Chương 15:[Dư Thừa]...Em chưa bao giờ được sinh nhật...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15:

Tùng Dương đi ra ngoài mua quà sinh nhật cho hai cha con bọn họ, sinh nhật của cả hai đều sắp đến rồi, vừa hay cậu mới lãnh được một số tiền thưởng, có tiền lại rảnh rỗi nên mới đi mua cho bọn họ vài thứ tốt tốt một chút.

Sinh nhật của bọn họ cách sinh nhật cậu rất gần, rất là có duyên. Có lẽ ông trời thương ban mới định cho bọn họ trở thành người một nhà.

Mặc dù chỉ được làm người nhà trong một khoảng thời gian ngắn, thế thì có sao đâu, sau này thế nào thì thế đấy, giờ cứ hưởng thụ trước đi đã.

Quà cho bọn họ cậu đã lựa chọn kĩ rồi, mua cho Bùi Anh Ninh một cái đồng hồ màu xanh sapphire. Không biết là dùng chất liệu gì ánh sáng trên đồng hồ lúc sáng lúc tối, trông như một vũ trụ mênh mông.

Tùng Dương nghĩ, nếu sau này cậu chết đi rồi không biến thành ma bay tới bay lui thì cũng mong sẽ được trở thành một vì sao. Tuy rằng vì sao cách Trái Đất mười vạn tám nghìn dặm (khoảng 54.000 km), sẽ không thể thấy được Bùi Anh Ninh nhưng mà người ta nói vì sao phù hộ con người, vậy thì cậu có thể phù hộ anh bình an vui vẻ sống cả đời là tốt lắm rồi.

Tùng Dương vuốt ve mặt đồng hồ bật cười vì cái suy nghĩ mê tín, ấu trĩ của mình.

Cậu nghĩ thật hay quá, loại người như cậu chết rồi là chắc kèo xuống địa ngục, vĩnh viễn không có ngày đầu thai đâu.

Lúc gói đồng hồ làm quà, nhân viên bán hàng cứ luôn tủm tỉm cười nhìn cậu: "Anh mua cho bạn gái sao?"

Tùng Dương sửng sốt một chút rồi cười cười: "Không phải đâu."

Nhân viên bán hàng cười nói: "Còn nói không phải, tai anh đỏ lên hết rồi kìa."

Cậu sờ sờ lỗ tai của mình, lông mày giãn ra, cười nhẹ nhàng như làn nước đầu xuân.

Trên đường đi về nhà,Tùng Dương chợt muốn tổ chức cho mình một buổi sinh nhật, nói không chừng đây chính là sinh nhật cuối cùng của cậu.

Tuy là cậu không nhớ rõ lắm ngày sinh nhật của chính mình là ngày nào, đến cả năm nay cậu bao nhiêu tuổi, cậu cũng không dám chắc chắn. Nhưng mà nếu là sinh nhật cuối cùng thì cứ thử tổ chức xem sao.

Người khác tổ chức sinh nhật hình như đều là đi công viên trò chơi này, mở party hoặc là mở tiệc sinh nhật thật lớn, phải có bánh kem mà mấy cái này đối với Tùng Dương là quá đắt đỏ, không thực tế.

Vậy tổ chức sinh nhật ở đâu đây?

Lúc Tùng Dương đi ngang qua một quán mì nghĩ sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ, nên cậu liền đi vào gọi một bát mì.

Cậu không có khẩu vị, ăn cái gì cũng không vô liền dặn ông chủ làm một bát mì thanh đạm. Thêm một ít rau cải xanh lên mặt và một ít muối, kèm thêm một quả trứng. Nhìn thấy trong tủ lạnh có bia, cậu không nhịn được mà gọi hai chai.

Khi đồ ăn đã được mang lên, cậu cũng không ăn được bao nhiêu, nhưng bia lại uống hết sạch, không còn giọt nào.

