Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Dĩ Ngưng rất vui vẻ.

Cô vui không phải vì máy ảnh đập vào chân anh, gián tiếp báo thù cho mình, mà là vì cô chưa từng thấy khuôn mặt nào hợp mắt cô như khuôn mặt anh.

Sau khi hai người kia xuống xe, nhịp tim cùng hơi thở của Lục Dĩ Ngưng vẫn tăng nhanh, cho đến tận khi về đến nhà cô của cô, cô vẫn chưa bình thường trở lại.

Vừa rồi cô không nhìn anh nhiều, nhưng nhắm mắt lại, gương mặt đó có thể lập tức hiện lên trong đầu.

Mắt, mũi, miệng, tai,... mỗi một chỗ đều là dáng vẻ cô thích.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Lục Dĩ Ngưng cũng không kiềm chế được mà nhếch lên.

Hay nói cách khác, cô đã quên mất cục u trên đầu mình, mà tùy tiện có ấn tượng tốt với chàng trai xa lạ chỉ mới gặp qua một lần.

Thật ra Lục Dĩ Ngưng cũng không quan tâm lắm, suy cho cùng, hảo cảm cũng giống như cục u trên đầu cô, nói không có liền không có.

Thậm chí cô cũng không muốn biết tên đầy đủ của anh chàng kia, điều muốn biết duy nhất là chân người kia có bị làm sao không.

Trước kia, không phải cô chưa từng bị máy ảnh rơi vào chân, thứ kia nặng, lại góc cạnh như thế, "bộp" vào chân cô một tiếng mà suýt nữa què ngay tại chỗ.

Nhưng vấn đề này nếu mở miệng hỏi thì có vẻ không hay lắm, nên Lục Dĩ Ngưng không đề cập đến và cũng không có ý định đi hỏi.

Lục Dĩ Ngưng ở nhà cô hai ngày, cái cục u không chịu được cô đơn kia cũng hoàn toàn biến mất khỏi đầu.

Trước khi trở lại trường vào trưa thứ hai, khi cô còn chưa ăn xong, một thẻ ngân hàng từ chỗ đối diện được đẩy thẳng tới trước mặt cô.

Lục Dĩ Ngưng cũng không thèm nhìn, ngẩng đầu lên, giọng nói rất dứt khoát: "Cô, con không thiếu tiền."

"Cô biết, nhưng con cứ cầm trước, con gái thì cần nhiều thứ, trưởng thành rồi, mỹ phẩm, quần áo cái gì cũng phải mua, mặc dù bố con cho không ít tiền..."

Lục Hân Dung đang nói, như là ý thức được điều gì đó, ngay lập tức dừng lại.

Lục Dĩ Ngưng không nói lời nào, răng hơi dùng sức, nhẹ nhàng cắn đầu đũa.

Lục Vệ Quốc cho cô không ít tiền sinh hoạt.

Ký túc xá có bốn người, ba người gộp lại cũng không nhiều bằng cô.

Lúc này, trong phòng ăn chỉ còn hai cô cháu, hai người im lặng hồi lâu, Lục Hân Dung thở dài: "Cầm đi, đừng xem cô như người xa lạ, tiền này cũng không nhiều."

Lục Hân Dung là người bận rộn, ăn một bữa cơm mà điện thoại đã reo đến mấy lần, cô nói xong, rồi nhìn đồng hồ: "Cô đi họp, có chuyện gì ở trường học thì tìm anh con."

"Lão Trương", Lục Hân Dung đứng dậy, không quên dặn dò tài xế trước khi ra ngoài, "Lát nữa đưa Tiểu Nghi về trường học."

Trước kia, Lục Dĩ Ngưng tên là Lục Nghi Ninh.

Mối quan hệ của Lục Vệ Quốc và vợ Từ Mạn không tốt lắm, ông luôn cho rằng đó là do tên con gái có vấn đề, sau đó không biết tìm được một sư phụ ở đâu mà đổi tên cho cô thành Lục Dĩ Ngưng.

Kết quả là, trước khi thay đổi thì chỉ ba ngày một trận nhỏ, một tuần một trận lớn, sau khi đổi xong, hai người cãi nhau mỗi ngày một trận lớn, mẫu thuẫn leo thang, trực tiếp ly hôn với tốc độ ánh sáng.

Về nguyên nhân hai người cãi nhau cũng không thể đơn giản hơn.

Vì dáng dấp Từ Mạn đẹp, so sánh mà nói, tướng mạo Lục Vệ Quốc thì thật xúc phạm người nhìn.

Ban đầu Từ Mạn gả cho Lục Vệ Quốc vì một lý do rất đơn giản – vì tiền.

