Chương 12:[Dư Thừa]...Em đau quá..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12:

Tống Lê tiếp tục nói: "Cậu còn không lo tìm một công việc cho đàng hoàng đi, suốt ngày mở máy quay cái này cái nọ, người ta không biết còn tưởng cậu bán sắc kiếm tiền đấy."

Tùng Dương liếm liếm đôi môi khô khốc, lau mồ hôi trên mặt. Cậu cúi đầu trước Tống Lê cười cười một cái, khản cổ họng nói: "Con biết rồi dì, con sẽ thay đổi ạ."

"Cậu mà thay đổi cho tôi nhờ, thật là lì lợm." Tống Lê lườm mắt nhìn cậu.

Tùng Dương cảm thấy mẹ chồng có chút dễ thương ghê, rất muốn bật cười nhưng mà cậu không dám cười thành tiếng.

Cậu ngồi xuống bên cạnh Bùi Anh Ninh , đưa cho anh sấp giấy: "Đây là những điểm em đã tìm thấy trong ngày hôm nay. Chắc anh đã dồn hết tâm huyết vào cái game này rồi nhỉ, em chơi mà nổi hết cả da gà."

Bùi Anh Ninh cầm lấy nhìn sơ qua mấy lần, nhàn nhạc nhìn cậu hỏi: "Mấy cái này là do cậu tìm ra à?"

Mẹ chồng vẫn còn ở phía sau, cậu như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than mơ mơ màng màng cảm thấy như giọng điệu cùng vẻ mặt của anh có chút ghét bỏ cậu. Vì thế cậu lắc đầu nguầy nguậy, chỉ sợ anh không muốn đọc những ý kiến của cậu: "Làm gì có, đa số là do người khác tìm ra á, em chỉ lo chơi thôi, tại game này vui quá, lần đầu em được trải nghiệm một game vui như vậy."

Bùi Anh Ninh "ừ" một tiếng, nghiêm túc đọc.

Tùng Dương hở phào nhẹ nhõm, lấy tay lau sạch mồ hôi trên trán, tha thiết nói: "Anh Ninh , mấy người bạn của em thật sự là người tốt, ý kiến của tụi nó rất đáng tin mà đúng không? Bây giờ tụi nó chủ yếu cũng làm nghề test game, sau này anh có cái gì cần giúp thì cứ tìm tụi nó, em sẽ cho anh số điện thoại."

Bùi Anh Ninh ảm thấy trong lời nói của cậu có cái gì là lạ nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khi ngước lên thấy mồ hôi trên mặt cậu ròng rã, anh cau mày nói: "Sao cậu đổ mồ hôi nhiều vậy?"

"À.. là do nóng quá thôi." Tùng Dương tựa vào thành sofa đứng lên: "Em ra ngoài hít thở chút tiện thể mua đồ ăn về, mọi người muốn ăn gì?"

Anh Ninh nói: "Mẹ tôi nấu cơm rồi!"

Tống Lê hừ mạnh coi thường: "Chờ cậu chắc cái nhà này chết đói."

"Xin lỗi dì, ngại quá, lần sau con sẽ sửa."Tùng Dương lung tung xin lỗi, dùng ống tay áo lau mồ hôi ở cằm, âm thành ngày càng khàn đi: "Vậy em đi ra ngoài một chút.Anh Ninh anh nhớ cho con ăn chút bột dặm trước khi ăn mấy cái khác nha."

"Tùng Dương !"anh nhìn cậu tranh thủ rời đi, rất muồn gọi cậu lại, nhưng cậu rất nhanh đã mở cửa đi ra ngoài.

Bùi Anh Ninh hoảng hốt liền đuổi theo kiếm người.

Tùng Dương trốn vào một góc tối trên hành lang, ôm lấy một cái thùng giấy vụn, ấn một góc của nó vào trái tim đang không ngừng đau lên của cậu.

