Trở về, là linh hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tách!

Tách!

Mưa bắt đầu nặng hạt, cơn mưa này đã là cơn mưa thứ ba trong tuần. Dạo này trời hay mưa quá. Trong mưa còn có gió lạnh thổi. Nhưng không lạnh bằng ở đây, trong trái tim của một người con gái.

Đứng dưới mưa, một người con gái tóc nâu trẻ trung, ăn mặc theo kiểu Trung Quốc. Cô ấy nhìn về phía căn nhà gỗ lạnh tanh đã lâu không người ở. Không biết tự khi nào mà cô đã có thói quen đến đây hằng ngày. Cũng tại vào giờ này. Có lẽ cô đang ôm ấp một bóng hình nào đó không thể vơi. Và cứ mọi lần đứng ở đây nhìn vào trong căn nhà đó, bằng một cách nào đó cô đã nhìn thấy hình ảnh người con trai quen thuộc. Nhưng rồi nó lại tan biến, lặp đi lặp lại khi cô định thốt lên gọi tên anh.

.

.

.

.

Phía bên kia âm giới, một cánh cổng mở ra kết nối với dương thế. Chàng trai bước qua đó với hy vọng rằng sẽ trở lại cuộc sống lần nữa để vì ai đó. Khi bước qua cánh cổng, tâm trí anh suy nghĩ rất nhiều. Rồi ánh sáng hiện ra cho anh nhìn thấy một bầu trời đầy ắp mưa. Cơn mưa trút xuống mỗi lúc một nặng hạt. Nhưng lạ là tại sao anh không bị ướt.

Chợt anh bắt gặp trước mắt anh là người con gái ấy đang đứng dưới mưa. Cô ướt sũng nhưng sao cô không đi trú mưa? Cô đang nhìn gì thế? Anh nhìn theo phía cô đang nhìn và nhận ra căn nhà gỗ kia. Đó là nhà anh.

- Tenten - Anh gọi và đi tới bên cô.

Cô không quay lại hay nói cách khác cô không nghe được tiếng anh. Anh bước đến gần cô, cách cô chỉ ba bước chân. Anh nhìn thấy trong đôi mắt nâu hạt dẻ kia là một sự đau buồn. Anh biết nó. Với cái cách mà cô nhìn vào nhà anh, anh cũng đoán được phần nào. Là cô đang nhớ anh, cô đau buồn vì anh không còn.

- Tớ xin lỗi vì đã để cậu buồn - Anh đưa tay mình nắm lấy bàn tay của cô. Nhưng khi tay anh sắp chạm được tay cô thì nó trong suốt rồi lướt qua như không khí. Anh hoảng hốt nhưng rồi cũng nhận ra. Chúa để anh sống lại nhưng lại là một cuộc sống của một linh hồn. Buồn bã. Như vậy là cô không thể nhìn thấy anh. Đồng nghĩa với việc anh chỉ có thể quan sát cô đau khổ mỗi ngày.

- Tớ phải về rồi, Neji.

Neji ngẩng đầu lên khi nghe cô nói vậy. Dường như cô đang khóc. Hay tại nước mưa nên anh nghĩ là cô khóc...Đưa tay gạt đi chúng nhưng cũng như vừa rồi, tay anh lướt qua như không tồn tại.

Chưa bao giờ với một thiên tài như anh cảm thấy mình vô dụng như bây giờ.

...

Cô bước đi trước, anh đi theo sau. Tấm lưng cô thật nhỏ nhắn. Cơn mưa đã làm bộ đồng phục của cô ướt đẫm. Anh muốn hét lên nếu cô cứ đi như thế trong mưa thì cô sẽ ốm mất. Rồi cả hai đi như thế cho tới khi về đến nhà của cô. Vì là linh hồn nên Neji có thể đi xuyên qua mọi thứ. Anh dễ dàng vào nhà cô không cần gõ cửa hay kêu la gì cả.

Cô đi lên phòng của mình rồi đóng cửa. Anh đứng bên ngoài. Thật kỳ lạ với linh hồn như anh vẫn còn thói quen không vào phòng người khác khi họ không cho phép. Mặc dù anh có thể vào mà không cần gõ cửa nhưng không biết cô đang làm gì bên trong. Với lòng tự tôn của mình anh không cho phép mình làm vậy.

Một tiếng trôi qua, cánh cửa vẫn không mở ra. Anh bắt đầu lo lắng. Có chuyện gì đã xảy ra với cô chăng? Không suy nghĩ thêm nữa và vứt bỏ cái sự tự tôn kia sang một bên anh lao vào trong. Quả không ngoài dự đoán của anh, cô đang nằm trên nền nhà với thân nhiệt nóng ran. Hơi thở của cô rất yếu.

- Tenten!

Anh hét lên. Nhưng không thể làm gì được. Nhìn cô thoi thóp và yếu ớt trên sàn nhà khiến lòng anh đau quặn. Anh khụy gối bên cạnh cô và bậc khóc. Đây lần thứ hai anh khóc cho người anh yêu thương. Lần đầu tiên là khi cha anh qua đời. Lúc đó anh cảm thấy trống rỗng và đau đớn tột cùng. Anh không muốn việc đó lại lập lại lần nào nữa. Anh không muốn cô có mệnh hệ nào. Vì cô thật sự quan trọng với anh...