Nhà họ Lục không thiếu tiền, khi Lục Vệ Quốc theo đuổi Từ Mạn đã vung tiền như rác, cứ như vậy, hai người anh tình, tôi nguyện cứ thế mà kết hôn.

Trên thực tế, sau khi kết hôn cũng có một khoảng thời gian cuộc sống xem như là hạnh phúc, sự việc phát sinh từ khi Lục Dĩ Ngưng sinh ra, nhà họ Lục nhiều đàn ông cho nên trai gái già trẻ đều có khuynh hướng thích con gái hơn, Lục Vệ Quốc đối xử với cô càng ngày càng yêu thương, Từ Mạn dựa vào con gái, địa vị trong nhà nhanh chóng tăng vọt.

Nhưng thời gian tốt đẹp thì không tồn tại mãi, dưới danh nghĩa, Từ Mạn có một số bất động sản, tiền trong ví cũng ngày càng nhiều lên, nhanh chóng lộ ra bản chất.

Nhưng ở một mức độ nào đó, Lục Dĩ Ngưng thật sự có thể hiểu cho Từ Mạn.

Suy cho cùng, không một phú bà nào chịu được cảnh mỗi ngày mở mắt ra đều phải nhìn thấy một khuôn mặt khiến mình cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đá bay ông ngay khỏi giường.

Buổi tối thì có thể tắt đèn, còn ban ngày thì không thể.

Chính vì điều này, xung quanh Từ Mạn bắt đầu xuất hiện một loạt những người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai lại trẻ tuổi, cỏ trên đầu Lục Vệ Quốc từng cây từng cây một mọc lên, dần dần thành một đồng cỏ, không chỉ có Cừu Vui Vẻ thích mà cả làng cừu cũng đều ưa thích.

Lục Vệ Quốc tuy yêu khuôn mặt của Từ Mạn, nhưng ông lại không thể yêu thương nổi đống cỏ xanh trên đầu, huống chi ông có tiền, chẳng nhẽ lại không tìm được đàn bà đẹp, sau này mũ xanh càng ngày càng nhiều, ông cũng suy nghĩ thông suốt, cuối cùng hai người đến Cục Dân Chính lấy đơn ly hôn.

C xanh, mũ xanh: ý ch b đội nón xanh, cm sng

Tên của Lục Dĩ Ngưng cũng không đổi lại.

Thời gian lâu dần, nếu không phải Lục Hân Dung thỉnh thoảng sẽ theo thói quen gọi tên trước kia của cô, cô thậm chí còn quên mất chuyện này.

Sau khi Lục Hân Dung đi, Lục Dĩ Ngưng ngồi trong phòng ăn mấy phút, sau đó mới cầm máy ảnh và túi xách ra ngoài.

Cô không để cho lão Trương đưa đi, tự mình bắt xe buýt trở về trường.

Bởi vì là thứ hai, cũng không phải giờ tan tầm nên người trên xe buýt không nhiều, Lục Dĩ Ngưng ngồi gần cửa sổ, trước mặt là cặp cha mẹ trẻ cùng một đứa bé trai, nửa giờ đi xe, thằng bé cứ hỏi đông hỏi tây, tiếng nói chuyện của nam và nữ cũng không ngừng vang lên.

Ở phía sau, Lục Dĩ Ngưng yên lặng lắng nghe, cô không cảm thấy ồn ào, ngược lại lại cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cho tới bây giờ, cảnh tượng này cũng chưa từng xảy ra với cô, từ khi nhớ được cho đến bây giờ, bố mẹ vẫn luôn cãi vã, cãi nhau không dứt.

Lục Dĩ Ngưng nhìn chằm chằm bóng lưng một nhà ba người, bỗng nhiên muốn cười.

Khóe miệng vừa nâng lên, xe buýt đã đến điểm dừng, Lục Dĩ Ngưng nhìn thấy bạn trai cũ đã chia tay được ba ngày đứng cách đó không xa và bên cạnh hắn là niềm vui mới đang cười tươi như hoa.

Lần trước Lục Dĩ Ngưng không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại, vóc dáng cô gái kia không cao, đứng bên cạnh Bùi Tuyệt như chim non nép vào lòng, cô gái có nước da trắng, mắt to, miệng anh đào, là gương mặt tiêu chuẩn của một cô gái dễ thương.

Trông cũng thật xinh đẹp, nhưng tiếc là ánh mắt không tốt lắm.

Lục Dĩ Ngưng nhướng mày, lúc xuống xe còn nhân lúc Bùi Tuyệt không phòng bị mà đi một cách chậm rãi qua mặt hắn, nhưng chỉ vài giây thôi.

Nói như thế nào nhỉ?

Nhìn bạn trai cũ tái mặt vì sợ, thật sự thoải mái hơn bao giờ hết.

