Chương 4:[Dư Thừa]...Cái Tát..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4:

Kể từ đó Tùng Dương từ đại ca trường học lại trở thành cái đuôi nhỏ bám theo sau Bùi Anh Ninh , điều này làm bọn đàn em của cậu cảm thán: "Anh Dương , anh không thể ngu muội vì tình yêu như thế! Cứ như vậy làm anh trở nên lù khù mất, còn hoang phí những gì anh giành được!"

Nghe như vậy, Tùng Dương liền đập bọn nhỏ một trận: "Tao lù khù?"

Đám đàn em mặt mũi sưng vù nói: "Không, không, anh không lù khù."

Tùng Dương ân cần cười nhẹ xoa đầu bọn nhỏ, rồi nghênh ngang dắt chúng nó đi một vòng sân trường làm mọi người kinh sợ, nhanh chóng bỏ chạy đi hết.

Tùng Dương ngồi trên ghế dài, bắt chéo đôi chân: "Giang sơn này là của ai?"

Đám đàn em khóc ròng: "Của Đại ca! Mãi mãi là của anh!"

Lúc này Bùi Anh Ninh đi ngang qua, Tùng Dương liền lớn tiếng gọi anh trai nhỏ rồi lẽo đẽo bám sát theo Bùi Anh Ninh lấy lòng, biến hóa từ một con sói to lớn xấu xa thành một bé chó con cực nhanh.

Đám đàn em trơ mắt nhìn nhau không nói nên lời, chỉ nghẹn ngào nước mắt ròng ròng.

Tùng Dương làm cái đuôi nhỏ của Bùi Anh Ninh rất nhiều năm, từ những năm cấp 2 lên đến cấp 3 sau đó cũng biết được người Anh Ninh thích chính là Tô Đồng. Cả người Tô Đồng thanh thoát nhẹ nhàng như đám mây, lại còn trắng trẻo mềm mại làm người khác ở gần cũng rất thoải mái.

Hai người bọn họ thường cùng nhau chơi game, Tùng Dương không biết chơi nhưng vẫn mặt dày bám theo Bùi Anh Ninh và Tô Đồng để đòi chơi cùng.

Bùi Anh Ninh từ chối nhiều lần nhưng Tô Đồng lại thấy Tùng Dương rất đáng yêu, rất muốn chơi với cậu.

Ninh thấy Tô Đồng đối xử tốt với Tùng Dương thì chả vui vẻ gì, cho đến một ngày thành lập tổ đội đi thi đấu thì xảy ra chuyện.

Muốn thắng game thì phải cả đội phải giết được Boss mà không mất người nào. Mọi chuyện ban đầu diễn ra rất tốt đẹp, lúc thấy tổ đội 3 người bọn họ sắp giết được Boss thì phía đối thủ tung chiêu cuối nhắm thẳng vào Ninh. Tùng Dương chỉ còn nửa cây máu lại nhảy ra phía trước hứng chiêu, chết tại chỗ.

Tổ đội mất người, nhiệm vụ thất bại.

"  Tùng Dương ,cậu làm cái gì vậy?" Bùi Anh Ninh vứt con chuột trong tay, Tô Đồng người trước giờ chuyện gì đều xem nhẹ như mây cũng nhíu mày.

Tùng Dương ngẩn người đôi mắt ẩn ẩn nước như chú chó con chớp chớp mấy cái sau đó lại cười rộ lên. Đối mặt với sự tức giận của Bùi Anh Ninh , cậu không biết xấu hổ nói: "Em bảo vệ anh mà."

"Tôi không có cần cậu bảo vệ, tôi tự né được. Nếu mà có trúng chiêu thì sao, máu tôi còn đầy cả cây chết kiểu gì!" Bùi Anh Ninh sa sầm nét mặt.

Tùng Dương cũng không tức giận, cậu chỉ thấy Bùi Anh Ninh thật dễ thương chỉ vì chuyện bé xíu như vậy, cậu nhẹ nói: "Nhưng chuyện xui rủi ai biết được anh ơi."

"Làm sao có chuyện đó." Bùi Anh Ninh giận đến nghiến răng: "Cậu bớt bớt đi. Tôi với Tô Đồng chơi cái trò này từ lâu rồi, mấy cuộc thi này còn chưa từng thua bao giờ, nay tại cậu mà thua rồi đó. Cậu tự mình suy nghĩ đi, đừng suốt ngày làm trò khùng trò điên có được không?"

"A Ninh." Tô Đồng cảm thấy lời nói của Bùi Anh Ninh quá nặng liền ngăn lại.

Tùng Dương run rẩy, trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ như đang lấy lòng: "Vậy... anh ghét em lắm hả?"

"Tôi cực kì ghét cậu." Bùi Anh Ninh dứt khoát nói, sau đó liền vác balo bỏ đi.

Sau chuyện này Tùng Dương như biến mất khỏi cuộc sống của Bùi Anh Ninh trong khoảng thời gian dài, đương nhiên đây chỉ là bên phía anh.

Bởi vì sau mỗi giờ tan học, Tùng Dương sẽ ở xa xa mà bám theo anh, vẫn luôn chờ cho đến khi anh an toàn lên xe bus, ở phía sau cậu sẽ chào tạm biệt bằng cái hôn gió. Rồi sẽ bắt đầu đi làm thêm hoặc tản bộ về nhà.

Cậu thường vừa đi vừa hất mấy cục đá vụn ven đường, trong miệng luôn lẩm bẩm: "Tại sao lại ghét bỏ người hay mơ mộng chứ, biết đâu lại có ích thì sao. Sao không cho người ta một cơ hội chứ, hầy!"

Trên đường về nhà cậu nhìn thấy một tiệm bánh vắng người, mà mọi hôm thì xếp hàng mua bánh trứng gà cực kì đông. Cậu lấy tiền làm thêm chạy vào mua hai hộp bánh trứng, vui vẻ chạy về nhà.
Đây là món mà mẹ với anh hai cậu rất thích ăn.

Về đến nhà, anh hai Nguyễn Đạm Hề đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, cậu tức tốc chạy qua: "Anh hai! Xem em mang cái gì về cho anh nè!"

Nguyễn Đạm Hề gấp sách lại, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Là cái gì vậy em?"

"Là bánh trứng á!" Tùng Dương dùng hai tay đưa bánh cho Nguyễn Đạm Hề như dâng lễ vật: "Em ôm trong người nên bánh còn nóng lắm, anh mau ăn đi."

"Cám ơn em, Tùng Dương ." Thẩm Đạm Hề ôn nhu cười, nhận lấy bánh.

Tùng Dương hưng phấn bám lên trên tay vịn của ghế, ánh mắt chăm chú chờ Nguyễn Đạm Hề ăn bánh, nhưng không ngờ lại ăn phải một cái tát từ đâu đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC