Chương 2: [Dư Thừa]...Nhìn cậu tôi buồn nôn lắm...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Bùi Anh Ninh là người mà Tùng Dương đã trao trọn trái tim từ lần đầu nhìn thấy, từ những năm cấp 2 ngây ngốc, lẽo đẽo sau lưng anh đến nay đã hơn mười năm.

Tùng Dương cũng chẳng phải người tốt lành gì, để ở bên Anh Ninh cậu có thể dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng đáng tiếc Ninh không thích cậu, anh thích người bạn từ bé của anh là Tô Đồng. Sở dĩ hai người kết hôn là vì trong một lần say rượu bất ngờ tạo ra Bùi Trúc Linh , cha mẹ anh là người theo lối sống cũ, ép anh phải có trách nhiệm với cậu. Hai là vì anh cần gây dựng sự nghiệp mà thu nhập Tùng Dương livestream lại là nguồn hỗ trợ tài chính rất lớn cho anh.

Bùi Anh Ninh thông minh như vậy thừa biết lần say rượu là Tùng Dương cố tình làm ra, cũng biết lý do Dươnh sẵn sàng giúp anh khởi nghiệp. Trong ngày kết hôn anh không ngừng nhắc nhở rằng anh làm điều này là vì con gái, vì cha mẹ còn vì tiền của cậu. Sau này anh sẽ trả lại cho cậu, còn có thể trả lại gấp đôi.

Nói nhiều như vậy ý chính vẫn là "tôi không thích cậu". Lời nói kiểu vậy làm sao lọt vô lỗ tai cây của Tùng Dương , ai biết được sau này sống chung sẽ ra sao?

Tùng Dương vẫn tin vào mối quan hệ "lâu ngày ắt sẽ sinh tình", tuy bây giờ không có gì chắc chắn,Bùi Anh Ninh không muốn thấy cậu, không ngủ cùng giường với cậu, thậm chí ngồi chung bàn ăn anh cũng không vui.

Dương biết khởi nghiệp rất cực, sợ Ninh không chăm sóc bản thân nên bỏ không ít thời gian ra nghiên cứu thực đơn đầy dinh dưỡng. Bùi Anh Ninh thường mệt mỏi mà biếng ăn, cậu liền trăm phương nghìn kế trang trí, phối chén đĩa dụ dỗ anh ăn nhiều hơn một chút, nhưng chung quy anh vẫn ăn rất ít.

Tùng Dương lo lắng đến mức sắp rụng tóc, vừa giúp anh bóc vỏ tôm vừa than thở: "Anh ơi, anh ăn ít như vậy mà công việc thì chất đống, sớm muộn sẽ không chịu được. Đồ ăn em nấu nhiều người khen ngon lắm mà sao anh ăn ít vậy?"

Bùi Anh Ninh húp từng muỗng cháo tôm bóc vỏ hỏi: "Cậu muốn biết tại sao không?"

Tùng Dương gật đầu cái rụp.

"Bởi vì nhìn thấy cậu, tôi lại muốn nôn."Bùi Anh Ninh bình tĩnh nói, trên mặt cũng không biểu lộ gì giống như đây là một câu nói rất bình thường.

Tùng Dương kinh ngạc nhìn anh, rồi từ từ cúi mặt xuống nhìn bát tôm bóc vỏ trong tay: "Nếu vậy tôm em bóc cho anh, chắc là anh cũng không thèm ăn đâu nhỉ?"

"Ừ."Bùi Anh Ninh không nhìn cậu, vẫn tiếp tục ăn cháo.Sở dĩ anh không nghĩ cậu dơ bẩn,nhưng anh chán ghét cái cách cậu sống giả tạo với mình,bất giác buông lời cay đắng.

Tùng Dương trơ mắt nhìn anh hồi lâu, vẫn mặt dày đẩy chén tôm đã bóc vỏ xong đến trước mặt Bùi Anh Ninh : "Không ấy anh chịu khó ăn chút đi, được không? Đây là tôm sống tươi lắm, rất khó mua."

Bùi Anh Ninh không trả lời.

"Anh ăn một chút thôi, em hứa sau này sẽ không ăn cơm chung với anh nữa đâu, được không anh?" Tùng Dương thấy anh không thèm ngó ngàng gì đến mình, tay cậu quơ qua quơ lại trước mắt anh: "Có được không,Anh Ninh ?"

Bùi Anh Ninh im lặng không lên tiếng gắp lấy một miếng tôm.

Tùng Dương thở ra nhẹ nhõm, ánh mắt cười cong cong, ôn nhu nói: "Anh Ninh , anh ngoan quá à."

Kể từ đó, Tùng Dương không còn ngồi trên bàn cơm nữa,Ninh  nhìn thấy cậu sẽ ăn không ngon. Có thể vì không nhìn thấy anh nên cậu cũng không đói bụng, cậu mua một đống thức ăn nhanh nhét đầy dưới giường giải quyết gọn lẹ ba bữa sáng – trưa – tối.

Thời gian đầu ăn vẫn thấy ngon, nhưng càng lâu ngày không hiểu vì sao cậu càng kén ăn, dạ dày đôi lúc sẽ đau, cậu ăn cũng ít đi nhiều. Có lúc một chén cháo tiện lợi nhỏ cậu chỉ ăn có mấy muỗng, phần còn lại đem cất vào tủ lạnh, sau lại đem hâm lên ăn tiếp.

Cứ như vậy mà tích góp được rất nhiều tiền, ngoài việc mua cho Bùi Anh Ninh và Trúc Linh nhiều đồ ăn thật ngon còn có thể mua thêm mấy bộ quần áo đẹp.

Tùng Dương mỗi lần mua về được đồ tươi hay quần áo mới đều sẽ tự đắc: "Mình là một người vợ hiền, đảm đang như vậy ảnh tìm ở đâu mà ra?Anh Ninh chắc sẽ sớm bị mình mê hoặc thôi."

Dương sống rất lạc quan, lại còn rất dễ thỏa mãn bản thân.Ninh chỉ cần hơi hơi hòa hoãn thái độ, lơ đãng cười nhẹ một chút, liếc nhìn cậu một cái, nói với cậu thêm một câu là cậu vui đến nhảy cẩn lên rồi. Còn cho rằng có thể Anh Ninh đang dần hồi tâm chuyển ý với cậu, anh đối với cậu là tim đập bịch bịch bịch.

Cậu cũng thừa biết là mình ảo tưởng, nhưng mà nhân sinh ngắn ngủi, tìm niềm vui trong cái khổ thì có làm sao.

Dương về lại phòng của mình, lấy trong tủ ra hộp cháo hồi sáng pha thêm tí nước nóng ăn kèm với củ cải, cảm thấy no rồi thì bắt đầu mở livestream.

Dạo này trời rất hay mưa, Tùng Dương đau thắt lưng nên không livestream gì. Hôm nay lưng đỡ đau nhiều, live một cái dài hơn 4 tiếng, lúc xuống live trời cũng đã tối.

Cậu ra khỏi phòng, trong nhà không có ai, trên bàn là đồ ăn đã nguội ngắt. Cậu đứng gần cạnh bàn một lúc mới sắn tay bắt đầu dọn dẹp.

Thật là lãng phí quá, nhưng mà ai bảo cậu tự mình đa tình chứ. Hôm nay là 17 tháng 8,Anh Ninh sao mà ở nhà ăn cơm cho được?

Vì hôm nay là sinh nhật của Tô Đồng mà....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net