Cậu nhìn tô mì mà ngây ra một lúc, cúi đầu lấy điện thoại ra nhấn số điện thoại bàn trong nhà, do dự hồi lâu mới dám bấm gọi.

"Alô ạ~" nghe điện thoại là Trúc Linh , bé con giọng nói ngọt ngào làm lòng Tùng Dương tan chảy.

"Bảo bối là ba nè con."Tùng Dương nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh không rõ ràng.

"A ba ơi!" Trúc Linh giòn giã gọi cậu.

"Đây đây ba đây!" Tùng Dương dùng hết sức đáp lại con gái, nhưng âm thanh mỗi lúc một nhẹ dần: "Có phải dạo này trong nhà trẻ có dạy con hát bài "Happy birthday" phải không? Con hát cho ba nghe hai câu được không con?"

"Dạ được."Trúc Linh không thể chờ đợi nổi cơ hội được hát, ngay lập tức xem ống nghe như là micro mà hát lên "Happy birthday to you ~ Happy birthday to you ~ Happy birthday ~ Happy birthday ~ Happy birthday to you ~"

"Ôi chà, con gái hát hay quá!" chính Tùng Dương cũng không nhận ra rằng những âm cuối cùng của cậu đều run run..

Lúc này ở đầu bên kia có tiếng ồn ào, sau đó là tiếng Bùi Anh Ninh lãnh đạm truyền đến: "Tùng Dương hôm nay cậu không về nhà à?"

"Anh Ninh "cậu gọi tên anh sau đó mới trả lời câu hỏi của anh: "Em sẽ về!"

"...Không có chuyện vậy cậu gọi điện thoại làm gì?"

"Anh Ninh "Tùng Dương lại gọi anh, mong muốn nói ra một vài điều nhưng mãi một lúc vẫn không nói ra được, miệng chỉ toàn gọi tên anh.

"Tôi đây." anh mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì cậu mau nói đi."

Cậu ngây ngốc nở nụ cười: "Hôm nay là sinh nhật của em."

Cậu nói xong tay liền siết chặt điện thoại, dồn hết sức lực vào lỗ tai như là sợ sẽ bỏ sót câu nói nào đó của Bùi Anh Ninh.

Anh Ninh trầm mặc rất lâu rồi nhạt nhàn cười khinh: "Sinh nhật cậu? Một năm cậu có mấy cái sinh nhật? Lúc thì cậu bảo là mùa xuân, lúc thì nói là ngày Thất Tịch cũng là sinh nhật cậu, cậu đang diễn trò gì vậy?"

Tùng Dương cầm điện thoại kinh ngạc mà nhìn đồng hồ trên tường, cả người giống như một bức tranh cũ nát đã phai màu, không có chút sắc màu, đôi môi cũng trắng bệch.

Không phải đâu anh.

Em chỉ là, chỉ là không nhớ rõ sinh nhật của mình là ngày nào. Tuy là trên căn cước có ghi nhưng bởi vì xưa nay chưa từng làm sinh nhật cho nên không thể nhớ là ngày bao nhiêu.

Em thật sự chỉ muốn anh mừng sinh nhật với em, không cần tặng quà, không cần bánh kem, chỉ cần hát "Happy birthday" là đủ rồi. Ngày nào mới là ngày sinh nhật không quan trọng, chỉ cần ngày nào anh hát chúc mừng sinh nhật em, em sẽ xem đó là ngày sinh nhật của em, em đảm bảo một năm chỉ có duy nhất ngày ấy là ngày sinh nhật. Thế nhưng bây giờ không cần nữa đâu, anh đừng giận được không, đừng có giận em.

Em ra ngoài chưa được bao lâu, nhưng lại rất nhớ anh.

Cậu rất muốn nói rất nhiều với anh, nhưng sao cứ mở miệng là lại bị ghét, vất vả lắm gần đây anh không còn ghét cậu như trước, còn rất hay ở nhà đợi cậu....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net