Thêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu ý: mọi thứ dưới đây chỉ là giả, không đại diện cho bất cứ cá nhân hay tổ chức nào. Chỉ có otp của chúng ta là thật thôi.

________

Mario này không ăn nấm.




Jihoon hỏi Jeongwoo muốn làm rể phụ cho anh không. Trước khi kịp mở miệng nói đồng ý, đầu Jeongwoo đã gật gù lia lịa mười mấy hai mươi lần. Park Jeongwoo rất thích Park Jihoon, đồng nghiệp thường gọi hai người là Park nhỏ Park lớn. Jeongwoo dĩ nhiên là Park nhỏ.

Jeongwoo nhớ hồi mới gặp Jihoon, Jeongwoo không có mấy thiện cảm với anh trai này cho lắm, mặt mày Jihoon lúc nào cũng lạnh tanh một cục, làm Jeongwoo nhớ tới thằng nhóc có mùi ngô luộc không còn ở cạnh mình nữa. Nhưng Jihoon khác Haruto nhiều chỗ, rõ ràng nhất ở việc Jihoon là cả một bầu trời hài hước, còn Haruto thì nhạt thếch mà cứ hay nghĩ mình vui tính dữ lắm.

Jeongwoo gặp Jihoon lúc bản thân đâu đó ở tuổi hai ba, cái thời binh nhất mặt mũi lúc nào cũng ngơ ngáo nghệch ra. Ai kêu gì làm nấy, ai bảo gì cũng dạ vâng để bản thân được yên ổn qua ngày. Nhưng ngặt nỗi trên đời lắm người thích chọc gậy bánh xe, Jeongwoo bị rơi vào tầm ngắm vì học hành giỏi, thể lực cũng tốt, quan trọng nhất là được nhiều em gái theo sau.

Sau đó là chuỗi ngày dài gian khổ với những nhờ vả ra lệnh từ tiền bối trên vài bậc. Park Jihoon năm đó cũng chỉ vừa được thăng chức làm cấp trên của cả bọn. Trong lần đầu gặp gỡ không hiểu số phận xuôi khiến kiểu gì lại ngay lúc Jeongwoo bị sai vặt đủ cái, Park Jihoon đi đến hỏi bộ Jeongwoo làm lính hậu cần của người ta hay sao rồi dỏng dạc tuyên bố binh sĩ chỉ được nghe lời từ hạ sĩ trở lên, sau đó thì chẳng còn chuyện đem việc tư xen lẫn việc công nữa. Cũng từ đó trở đi, Park Jihoon có một cậu lính hậu cần tự nguyện không theo bất kì văn bản điều cấp nào.

.

Tháng hai giữa mùa xuân hoa hay nở, chim hay lảnh lót. Jeongwoo thấy trên tay Jihoon có thêm một vệt sáng lấp lánh màu tím nhạt. Không cần đợi Jihoon phải ngại ngùng mở miệng thông báo, Jeongwoo cũng chắc nịch người Park Jihoon đồng ý cầm tay bước vào lễ đường ngập nắng chỉ có mỗi một mình anh y tá họ Choi. Lần đầu tiên trong suốt nhiều năm làm cấp dưới thân thuộc của Park Jihoon, Jeongwoo nhìn thấy Jihoon khóc đến mức giống như anh đã gom lại tất cả nước mắt mình có trong đời để tuôn trào chỉ duy nhất một lần rồi thôi. Khi đó Jeongwoo đã thầm cầu mong sẽ được nhìn thấy họ ở cạnh nhau mãi về sau.

Mùa xuân luôn là mùa đẹp đẽ để sánh đôi. Mà kể cả khi mùa xuân trên thành phố chưa đến, Jeongwoo cũng thấy được vô cùng rõ ràng rằng mùa xuân trong lòng Jihoon đã sớm nở rộ từ lâu.

