sắp xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hai giờ sáng, lan ngọc có cảm giác thật sự xa lạ.

với tất cả mọi thứ, kể cả thùy trang.

dường như mọi điều em biết trên đời không còn thật nữa.

tâm trí em cố gắng đồng nhất hình ảnh say xỉn của thùy trang hai năm trước và hình ảnh say nhưng không xỉn của thùy trang hiện tại. nhưng em làm không được.

không biết thời gian đã làm gì với thùy trang của em rồi.

lan ngọc nhớ về đêm sinh nhật của thùy trang hai năm trước. ở trong không gian ánh sáng chớp tắt chẳng ngừng và âm nhạc dồn dập ồn ã, nàng đón sinh nhật cùng em và bốn người khác.

hôm ấy, sáu người chia nhau một chai dry gin. hôm qua, hai người để mặc một người uống xen kẽ vodka và tequila.

hôm ấy, thùy trang cười rất nhiều. không chỉ cười với lan ngọc, mà cười hết từ người quen đến người lạ.

đêm ấy, lan ngọc đã nhìn nụ cười của thùy trang thành một nguồn sáng vô tận len lỏi hết từng ngóc ngách của bể bơi. như muốn nhấn chìm em trong không gian không một kẽ hở. đến mức em chỉ muốn thu nhỏ nó thành một đốm sáng để giữ cho riêng mình.

đêm ấy là lần đầu tiên lan ngọc thật sự suy tư về nụ cười của thùy trang. em nhận ra bản thân dường như rất ghét nàng. ghét đến nỗi nếu phải diễn tả bằng lời, lan ngọc sẽ hét lên rằng không muốn nhìn thấy thùy trang nữa.

bởi vì mỗi khi nhìn nàng, em lại nhớ ra những lời mình chưa từng nghe. thùy trang có đôi môi chúm chím hồng hào, có một khuôn miệng xinh xắn như thế, nhưng lại chưa từng nói yêu em.

đêm ấy cũng là lần thứ hai môi thùy trang chạm môi lan ngọc. nàng vội trao một ý cười nhẹ bẫng trên khóe môi em. em không thể đoán được nàng đã say hay còn tỉnh, hoặc một trạng thái lưng chừng giữa cả hai.

nếu còn tỉnh táo, dù chỉ là một chút ít ý thức còn sót lại, thùy trang sẽ không bao giờ dám hôn lan ngọc. nếu đã say đủ để hôn em, thì không thể nào chỉ là lả lướt trên khóe môi được. 

nếu đã say đủ để hôn lan ngọc, thì thùy trang không thể nào phớt lờ lòng môi sâu và màu son đỏ đậm của em được.

hẳn là thùy trang hiểu lan ngọc rất rõ, nên mới chủ động chơi đùa với cường độ của nụ hôn ấy. nàng hẳn là biết nhẹ đến mức nào là hoàn hảo để khiến lan ngọc phát điên. nhẹ nhưng đủ để khiến em từ đó về sau vẫn mang nhiều tiếc nuối.

đến giờ, lan ngọc vẫn không biết liệu đêm ấy thùy trang đã say hay còn tỉnh.

ba giờ sáng, lan ngọc vẫn còn cảm giác xa lạ.

hai năm đã đủ dài để thay đổi một người. em chỉ không ngờ sự thay đổi lại xảy ra với nàng.

từ khi nào mà sự nhẹ tênh như không tồn tại lại hớp hồn em mãnh liệt đến độ chẳng thể né tránh như thế này? từ khi nào mà đôi môi thùy trang gây nhiễu loạn trong lòng lan ngọc đến thế?

rất nhiều câu hỏi tồn đọng trong lan ngọc. vì không đủ tỉnh táo nên em mới để chúng trồi lên. cũng vì không đủ tỉnh táo nên chính em không thể trả lời thỏa đáng những tò mò của bản thân em.

ba giờ sáng, lan ngọc cố đưa mình vào giấc ngủ.

em khó chịu lần mò lấy gói thuốc đặt trên chiếc bàn nhỏ kê ngay đầu giường.

em hơi bất ngờ vì còn những nửa gói. thì ra cái tâm lí tiết kiệm để dành cho ngày sau thật sự hiệu quả đó chứ.

lan ngọc bật cười. hoá ra, em cũng khá nghe lời thùy trang đó chứ.

"mỗi khi em rơi trạng thái akrasia, muốn làm những sở thích không cần thiết hoặc gây hại cho bản thân, em cứ nghĩ rằng thôi thì để lần sau vậy."

"sau mỗi lần trì hoãn em sẽ nhận ra, thì ra cũng không quan trọng đến vậy."

vì sẽ gây ra nhiều nuối tiếc hơn, sẽ có hiệu ứng thỏa mãn nhiều hơn.

lan ngọc đặt điếu thuốc lên môi, cắn nhè nhẹ vào đầu lọc. rít một chút cho đỡ cơn thèm chứ không đốt lửa.

em chỉ muốn nicotine giải tỏa sự khó chịu này thôi. nhưng một khi nicotine đột nhập vào lồng ngực, em lại căng thẳng mà tim đập loạn xạ. một vòng luẩn quẩn.

thế là, lan ngọc rút điếu thuốc ra rồi cất lại vào gói. em tự nhủ, nếu cứ để lần sau thì sẽ không bao giờ có lần sau nữa.

thế là, lan ngọc bước xuống giường, vươn tay lên nóc tủ để lấy hộp snus đặt trên hộc cao nhất.

cẩn thận bóc lớp bao bì nhựa ra, lan ngọc mân mê cái túi nhỏ trong tay rồi đưa vào trong môi. vì nuối tiếc mãi món quà từ thuỵ điển, nên ba giờ sáng em mới thử túi đầu tiên.

vì nhớ về người tặng nên em mới nhấm nháp cái túi nhỏ như viên kẹo ngọt ngào tan chậm trên đầu lưỡi.

chầm chậm nhắm mắt lại, hình như lan ngọc lại mơ về một giấc mơ đã cũ.

em mơ thấy người tặng em hộp snus. lòng đầy trân quý.

lại là câu chuyện có thật từ vài năm trước rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net