Từ lần đó, hai tuần liên tiếp, Lục Dĩ Ngưng đều không chạm mặt Bùi Tuyệt.

Khuôn viên của Đại học B không nhỏ, nếu không cố tình đến khuôn viên chỗ hắn thì xác suất hai người chạm mặt nhau là rất nhỏ.

Trái lại, Lục Dĩ Ngưng cảm thấy rất vui vẻ, nhàn hạ.

Những lúc rảnh rỗi trong hai tuần đó, cô và Khương Nại cùng nhau mắng Bùi Tuyệt.

Cùng biến mất với Bùi Tuyệt còn có học trưởng khó tính sạch sẽ và đẹp trai kia.

Lục Dĩ Ngưng nghĩ mình sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Dù sao trường học cũng lớn như vậy, cô thậm chí còn không biết họ hay tên của đối phương, cộng với việc không cùng khóa, lớp học công còn không thể nào liên hệ với nhau, trừ khi hai người các cô cùng một lúc xuất hiện ở trước mặt Lục Cảnh Hành, nếu không thì căn bản không có cơ hội gặp lại.

* 公共课: Các khóa hc công là các khóa hc mà các sinh viên ca bt k chuyên ngành nào hoc mt phn ca các chuyên ngành tương t trong k thi t hc ca giáo dc đại hc phi hc. Chng hn như "Triết hc", "Kinh tế chính tr",... Mt s khóa hc công lp: các khóa hc kim tra đầu vào sau đại hc, lp hc cơ bn (thường din ra vào mùa xuân), lp hc chuyên sâu (thường din ra vào k ngh hè). - Ngun: Baidu (mình đọc phn lí gii ca Baidu cũng không hiu lm, ai hiu thì nói cho mình biết vi nhé.)

Có lẽ người tốt, thứ phù hợp cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.

Lục Dĩ Ngưng nghĩ, cảm thấy chuyện này là chuyện đương nhiên, nhưng cũng có một chút mất mát.

Nhưng sự mất mát không kéo dài bao lâu, bởi vì rất nhanh, Lục Dĩ Ngưng đã nhìn thấy anh chàng kia lần thứ hai.

Gần đến kỳ nghỉ quốc khánh, sinh viên năm nhất không có lớp đã về nhà hoặc đi du lịch, cả ký túc xá ngay lập tức trở nên vắng tanh vắng ngắt với tốc độ cực nhanh.

Hai ngày trước, hai cô gái trong phòng đã về nhà, chỉ còn Lục Dĩ Ngưng sáng ngày 30 vẫn phải lên lớp và một bạn cùng phòng khác cũng ở Học viện Mỹ thuật, cùng nhau hướng về hai chiếc giường trống mà thở dài.

Bạn cùng phòng tên là Hàn Diệu Diệu, là một cô gái trẻ đến từ phương nam, cùng học chung lớp với Lục Dĩ Ngưng, hai cô là hai cô gái duy nhất trong chuyên ngành nhiếp ảnh lần này, tính cách lại tương đồng cho nên hai người nhanh chóng trở thành bạn bè.

3h30 chiều, Lục Dĩ Ngưng vẫn còn đang đếm cừu trong mơ, chăn đã bị người khác kéo ra, cả người cô bị người ta nhấc lên như nhấc củ cải.

Mặc dù Hàn Diệu Diệu chỉ cao 1m6, thấp hơn Lục Dĩ Ngưng 10cm, nhưng sức của cô ấy rất đáng gờm, không cho cô thời gian phản ứng, Hàn Diệu Diệu đã hùng hùng hổ hổ lôi cô xuống giường: "Ngưng Ngưng, mau dậy đi, cùng mình đi cổ vũ cho bạn trai mình."

Lục Dĩ Ngưng sững người: "Cổ vũ cái gì?"

Hàn Diệu Diệu co ngón tay lại, gõ nhẹ lên trán cô: "Chẳng nhẽ cậu đã quên chuyện mình nói mấy ngày trước rồi?"

Cô ấy một tay xỏ giày, một tay lấy áo khoác từ trong tủ quần áo: "Hôm nay anh ấy muốn cùng mấy người trong khoa chơi bóng rổ."

Lục Dĩ Ngưng: "Thi đấu?"

Hàn Diệu Diệu: "Không, chơi bóng rổ bình thường thôi."

"Vậy thì có cái gì mà cổ vũ?"

Hàn Diệu Diệu: "..."

Cô ấy không thể khoe khoang mình có một người bạn trai vô cùng đẹp trai được sao?

Hàn Diệu Diệu lườm cô một cái, lười nói nhảm với cô, không nói câu nào trực tiếp kéo cô ra ngoài.