Lúc nghe nói người ngỏ lời trước là anh Hyunsuk, mắt Haruto đã vội sáng bừng lên như đèn pha ô tô, Jihoon hất vai Jeongwoo, cười ý tứ bảo sau này nên biết điều để người ta là người nói trước. Khoé môi Jeongwoo muốn nhấc lên nhưng cậu vẫn cố đè nén xuống, qua quýt nói với Jihoon rằng chắc gì người ta chịu lấy em. Người ta đương nhiên muốn lấy, chỉ là phải đợi rất nhiều năm sau Jeongwoo mới nói được câu đồng ý với người ta.

Sau mỗi lời cầu hôn được thốt ra, hàng tá vấn đề cũng theo đó mà mọc lên.

Jihoon nói mời Jeongwoo với Haruto tới ăn cưới, vậy nhưng Jeongwoo thấy giống như mình cưới hơn. Chuyện đặt tiệc thì đã có bác trai lo, thiệp cưới thì Haruto xung phong đảm nhận, còn lại hầu như Jeongwoo đều có phần nhúng tay. Vì mỗi lần bàn đến chuyện cưới hỏi thì hai nhân vật chính lại quay ra cãi nhau. Hyunsuk muốn mọi thứ đơn giản một chút, chỉ cần đặt vài ba bàn tiệc rồi cùng nhau ăn uống no say là xong xuôi, Jihoon lại tiểu tiết kĩ tính, anh nói chỉ cưới có mỗi một lần trong đời thì phải làm cho ra một lần duy nhất, trừ khi Hyunsuk lại muốn cưới thêm năm bảy lần, tới khi đó thì Jihoon sẽ chấp nhận làm qua loa một chút để dành làm thêm những lần sau.

Nhưng Choi Hyunsuk mà ngoan ngoãn dịu hiền thì đâu phải y tá Choi của trung uý Park. Vì vậy mà Jeongwoo cuối cùng đành gom hết mọi quyết định phải lựa chọn giữa cái này, cái kia vào mình. Kì lạ ở chỗ cứ hễ Jeongwoo chen chân vào cuộc tranh luận cái nào tốt hơn của cặp đôi sắp cưới, họ lại điềm nhiên để cậu tự quyết định mọi chuyện.

Sau cùng chỉ có lời tuyên thệ và chuyện sẽ bắt gì vào ngày hôm đó là Jeongwoo không phải nhấn nhá gì vào.

.

"Em chơi mario hả Ruto"

Không biết có phải gần đây thời tiết trở nên oi bức vì cận hè hay không. Jeongwoo vừa bước đến trước thềm nhà đã thấy Haruto hành động hệt như nhân vật chính trong game ăn nấm cứu công chúa. Haruto cứ bật nhảy ở giữa nhà, đôi tay quơ quào như muốn chộp lấy một thứ gì đó trong tưởng tượng của chính cậu. Jeongwoo thầm nghĩ chắc vì trời nóng làm đầu Haruto váng đến nóng theo.

"Nhìn mà không hiểu hả, em đang tập để bắt hoa cưới đó."

Jeongwoo phụt cười, bước tới gần phía Haruto, cọ mũi vào bên gò má gần đây có hơi tròn phính hơn của bạn người yêu.

"Ruto muốn cưới anh tới vậy hả"

Haruto hơi chau mày vì cảm giác nhột nhạt ngay bên má nhưng lại không hề có ý định tránh đi, cậu nhếch môi cười, nói.

"Bắt hoa cưới còn để cầu tình duyên nữa đó, anh chắc là tình duyên của em chỉ gắn với mình anh thôi à."

Trời đất xoay tròn một vòng trong tầm mắt Ruto, chỉ tạm yên ổn khi Jeongwoo ngưng bế cậu quay thành một vòng tròn không lối thoát, quẳng cả người Ruto xuống đệm sofa giữa phòng khách, Jeongwoo cũng thả rơi bản thân, áp mình lên người bạn nhà văn. Tì cằm vào hõm vai bạn, Jeongwoo bắt chước con mèo Mướp, cạ tới lui làm Ruto cười khùng khục chảy cả nước mắt.

