chị hay thường nghĩ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bảy giờ sáng, thuỳ trang bật dậy.

không choáng váng, không nôn mửa.

nàng chỉ chầm chậm uống vài ngụm nước để làm dịu đi vị đắng nghét còn tồn đọng trong cổ họng.

những câu hỏi ấy, thuỳ trang cũng quên rồi.

người duy nhất có thể trả lời không trả lời, vì người duy nhất có thể hỏi lại chẳng hề hỏi.

quay về với thực tại, thuỳ trang nhận được tin nhắn từ người nàng không ngờ nhất.

từ lan ngọc.

mắt mở thao láo, chớp giật nhiều lần mà vẫn không tin nổi.

vẫn là lan ngọc cùng hai tin nhắn mới.

"trang ơi, nhớ em không?"

đã ba tháng rồi.

"trang ơi, hôm nào đi cà phê nhé?"

thùy trang suy nghĩ rất lâu. không có lí do để từ chối em nên đành đồng ý lời mời cà phê của em.

không một ngày nào không nhớ em. thuỳ trang muốn nhắn lại vậy. nhưng lại không có lí do nên đành thôi.

thuỳ trang đã tưởng tượng ra hàng ngàn viễn cảnh gặp lại lan ngọc. nhưng nàng không nghĩ đến việc em chủ động nhắn tin.

nàng chưa nghĩ ra sẽ nói gì với em hôm đó.

thuỳ trang ước nàng có thể gọi một cốc caramel macchiato rồi ngồi ngắm em cả buổi mà không phải nói gì. đã từng nói với nhau rất nhiều điều, đến nỗi mọi từ ngữ bây giờ đều trở nên vô nghĩa.

thuỳ trang cứ hay nghĩ, nàng sẽ không nói được câu nào ra hồn khi gặp lại lan ngọc. ngôn từ có hạn, trái tim nàng càng có giới hạn không thể vượt qua. vậy tại sao ngôn từ lại không thể lột tả trọn vẹn con tim đang đập vì em chứ?

vì yêu thương mỏng manh.

thuỳ trang cứ hay nghĩ, những lời nàng nói ra toàn là thiếu sót. chẳng thể cho lan ngọc được đáp án em muốn nghe. rồi sau đó, những thiếu sót lại trở nên dư thừa. càng vun đắp, lại càng cảm thấy không cần thiết.

nói không thành lời.

thuỳ trang nghĩ lại, nàng cũng không nghe lời lan ngọc lắm.

có một lần nàng và em ngồi nghe nhạc cùng nhau. nàng trên sofa, em ngồi dưới đất.

lan ngọc đưa điện thoại cho thuỳ trang chỉnh nhạc.

thuỳ trang bật on repeat và bài nhạc đó phát đâu đó mười lần làm lan ngọc ngán đến tận cổ.

em hỏi, "chị biết tính năng danh sách chờ của spotify không?"

nàng hỏi, "là gì?"

em đáp, "là thêm bài chị muốn nghe vào danh sách chờ. nó chỉ phát một lần thôi, rồi chuyển bài."

nàng ỡm ờ cho qua chuyện.

thuỳ trang là kiểu người sẽ nghe đi nghe lại một bài hát cả ngày, cả tuần, hoặc là cả tháng. cho đến khi nàng quen thuộc với cảm xúc trong bài hát ấy đến mức chai sạn không thể đồng cảm nữa thì thôi.

thuỳ trang nghe người ta khuyên, nếu muốn cai nghiện một bài hát thì chỉ cần đặt nó làm báo thức là được. nàng cũng thử nghe theo, nhưng có vẻ vô hiệu.

nếu lời khuyên ấy thật sự hiệu quả, thì tại sao mỗi sáng cứ đúng tám giờ, giọng lan ngọc lại như rót mật vào tai nàng?

"trang ơi, dậy đi."

thuỳ trang mặc kệ. không quan tâm nữa. chỉ là nghiện một giai điệu, một loại tình cảm, một người thôi mà, không nghiêm trọng lắm.

thế là, một buổi sáng nọ ba tháng trước, nàng thức dậy và bất chợt muốn nghe "nói không thành lời" của lâm bảo ngọc.

thế là, thuỳ trang dành cả ngày, từ sáng đến chiều đều chỉ nghe bài hát ấy. nàng muốn đắm chìm mãi vào nỗi nhớ lan ngọc.

mặc kệ em đã chỉ nàng tính năng danh sách chờ, nàng vẫn cứ gặm nhấm một bài hát mấy tiếng đồng hồ liền.

để giờ nói không thành lời, khóc không thành câu
mình có gì đâu ngoài trái tim yêu lầm lỡ?

ngọc hỏi, nhưng trang không biết câu trả lời.

vậy là, có một người muốn nghe và một người không nói.

và người không nói cũng không nghe lời người muốn nghe.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net