Nói ra cũng thật khéo, bạn trai của Hàn Diệu Diệu cũng là học trưởng hơn các cô hai khóa, dáng dấp đẹp trai, biết cách ăn mặc, chơi bóng rổ cũng tốt, khi chào tân sinh viên, Hàn Diệu Diệu nhìn qua, ngay lập tức chọn trúng, bạn học Diệu Diệu cũng là một nhân vật lợi hại, không đến một tuần, đã cưa đổ học trưởng đẹp trai.

Lục Dĩ Ngưng gần như bị người ta nửa lôi nửa kéo đến sân thể dục, Bắc Thành đã vào thu, thời tiết cũng lạnh hơn chút, sau khi Lục Dĩ Ngưng tìm được chỗ ngồi đã phải dùng sức siết chặt áo khoác của mình.

Trên sân bóng rổ cách đó không xa, một đám người đã bắt đầu chơi, bắt bóng, chuyền bóng, các vị trí khác nhau, Lục Dĩ Ngưng đều xem không hiểu, cô khịt mũi rồi ngáp một cái.

Hàn Diệu Diệu ở bên cạnh lập tức chọc khuỷu tay vào cô: "Dậy đi, mình kêu cậu đến đây để cổ vũ."

Có lẽ phản ứng của Lục Dĩ Ngưng quá qua quít, cô ấy chất vấn: "Chờ một chút...Cậu có thấy bạn trai của mình không?"

Lục Dĩ Ngưng nhướng mi, nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong sân bóng rổ phía nam, vô cùng nghiêm túc gật đầu: "Có thấy."

Hàn Diệu Diệu: "Anh ấy còn chưa chơi."

"..."

Hàn Diệu Diệu nhìn cô ai oán, rồi chỉ tay về phía khán đài gần bọn họ: "Ở bên kia."

Lục Dĩ Ngưng xoa mũi, di chuyển ánh mắt theo hướng ngón tay chỉ. Một vài chàng trai đứng ở đó, vóc dáng cũng không cách biệt lắm, nhưng Lục Dĩ Ngưng vừa liếc mắt là thấy ngay được người đang dựa vào lan can kia.

Anh mặc một chiếc áo len màu trắng, tóc đen, khuôn mặt tuấn tú lại sạch sẽ, anh hơi cúi đầu, không biết nghe ai nói gì, khóe miệng khẽ cười.

Gương mặt quen thuộc mà xa lạ.

Anh và Bùi Tuyệt không giống nhau, Bùi Tuyệt chỉ có mái tóc được phủ một lớp ánh sáng vàng, nhưng anh đứng ở nơi đó như thể cả người đang phát sáng.

Lục Dĩ Ngưng chăm chú nhìn, bên tai lại giống như có pháo đang nổ, đùng đùng, từng tiếng liên tiếp.

Cô đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Lục Dĩ Ngưng nhìn anh chằm chằm như vậy trong năm phút đồng hồ, cho đến khi vài người trong số họ lên sân, hô hấp của cô lúc nhanh lúc chậm, ngón tay cô vẫn còn run run khi nhắn cho Khương Nại.

"Xong đời rồi Nại Nại."

"Tao hình như đang yêu."

Khương Nại không biết là đang ở trong lớp hay làm gì mà không thấy trả lời, Lục Dĩ Ngưng đợi hai phút, tin nhắn cũng không đến, cô đặt điện thoại di động trên đầu gối, một lần nữa nhìn về sân bóng rổ, đúng lúc thấy Đường Mộ Bạch ném một quả 3 điểm vô cùng chuẩn xác.

Sự phấn khích xung quanh bỗng nhiên bùng nổ.

Học sinh đại học khác học sinh tiểu học ở chỗ, học sinh tiểu học có thể hét lên "XXX cố lên" không biết mệt để cổ vũ người mình thích, nhưng sinh viên đại học thì khác, khi người mình thích chiến thắng, họ chỉ cần "A A A" để đọ giọng ai cao hơn.

Lục Dĩ Ngưng không hiểu được các vị trí chuyền bóng, bắt bóng, nhưng cô cảm thấy hành động ném bóng vào rổ của anh vô cùng đẹp trai, cô không nhịn được, cũng kích động hét "A" mấy giây, mà điện thoại di động cũng thiếu chút nữa bị cô làm rơi xuống đất.

Cho đến khi bạn học Diệu Diệu ở bên cạnh quay sang, Lục Dĩ Ngưng nhận được ánh mắt bình tĩnh đến nghẹt thở của cô ấy, cô mới đột nhiên nghĩ ra, bạn trai của Hàn Diệu Diệu và Đường Mộ Bạch không cùng một đội.

"..."

Lục Dĩ Ngưng nuốt nước bọt, sau đó đưa tay lên, lặng lẽ che kín miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net