"Thế định cưới ai, thử anh xem."

Haruto đẩy đầu Jeongwoo khỏi vai mình, vươn lên hai ba ngón tay cào sơ qua mấy chỗ bị làm nhột, cậu vẫn dùng giọng điệu châm chọc như cũ với Park Jeongwoo.

"Cưới là cưới thật, ai lại cưới thử bao giờ, rồi anh tính làm cái gì em. Quân nhân tính ức hiếp dân lành hả, em có đóng thuế cho nhà nước đầy đủ đó nha."

Jeongwoo gật gù đồng ý, làm như hết đường để nói với em nhà văn của mình. Nhưng còn chưa kịp đợi Haruto vênh mặt đắc ý đã thấy Jeongwoo nhổm người, ghim chặt cả hai bên cổ tay Ruto xuống dưới phần đệm sofa, rồi anh quân nhân cúi người, đột ngột rê đầu lưỡi quanh vùng da bên dưới phần cổ của em dân lành. Bị đột kích bất ngờ khiến Ruto kêu lên vài tiếng cũng kì lạ đến bất ngờ không kém, sau tầm vài ba phút như thế. Cả người Haruto biến thành tấm giấy lụa bị đem đi nhúng vào nước. Cuối cùng, Jeongwoo mới thu nanh, hạ vuốt, chịu dừng tay.

"Quân nhân đương nhiên không nên ức hiếp dân lành, nhưng là em thì anh khó nói trước được."

Haruto biết bạn trai mình có cái tính đùa rất nhây, cậu không muốn bốp chát lại thêm nữa, đành quay sang lăn đùng ra giả chết. Nhưng vì đùa rất nhây nên Jeongwoo vẫn chưa hoàn toàn có ý định buông tha cho Haruto. Tay thiếu uý họ Park lại chuyển sang cù vào hông em nhà văn. Ruto bị nhột đến không có cách nào giả chết nữa, chỉ có thể dùng chiêu bài thâm độc nhất là cắn chặt vào bắp tay toàn những thớ cơ nổi cộm đến khi Park Jeongwoo la thất thanh làm con Mướp giật bắn mình mới chịu thôi.

Cù nhây đã đời, Haruto cười đến quặn bụng mới chịu nhả răng khỏi tay Jeongwoo, nhổm dậy đặt cả người mình lên người cậu, tì cằm mình xuống ngực bạn người thương, giả lả giúp người ta xoa nắn chỗ da vừa bị mình gặm.

"Không đùa nữa, tiệc tùng chuẩn bị tới đâu rồi?"

Jeongwoo ngóc đầu nhìn Haruto một cái rồi lại ngửa cổ nhắm mắt hưởng thụ cảm giác được cưng chiều từ em người yêu. Mắt Jeongwoo vẫn nhắm tịt nhưng tay lại gãy gọn giúp Ruto kéo về ngay ngắn phần áo phông bị giựt lên quá eo. Haruto cọ nguậy một chút, phần áo lại như cũ bị nhích lên.

"Cũng đâu đó rồi, còn thiệp mời thì sao?"

"Vừa xong luôn."

Nhắc đến phần thiệp mời cưới lại khiến đầu Haruto ong lên, cũng bởi vì cái tính nết trái ngược của cặp đôi nào đó mà mỗi một lần Haruto gửi bản thảo vào nhóm chat 'chuyện cưới xin' là lại một lần nhận về cả mớ thông báo nổ đùng đoàng từ những tin nhắn tranh luận đúng và đúng hơn. Ở lần gửi bản thảo cận cuối, Haruto dập máy vì chịu hết nổi sự dở ương của cặp đôi nhân vật chính, sau một hồi suy nghĩ cậu lại trở vào khung chat, hỏi cả hai đúng một câu "rằng có muốn cưới nữa không?"

