Chương 9:[Dư Thừa]...Nó có phải ba ruột con nó không...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9:

Bùi Anh Ninh vẫn cố tình chạm vào cậu,Tùng Dương liên tục né tránh như con cá trạch. Nhưng cậu không giống như những năm ấy, không thể tránh được Anh Ninh . Hai tay cậu ôm lấy đầu ngồi bẹp xuống đất, khản giọng: "Anh đánh cũng được... nhưng đừng đánh vào đầu em được không? Em còn muốn có não để chơi game."

Bùi Anh mím mím môi, yên lặng nhìn cậu chốc lát nói: "Tôi đâu có ý đánh cậu vì cậu ngủ ở ghế sofa đâu? Trán cậu bị sao vậy?"

Tùng Dương lúng túng nhìn anh, hồi lâu mới ấp úng trả lời: "Là bị té."

Bùi Anh Ninh ngồi xuống, thừa dịp cậu buông lỏng liền bắt lấy cánh tay cậu rồi vén tóc lên. Vết thương rất sâu, lộ cả thịt còn bị cậu thoa lung tung một đống thuốc không rõ là thuốc gì, máu me bê bết.

Bùi Anh Ninh nhíu chặt mày: "Cậu bôi cái gì vậy?"

Thực tình anh cũng chẳng muốn biết cậu đã bôi cái gì lên, kéo cậu đi ra cửa: "Theo tôi đi tiêm ngừa uốn ván."

Tùng Dương giãy dụa: "Tiêm ngừa uốn ván làm gì, làm gì mà dễ bị uốn ván anh ơi."

Bùi Anh Ninh lạnh lùng cười: "Sắp thấy cả xương bên trong, vết thương cậu sâu như vậy cậu chắc không bị uốn ván không?"

Tùng Dương chớp mắt, mặt đầy vô tội: "Nhưng mà uốn ván đâu có lây đâu, anh sợ cái gì!"

Anh lười phải đấu khẩu với cậu, anh bế Trúc Linh đang chơi đồ chơi dưới đất lên, tay kia kéo cậu vội vàng đi ra ngoài.

Vết thương của cậu bị nhiễm trùng cho nên cậu mới phát sốt, nhưng may là không có bị uốn ván.

Tùng Dương đeo khẩu trang siết chặt đơn thuốc trong tay, nhìn Bùi Anh Ninh cười nói: "Anh Ninh , anh mang con về nhà trước đi, em truyền nước xong sẽ làm cơm tối cho hai người. Hai người muốn ăn gì?"

Bùi Anh Ninh làm lơ cậu, chỉ lo bấm Wechat.

Cậu sờ sờ mũi ngượng gạo, lúng túng quay sang đùa với con: "Linh Linh con muốn ăn gì?"

Bé xòe tay đếm nói cho cậu rất nhiều món cô bé muốn ăn: "Con muốn trứng gà non, muốn khoai tây nghiền, muốn bánh cá tuyết, muốn bánh su kem."

Tùng Dương nghe được một nửa liền nở nụ cười: "Làm sao mà con có thể ăn nhiều như vậy?"

Linh hít hít mũi nhỏ, hầm hừ: "Con muốn ăn nhiều như vậy!"

"Được được, ba nhớ rồi, để ba làm cho con ăn."Tùng Dương vươn tay muốn xoa đầu con gái chợt nhớ mình còn đang sốt thì rụt tay lại.

Lúc này Bùi Anh Ninh mới tắt điện thoại nói với Tùng Dương : "Mẹ tôi sẽ đến đón con."

Tùng Dương "Ồ" một tiếng: "Anh lại có việc bận sao?"

Bùi Anh Ninh liếc nhìn cậu, nhàn nhạt nói: "Tôi ở lại bệnh viện, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Cậu ngây ngốc không phản ứng gì,Bùi Anh Ninh đã bế con đi ra ngoài.

Tùng Dương uy nghĩ tới lui, chắc có lẽ là anh ấy cần cậu hỗ trợ cái gì đó.

Hóa ra ngoài việc cho anh tiền, cậu vẫn còn có thể giúp Bùi Anh Ninh những thứ khác sao? Đã lâu rồi không thấy anh ấy nhờ cậu giúp gì cả.Tùng Dương sung sướng trong lòng, liền chạy đi xếp hàng truyền nước.

————————

Khi Bùi Anh Ninh quay lại,cậu đã bắt đầu truyền nước bên cạnh còn có một túi đồ ăn đồ uống. Nhìn thấy Ninh, cậu liền vẫy tay gọi anh.Ninh đi đến, nhìn cái túi đồ kia, lại nhìn Tùng Dương . Cậu liền dùng một tay kéo túi đồ bỏ lên đùi mình, ho khan hai tiếng. Bởi vì đeo khẩu trang nên giọng hơi ngộp ngạt: "Anh ngồi đi, nếu đói thì lấy ăn, em mua nhiều đồ ngon lắm."

Bùi Anh Ninh ngồi xuống nói: "Tôi mới vừa ăn cơm ban nãy xong."

Tùng Dương bĩu môi, lấy trong túi ra một hộp sữa bò, khàn giọng nói: "Khẩu vị của anh sao em không biết, so với anh mèo còn ăn nhiều hơn anh, nếu anh cứ như vậy bao tử có ngày sẽ hư mất."

Cậu đem sữa bò đặt trong tay Bùi Anh Ninh : "Không ăn cũng được, anh uống chút sữa đi."

Bùi Anh Ninh cũng đang có chút khát nước, rút ống hút cắm vào, uống một hơi: "Cậu ra ngoài mua đồ hồi nào vậy? Tôi với bé con đứng ngoài của không thấy cậu đi ra."

"Em đi ở cửa sau á."Tùng Dương bị nóng đến bức rứt khó chịu, tay vô thức lau mồ hôi trên cổ: "Anh yên tâm đi, dì không thích em, em cũng sẽ không để dì chạm mặt, anh đừng lo lắng."

Ba mẹ Bùi Anh Ninh tuy rằng là thương cháu nội nhưng lại không có cảm tình với Tùng Dương . Vốn dĩ họ còn nghĩ Tô Đồng sẽ làm con rể nhà họ, nếu không phải giữa đường cậu nhảy ra làm họ mất mặt, họ cũng không có ý cho Bùi Anh Ninh kết hôn cùng cậu.

Ninh trầm mặc nhớ đến lúc mẹ anh đến đón Điềm Điềm, bà cười vui vẻ ôm cháu trong tay vừa hôn vừa dỗ dành. Nhưng khi nhắc đến Tùng Dương , nụ cười của bà chợt tắt, giọng nói cũng tràn đầy chua ngoa: "Tùng Dương bị bệnh sao nó không tự đến bệnh viện mà khám? Sao con phải dẫn nó đi? Đã có con thì thôi đi, còn mang theo con bé làm gì? Con bé nhỏ như vậy không sợ lây bệnh cho nó à? Nó có phải là ba ruột của cái Linh không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net