Từng giọt nước mắt rơi là từng cơn đau nhói xâu xé trái tim anh. Không chỉ vì anh ngồi đây không làm gì được. Mà bởi vì anh không thể trở về là một Hyuga Neji như trước đây có một cơ thể thật. Để anh có thể bù đắp cho cô gái này. Để anh nói lên những lời anh nên nói...Nhưng tất cả đã không thể, anh bây giờ chỉ là một linh hồn. Một linh hồn thì không thể làm gì được cho cô. Không thể ở cạnh cô và không thể nói chuyện được với cô. Anh không làm gì được...

- Tại sao...tại sao lại bắt cô ấy phải yêu tôi? Tại sao không để tôi ở bên cô ấy? Tại sao? Tại sao?....

Những câu hỏi không có lời giải đáp. Có thể ông trời quá trêu ngươi hay bởi đây là thử thách dành cho hai người. Cho dù là gì thì nó rất đau. Hai người, hai trái tim đau đớn. Tuy ở gần nhau nhưng không thể thấy được nhau hoặc chỉ ở một phía. Tenten đang lên cơn sốt rất cao, anh nhận thấy được nhịp thở rút ngắn của cô. Nhưng biết làm gì bây giờ đây? Đầu óc anh thật sự rối bời. Ngoài nhìn cô đang cạn sức và đau đớn thì anh còn có thể làm gì?

Cốc, cốc, cốc

Chợt ngoài cửa truyền vào những tiếng gõ cửa liên tục. Nó lặp lại ba lần thì ngưng lại. Rồi sau đó một tiếng ''rầm''. Một người con gái chạy vào.

- Tenten! - Người đó hốt hoảng khi thấy Tenten nằm trên sàn cơ thể ướt sũng - Cậu không sao chứ?

Neji kế bên không khỏi vui mừng vì đã có người kịp thời đi đến. Mà người đó không ai xa lạ chính là Hinata, em họ của anh. Cô nhanh chóng đưa Tenten vào bệnh viện khi thấy cô lên cơn sốt. Neji cũng đi theo.

.

.

.

Tại bệnh viện, Tenten vừa mới tỉnh lại sau khi bác sĩ khám xong cách đó một tiếng. Cô thấy đầu mình choáng và cơ thể yếu ớt. Nhìn quanh không phải nhà cô. Mùi thuốc khử trùng bốc lên khó chịu. Vậy cô đang ở bệnh việc làng Lá.

- Cậu tỉnh lại rồi à? - Hinata bước vào trong trên tay là khay đựng thuốc và một bát cháo.

- Hinata? Cậu đưa tớ vào đây à? - Tenten hỏi và mắt dán vào người con gái mang họ Hyuga kia.

- Ừ - Hinata đặt khay lên tủ đầu giường, nhìn cô bạn buồn bã - Cậu...lại đi đến nhà anh Neji nữa đúng không?

Đôi mắt Tenten chùng xuống thấy rõ. Cô không muốn thừa nhận nhưng biểu hiện của cô đã phản bội lại cô.

- Tớ biết cậu yêu anh ấy và không thể nào chấp nhận sự ra đi của anh. Nhưng Tenten à, anh Neji đã ra đi rồi...và sống trong lòng của chúng ta. Cậu đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, cậu sẽ đổ bệnh đấy.

- Tớ muốn ngủ - Tenten đắp chiếc chăn lên che cả mặt của mình.

Hinata thở dài. Cô biết Tenten sẽ không chịu nghe mặc dù đã có rất nhiều người khuyên. Không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa. Cô nhìn cô bạn lần cuối rồi cất bước ra khỏi phòng. Khi tiếng của đóng lại vang lên, Tenten mới chịu bỏ chiếc chăn đang trùm trên mặt ra.

- Tớ biết chứ. Tớ biết là Neji đã không còn bên cạnh tớ và mọi người. Nhưng tớ vẫn muốn tin là cậu ấy chưa chết. Cậu ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội. Cậu ấy còn rất nhiều tham vọng của bản thân chưa thực hiện...thì không thể ra đi được - Cô khóc nấc lên, mặc cho nước mắt làm nhòe đi tầm mắt cô vẫn nói - Neji à...em biết anh không thể nghe thấy lời em nói bây giờ. Nhưng em tin một ngày nào đó anh sẽ quay về. Lúc đó em sẽ nói với anh là...em yêu anh nhiều lắm...

Cô cứ thế khóc mãi cho đến khi thiếp đi lúc nào không hay. Và bên cạnh cô, người con trai ấy đã nghe hết toàn bộ lời cô nói. Anh hận bản thân không thể làm gì được. Cô chỉ cách anh chừng một bước chân nhưng sao anh cảm thấy nó xa đếm hàng vạn trượng. Cô đau một thì anh đau gấp trăm ngàn lần.

- Tenten, cho dù cuộc đời này anh không được ở bên em. Thì anh nguyện sẽ dõi theo em đến hết đời này. Anh không thể nói nhưng tận sâu trong tim anh luôn có em, chỉ có Tenten là người duy nhất. Anh yêu em...Tenten.





Ủng hộ au nha mina ^^
Chap này phần cuối có hơi sến một chút nhỉ?! Nhưng đó là những lời thật lòng của hai anh chị đấy ạ.
Nhớ đóng góp ý kiến để au có thêm động lực để viết tiếp, yêu mina :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net