Park Jihoon vội nhắn một chữ Có được in hoa với những chữ O dài ngoằng. Choi Hyunsuk thì gửi vào một chiếc nhãn dán hình em nhím con Say Yes cũng to lớn không kém. Haruto thở dài, nhắn thêm rằng lần sau sẽ là lần cuối, nếu vẫn không hợp nhau, em nghĩ hai người nghỉ cưới luôn cho nhanh. Haruto chỉ nói bâng quơ trong lúc tức mình, vậy nhưng ở lần sau, cả Hyunsuk lẫn Jihoon đều gật đầu trong tích tắc thật, làm Haruto không dám tin vào mắt mình phải đi hỏi tới lui tận vài lần rằng có thật là đã ưng ý chưa.

Bản thiết kế cuối cùng được Haruto nặn ra từ sự kết hợp của hai màu sắc trên áo đồng phục của Jihoon và Hyunsuk. Màu xanh quân đội và màu xanh lơ mây trời. Hai màu sắc trộn lẫn vào nhau, Haruto tiểu tiết đính kèm theo vài nụ hoa cúc hoạ mi, thạch thảo còn tinh nghịch dúi thêm mấy con bọ nhỏ bên cạnh, và ở trên tất cả, tên của Hyunsuk và Jihoon được in dập nổi lồng vào nhau. Cuối cùng Hyunsuk cũng phải tấm tắc khen ngợi và Jihoon thì không tìm được chỗ nào để không ưng.

.

Hyunsuk nói muốn tổ chức tiệc ở cạnh bờ biển, Jihoon không cảm thấy có chỗ nào cần phản đối. Câu nói nghỉ cưới đi của Haruto cứ lơ lửng trong đầu Jihoon, anh sợ nếu phản đối thêm thì có khi Hyunsuk sẽ không đồng ý cưới nữa, mà thật ra thì Jihoon cũng thích biển.

Vậy là vào ngày đẹp trời nhất trong tháng, ngày được dự báo có nắng đẹp nhất. Cạnh bờ biển phía Tây, người ta thấy những vòng hoa tím nhạt được treo lên dọc khắp con đường hướng tới bờ biển.

Vì chẳng ai nói đám cưới thì phải có đủ dâu rể chính phụ nên Haruto hiển nhiên trở thành vai rể phụ thứ hai. Sau khi cùng nhau đón khách khứa dự lễ ở cổng tiệc, Jeongwoo đi tìm Jihoon còn Haruto thì quay đi kiếm Hyunsuk.

Hyunsuk đã đứng sẵn ở cạnh Doyoung, chủ hôn của buổi lễ. Anh vận lên người một bộ suit trắng tinh, đính trên ngực áo một nụ cúc thạch thảo, Hyunsuk lúc này giống như nói với cả thế giới rằng hôm nay anh chắc chắn phải là nhân vật chính. Haruto bước gần sang, vỗ nhẹ mấy cái trấn an xuống bờ vai đang căng cứng lên thấy rõ của anh, Hyunsuk quay ra cười tươi nói anh ổn nhưng Haruto còn thấy thêm mấy ngón tay đang cọ nguậy rối hết vào nhau, cậu chỉ gật gù lùi về lại phía sau nhân vật chính.

Đèn đóm treo dọc ở phía cổng chào được thấp sáng bừng lên. Cả hai bên dãy khách mời đồng loạt ngoái đầu nhìn về phía ánh sáng, Park Jihoon xuất hiện còn sáng chói hơn cả ánh đèn vàng nhạt, trái ngược với Hyunsuk. Jihoon khoác lên bộ quần áo đen tuyền, chỉ tương tự ở chỗ ngực trái của anh cũng đính thêm nụ cúc nhưng là màu trắng nổi bật giữa nền áo đen. 

