt chàng trai trẻ tuổi. Lý Vĩnh Khâm còn chẳng hề tò mò vì sao anh tìm đến được đây, đúng lúc mọi thứ sắp kết thúc.

"Sao phải làm thế?" - Tiền Côn đã hỏi như thế khi nhận ra nạn nhân chính là khách cũ của Vĩnh Khâm và gia đình ông ta.

"Tôi chỉ đang giúp họ không phải ngày ngày đụng chạm vào một thứ bẩn thỉu mà thôi. Họ nên biết ơn."

"Em có biết, tất cả những vụ thảm sát em gây ra như thế này, đủ cho em chết mười lần không, dù em chưa đủ tuổi thành niên. Nhưng họ sẽ chẳng hành quyết em ngay đâu, họ sẽ giam em lại cùng với những kẻ ghê tởm và bẩn thỉu hơn thế này gấp nhiều lần." - Tiền Côn thấy sau câu nói của mình, người Lý Vĩnh Khâm liền run lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Anh muốn gì?"

"Chẳng qua là tôi tiếc em, không muốn đứa nhỏ như em phải chịu cảnh đọa đày." - Tiền Côn đưa tay xoa đầu Vĩnh Khâm. - "Em xứng đáng với hoàn cảnh tốt đẹp hơn."

"Vì sao?"

"Như em nói, em đang giúp người, mà tôi, cần sự giúp đỡ của em đấy." - Lý Vĩnh Khâm không nhìn ra được biểu cảm của Tiền Côn giấu sau chiệc mặt nạ phòng độc nhưng cậu biết rằng anh ta đang cười.

"Thành ý của tôi là giúp em dọn sạch tất cả đống bừa bộn mà em để lại và cung cấp cho em một chỗ thật sạch sẽ. Em có yêu cầu gì không mèo con?"

Lý Vĩnh Khâm chỉ im lặng đứng nhìn Tiền Côn khi người của anh ta bắt đầu tiến vào dọn dẹp hiện trường. Tiền Côn nói đúng, những vụ hạ độc cậu gây ra có nhiều chỗ hở, nếu không có anh ta giúp đỡ dọn dẹp, cậu sẽ phải vào tù, phải hít thở chung một bầu không khí với những kẻ còn ghê tởm hơn như thế này. Nếu ngay từ đầu đừng giết người? Không, sẽ chẳng có nếu như, vì cậu chẳng thể chịu được những thứ bẩn thỉu chạm vào mình. Cậu muốn tẩy rửa mọi thứ, tẩy thật sạch sẽ. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể hít thở bình thường.

"Tôi có thể giúp gì được anh?" - Lúc Lý Vĩnh Khâm hỏi ra câu hỏi này, cũng là lúc cậu quyết định theo Tiền Côn về với Battle Royale casino.

Tất cả mọi thứ đều mới lạ, đều sáng bóng, đều hào nhoáng nhưng Lý Vĩnh Khâm chẳng thấy thoải mái. Mọi tế bào của cậu đều kêu gào vì khó chịu vì ẩn sau những ánh đèn rạng rỡ này, những con người sang trọng này là sự thối rữa đến bốc mùi. Cậu muốn đem tất cả đốt cháy, muốn tất cả biến mất.

"Đây là trụ sở chính của chúng ta nhưng em sẽ không ở đây, nhà của em đã được chuẩn bị rồi." - Tiền Côn vòng tay qua eo Vĩnh Khâm, kéo cậu sát vào người anh ta đầy thân mật. Lý Vĩnh Khâm không hiểu con người trước mặt này, anh ta đã biết những chuyện cậu làm, cũng biết trong mắt cậu, anh ta chẳng khác gì những kẻ cậu đã giết, vậy vì sao lại vẫn cư xử thân mật như vậy?

Lý Vĩnh Khâm có thể thấy căn nhà mà Tiền Côn chuẩn bị cho cậu là căn nhà mới hoàn toàn, mùi sơn và mùi gỗ còn chưa toàn tan đi nhưng chúng làm cậu dễ chịu. Vĩnh Khâm lần đầu tiên cảm nhận được thứ gì đó thuộc về mình và mình thuộc về thứ gì đó, nơi nào đó.

Lý Vĩnh Khâm coi như được Tiền Côn hoàn toàn thu nhận, không chỉ có chỗ ăn chỗ ở mà còn được học hành đầy đủ vì theo lời Tiền Côn thì lưu manh không đáng sợ bằng lưu manh có văn hóa. Dù trong lòng Lý Vĩnh Khâm còn tò mò về mục đích Tiền Côn đưa cậu về, nhưng dựa trên những lớp học võ thuật của cậu, Tiền Côn có lẽ đang tính toán lớn. Lý Vĩnh Khâm chẳng đặt nặng vấn đề, cùng lắm cũng chỉ là thêm vài mạng người, giết một và giết mười, khác nhau, chắc chỉ có cách thức. Điều thực sự khiến cậu băn khoăn là Tiền Côn chẳng hề chạm vào cậu từ khi cậu về đây. Chẳng lẽ lại sợ chết? Không, kẻ sẵn sàng thu dưỡng một sát nhân chẳng phải kẻ hèn nhát gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net