Cậu đau đến mức mồ hôi ướt lạnh hết cả áo sơ mi, dinh dính lên cả người, tóc tai cũng ướt nhẹp nhưng vẫn ôm cái hộp thật chặt như đang bám vào tảng đá cứu mạng.

Cậu khó khăn đổ hết đống thuốc ra tay, trước mắt mờ ảo không nhìn rõ đâu là Danshen Dripping Pills đâu là Aspirin cho nên cậu tống hết vào trong miệng, còn cắn chặt tay mình.

** Danshen Dripping Pills: Thuốc điều trị tim mạch

** Aspirin: Thuốc giảm đau, hạ sốt, kháng viêm

Đau quá! Cậu sợ mình không chịu được sẽ lớn tiếng hét lên mà gọi tên của anh.

Thực tình ở trong lòng cậu đã gọi anh rất nhiều lần rồi, nhưng cũng không mong anh hiểu thấu, sợ lại gây phiền phức cho anh. Cậu chỉ muốn được an ủi một chút, như vậy sẽ không còn đau nữa.

Cậu nhớ đến lúc anh hai phát bệnh tim cũng khó chịu như vậy, ba mẹ sẽ lo lắng đến mức sắp khóc, đứng cũng không vững như không thể giúp được gì cho anh hai, nhìn rất đau lòng.

May là cậu bị chồng ghét con cũng chả ưa, đối ba mẹ và anh hai thì cũng chẳng phải là người quan trọng gì. Sẽ không có ai lo lắng cho cậu như cách ba mẹ đã lo lắng cho anh trai.

Cậu cũng không còn thấy đau lòng nữa, vì đã đau đủ rồi.

Tùng Dương nhắm mắt lại chịu đau đớn, nhẹ nhàng cười cười.

Đợi đến lúc thuốc phát huy tác dụng, đau đớn giảm đi cậu mới nghe thấy điện thoại đang vang lên liên tục. Cậu chậm rãi lấy điện thoại ra xem, nhưng lúc lấy ra điện thoại đã tắt.

Là số của Bùi Anh Ninh,hơn nữa đã gọi tận mấy cuộc.

Cậu sợ hết hồn, lập tức gọi lại.

Bùi Anh Ninh bắt máy ngay: "Cậu đang ở đâu? Sao không nghe điện thoại?"

"Em..." Cổ họng Tùng Dương khản đặc, không thể nói được gì. Cậu đem điện thoại dịch ra xa, ho khan vài cái để giọng ổn hơn mới nói tiếp: "Không phải là em gọi lại cho anh rồi đó sao? Có chuyện gì không anh?"

Anh không nói gì.

"Anh Ninh , anh làm sao vậy?"Tùng Dương lo lắng: "Xảy ra chuyên gì hả anh?"

"...Không có."Anh thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mẹ tôi nấu cơm cho cả 4 người, muốn cả nhà cùng ăn cơm."

"..." Trong khoảnh khắc, cậu không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy viền mắt đau xót.

"Tùng Dương ? Cậu có nghe gì không?"

Tùng Dương vội vàng gật đầu: "Em nghe rồi, nghe thấy rồi."

Cậu khịt khịt cái mũi, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt lấp lánh như sao: "Em còn tưởng là dì ghét em lắm chứ... Thì ra cũng rất mềm lòng, thật giống như anh, hiền lành dễ bị người khác bắt nạt."

Anh ho nhẹ hai tiếng hỏi cậu: "Vậy khi nào cậu về ăn cơm?"

"Không cần đâu... Em đang còn có việc. Mọi người ăn cả bốn phần đi, ăn nhiều lên một chút, như vậy sẽ no hơn." Bộ dạng cậu bây giờ, nhìn thôi họ cũng phát chán.

"..."

Tùng Dương ngước nhìn về ngôi nhà, cầm chặt điện thoại, trong mắt và lời nói tràn đầy dịu dàng: "Anh Ninh,cám ơn anh, nhờ anh cũng cám ơn dì giúp em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net