Haruto nhìn thấy trên trán Hyunsuk đã bị phủ lên một tầng hơi nước đến óng ánh. Park Jihoon thì vẫn mang nét mặt mơ hồ không cảm xúc. Nhưng Ruto hiểu rõ, bên trong cả hai lúc này đã loạn xạ kêu lên cùng một nhịp.

Nhìn cảnh trung uý Park từng bước sải chân đến bục sân khấu, đột nhiên Haruto cảm thấy có chút xíu buồn cười. Thật ra chuyện ai là người chờ, ai là người bước đến cũng gây ra không ít sự nan giải với đôi bạn đời son, và cuối cùng mọi thứ được quyết định bằng một cách hết sức trưởng thành do Park Jeongwoo đề suất, là chơi kéo búa bao. Đương nhiên người thắng là Choi Hyunsuk và Hyunsuk quyết định bản thân sẽ ở cuối đoạn đường chờ Jihoon bước tới.

Haruto thấy rõ những bước chân thận trọng của Jihoon, cũng thấy được nỗi mong chờ nơi đáy mắt của Hyunsuk. Cậu thầm nghĩ, có lẽ lúc này phạm vi góc mắt của cả hai đã thu nhỏ tới mức chỉ chứa đủ mỗi đối phương, trong lòng Haruto đột nhiên xốn xang khó tả. Rồi từ phía sau Jihoon, Haruto bắt trúng ánh nhìn đăm đăm hướng về phía mình, kèm theo cả một cụ cười ngọt ngào thân thuộc, khi đó Haruto dường như có thể lí giải được cảm xúc lạ lẫm bên trong mình.

Jeongwoo chậm rãi bước theo sau Park Jihoon, vừa đi còn vừa nhón chân tung lên những cánh hoa trắng lẫn tím. Haruto bật cười khi nhớ tới lời phản đối của Park Jihoon, rằng cái trò này đáng ra nên để mấy đứa nhỏ làm mà Jeongwoo lại đi dành làm. Sau khi mấy mươi cánh hoa trong tay chẳng còn, Jeongwoo mới chịu trở về điệu bộ an tĩnh của người làm trong quân đội. Lúc này tầm mắt Haruto đã không còn giống với những vị khách xung quanh, không còn hướng về cặp đôi nhân vật chính. Vì nhân vật chính trong đời Ruto, rõ ràng đang ở ngay trước mắt cậu, Park Jeongwoo cũng đang lặng lẽ bước về phía bục làm lễ.

Khi cúi nhìn những bước chân kiên định của Jeongwoo, nhìn đôi bàn tay mà Haruto biết chắc rằng sẽ ấm lắm nếu được chạm vào, nhìn vào ngực áo có nụ hoa cải vàng mọc dại trước sân nhà được Haruto chính tay đính lên. Cuối cùng là nhìn vào đôi mắt xếch vẫn sâu hút và chứa đựng cả bầu trời tuổi mười tám của hai đứa. Tiếng sóng biển đánh bên tai làm Haruto nảy lên một ý nghĩ điên rồ, chắc sẽ vui lắm nếu lúc này được siết tay Jeongwoo và đâm thẳng về phía bờ biển đang vỗ đừng đợt sóng lớn.

"Nghĩ gì mà cười tươi vậy, có nghĩ về anh không?"

Trong lúc Haruto còn ngẩn ngơ nghĩ về cảm giác được vùng vẫy giữa biển khơi, Jeongwoo đã ở ngay bên cạnh, ghé tai thì thầm nho nhỏ chỉ vừa đủ hai đứa nghe thấy.

"Có, anh vui chưa."

"Ừm, cảm ơn em."

Haruto nhếch môi, khẽ ghé đầu mình chạm vào trán Jeongwoo, rồi cậu bật cười sau câu nói đầu tiên trong lời tuyên thệ của Jihoon. Để mấy ngón tay của hai đứa quấn quýt lấy nhau, Haruto thấp giọng hỏi.

"Một lát, đi tắm biển cùng không?"

"Đi, lúc về anh mua bắp xào cho em ăn."

