○Jaemin x Jisung○ Cuồng si

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gót giày của Jaemin khẽ chạm lên nền đất lạnh, tiến đến bên cạnh Jisung thật âm thầm.

Bóng em trải dài trên con đường mòn cuối nẻo, thấm đẫm màu nắng chiều ban sơ. Hương khói mờ nhàn nhạt che khuất đôi mắt em đượm buồn.

Trái tim của Jaemin hẫng đi một nhịp.

Thiếu niên trước mặt anh đang đau đớn, anh biết bụi hoa hồng bên cạnh ngôi mộ cũ vẫn mơn man nở rộ, căng tràn sức sống đỏ thẫm trinh nguyên, không giống như linh hồn anh dần héo úa.

"Về đi em..."

Tiếng vỗ cánh của bồ câu chới với giữa khung trời rộng lớn, tựa như em và anh cũng đang trôi vô định trong hoài niệm xa vời. Jisung đứng ngược ánh hoàng hôn vụn vỡ, nét cười cũng chìm mê mải vào sắc chiều mênh mang. Jaemin tiến đến, nắm lấy bàn tay to lớn đang run rẩy. Em đã mệt rồi...

"Jisung... về với anh."

"Xin đừng như thế..."

Giọng nói của em lọt thỏm nơi đáy lòng anh tan nát.

Người mất đi cứ thế mà nằm xuống, sao cứ phải rạch một vết thương dài cho trái tim đau? Người ta nào có thương em cơ chứ! Em vẫn cứ si ngốc đợi chờ, như muốn dùng thời gian xóa nhòa đi ký ức vốn nên sớm trở về cùng cát bụi.

Jisung cố chấp. Jaemin cũng là kẻ cuồng si.

Em trao cho người ta bốn năm dài thanh xuân rực rỡ, chỉ để đổi lấy những lời yêu xáo rỗng từ một kẻ đa tình. Nụ cười của em trong một buổi sáng mùa thu giòn tan năm ấy đã làm bừng sáng cả khoảng trời nơi anh, giữa đóa môi xinh còn vương vấn thơ ngây của tuổi 15 dịu ngọt.

Người ta đến bên Jisung vào những ngày chiều đẹp đẽ, mang giọng hát êm đềm vơ vẩn dưới tán cây ngân hạnh cuốn lấy linh hồn rạo rực non tươi.

Người ta hay nói lời yêu hoa mỹ với em, gieo vào trái tim nhỏ bé bao hứa hẹn giả tạo xa vời. Nhưng em trót thương người ta mất rồi! Em không hiểu...

"Anh có yêu thương ai bao giờ chưa?"

Jaemin oằn mình trong cái mớ hỗn độn đầy bi phẫn khi người ta bỏ mặc em loay hoay giữa hiện thực phũ phàng. Và anh đến bên Jisung vào những ngày mưa gió, khi lồng ngực cứ thế nhói đau trong cái lạnh tỉ tê thấm vào da thịt mệt nhoài.

Anh cứ thế mà ôm lấy Jisung vào lòng, vụng về xoa tấm lưng nhỏ nhắn. Ngày xưa em còn bé lắm! Em thấp hơn Jaemin, má cũng phúng phính hơn Jaemin, tay cũng nhỏ hơn Jaemin và giọng nói cũng vỡ sau Jaemin nữa.

Lúc ấy em vẫn chưa hiểu hết vị đời.

Trong suy nghĩ non nớt của em, tình yêu nó vĩ đại làm sao ấy! Đó chỉ đơn thuần là say mê một người, dâng hiến cho một người, hết lòng hết dạ vì người ấy mà thôi.

Em sẽ không bao giờ trao cho một người xa lạ cái ánh nhìn dịu êm như nắng hạ ngọt ngào, cũng sẽ không bao giờ trao cho một người xa lạ những câu từ yêu thương bằng giọng nói trong veo như tiếng suối.

"Em ơi... đừng khóc."

...

Em của anh đã từng khờ dại vì một tình yêu vội nở chóng tàn.

Kể cả khi biến mất khỏi cuộc đời này, người ta cũng nằm trong vòng tay kẻ khác. Không phải là em.

Hơi thở của gió bỡn cợt trên đôi vai gầy, chực chờ để phá vỡ tan tành những giọt nước mắt cố ghìm lại nơi mi.

Nắng chiều nhạt dần làm nhòe đi bóng em đứng trước ngôi mộ cũ. Người kia đi rồi, mang theo cả tình em giấu nhẹm dưới những ký ức không tên.

Jaemin không nhớ nổi, rằng mình đã đau đớn bao nhiêu, chờ đợi suốt bao nhiêu, chỉ để nhìn thấy em ngày một trưởng thành ngay bên trong mất mát còn ứ đọng.

Để rồi hôm nay, gặp lại người xưa cũ, em đã không còn rơi lệ vì một người chưa từng yêu em. Jaemin ngồi xuống, đặt bó hoa trắng lên ngôi mộ đã hoen ố dấu vết của thời gian. Anh biết Jisung vẫn còn đang khóc, ngay bên trong sâu thẳm của tâm hồn.

"Thì ra... em yêu anh ta nhiều đến vậy."

"Đã từng..."

Ừ. Jaemin tự huyễn hoặc cho mình một lý do chính đáng để ôm lấy em như cái ngày xưa ấy. Em đã khác rồi.

Jisung của năm 19 tuổi. Em cao hơn, bàn tay to hơn, giọng nói đã trầm hơn, cả gò má cũng không còn phúng phính. Em cố giấu cơn đau nhói vẫn từng ngày giày xéo trái tim bởi tình đầu xa xôi mà em trao gửi cho một kẻ đa tình.

"Park Jisung, anh thương em..."

"Em biết."

Jisung mỉm cười. Bóng tối ập đến, nhưng nụ cười của em vẫn ngời rạng giữa lòng đêm. Jaemin ôm em. Không khát khao. Không dục vọng. Em của anh vẫn còn bé lắm! Anh hiểu mà.

"Về thôi em."

"Về đâu?"

"Về với anh. Để anh bù đắp cho em tất cả..."

Jisung lặng lẽ đan tay mình vào tay anh, rồi sải bước cùng anh rời khỏi. Những đoạn tình cảm cay nồng như ly rượu vang trong đêm tối vẫn còn vương vấn nơi khóe mắt cay cay, nhắc nhở người ta hãy quên đi những yêu thương chỉ còn là dĩ vãng.

Chiếc xe của anh lao qua cung đường nhỏ, để lại mùa yêu ảm đạm phía sau lưng. Jisung thiếp đi bên ghế phụ, bàn tay đan vào nhau vẫn không rời.

Jaemin vẫn là một kẻ cuồng si, nuôi dưỡng tương tư thành cánh hoa cài lên mái tóc người tình.

Qua bao nhiêu năm đi nữa, Jaemin vẫn muốn mình là người duy nhất lau đi những giọt nước mắt long lanh trên khóe mi em u buồn. Jaemin muốn mình sẽ là mái ấm bảo bọc em qua suốt một đời phong ba bão táp.

Em của năm 15 tuổi cuồng si một người. Nhưng em của năm 19 tuổi, lại chọn trở về bên anh.

"Ngủ đi em... Có anh ở đây rồi!"
__________

"Xa nhau ai có nhớ gì?
- Trời cao nhớ nắng, tôi thì nhớ em."

○Lucy○29/4/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net