.

Sau lời tuyên thệ đương nhiên là tới màn ném hoa cưới mà Haruto đã chờ đợi từ tận cái hồi mới được mời đi ăn cưới.

Hyunsuk cùng Jihoon đứng giữa trung tâm bục làm lễ, hai bàn tay xếp chồng lên nhau, cùng giữ lấy vật thể bọn họ tạm gọi là "hoa cưới.'

Thật chất lại là một chiếc mũ beret có hoạt tiết xanh đậm nhạt kiểu quân đội, mà không chỉ kiểu, bởi vì nó thật sự xuất phát từ đó.

"Cái này, vật truyền ba đời của anh nhà em. Em thì không thích hoa cỏ lắm nên dùng cái này, ai chộp được thì chút gửi trả cho em nha, lấy hên thôi chứ đừng lấy luôn, anh nhà em ảnh buồn."

Haruto hừng hực nhiệt huyết, cậu đã tưởng tượng ra cảnh vật trước mặt rất nhiều lần và đã sẵn sàng ở tư thế chộp bắt như một vận động viên bóng ném chuyên nghiệp. Thế nhưng, khổ nỗi ngày xưa bạn học Watanabe từng có lần phải thi lại môn thể chất ở những năm đại học, và trên đời này đã định sẵn những thứ mang tính chất may mắn, mình càng có dụng tâm nghĩ tới, lại càng khó thuộc về mình. Ngược lại, mấy đứa không cần, không nghĩ tới thì lại đạt được dễ dàng đến chính nó cũng khó tin. Bởi vậy nên Kim Doyoung đang ngơ ngác đôi mắt như em thỏ trắng ngây ngô nhìn đăm đăm vật thể lạ vừa rơi xuống trúng phóc tay mình. Ở trên bục thềm, Hyunsuk cười khoái trá í ới gọi tên anh nghệ sĩ họ Bang, rồi không biết đám đông hợp tác kiểu gì lại thuận lợi lùa hai đứa tới cùng một chỗ đứng sát rạt nhau như lùa gà.

Phía bên này, người vừa nãy còn khí thế đầy mình bây giờ đã xìu xuống thành mớ mỳ sợi bị nhúng nước quá đà. Mấy tiếng thở dài liên tục thoát ra từ Haruto, làm Jeongwoo đang hóng chuyện ở cách đó vài mươi phân cũng phải ghé lại xem tình hình em người yêu.

"Em thích cái nón đó hả, sao không nói sớm. Nhà anh có cả tủ, theo anh về nhà đi, anh cho em hết, không lấy tiền. Mấy này anh cũng được ở trên cấp cho."

Haruto vẫn hướng đôi mắt tiếc nuối tới chỗ Kim Doyoung.

Park Jeongwoo thì cứ lải nhải cái gì mà theo anh về nhà mau đi, bị làm phiền bởi thứ âm thanh cứ ri rỉ bên tai làm Haruto chịu hết nổi quay ngoắt sang, nghiến răng ken két nói.

"Ai mà cần nón của anh, anh về tra google xem bắt hoa cưới để làm gì đi."

"Em nói rồi, để cầu tình duyên, em cầu chi em ơi."

Haruto đến chịu với đầu óc thông minh sáng dạ của Park Jeongwoo.

"Em đi kiếm đồ ăn. Rồi hỏi xem cái đầu gối của em có rảnh để tiếp chuyện với em không. Thay vì nói với anh."

Jeongwoo vẫn kiên trì, túm lấy ống quần chạy tót theo sau ôm vai ghì tay em người yêu.

"Để bụng tối ăn bắp em nha."

"Em không ăn."

"Vậy có tắm biển nữa không?"

"Không nữa."

"Vậy tắm bồn không, nghe nói khách sạn này có bồn tắm đôi."

"Mơ đi cha."

End,

____
Mong mọi người vẫn chưa quên Jeongharu của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net