Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Yêu là chấp nhận, yêu là quý mến, và yêu... là trân trọng nửa kia của mình với cả tấm lòng."


Kurona Ranze em thường tự hỏi, thứ mang tên hạnh phúc rốt cuộc là gì? Là niềm hân hoan hay nỗi vui sướng? Là niềm vui hay nỗi buồn? Hay đó chỉ đơn giản là cách con người ta gọi một thứ tổ hợp của tất cả những điều trên? Để đưa ra câu trả lời thật sự rất khó, bởi lẽ thứ mà sách vở cho là "hạnh phúc" lại là những khung cảnh sướt mướt, uỷ mị và thấm đượm nước mắt đến khó hiểu. Mỗi lần đọc đến những đoạn đó, em lại không khỏi rùng mình. Đơn giản vì Kurona không thể hiểu được thông điệp mà sách vở muốn truyền tải đến cho độc giả rốt cuộc phải phân tích như thế nào. Nó không giống một trận bóng đá hay bất cứ thứ gì cụ thể hơn mà em có thể mường tượng ra, đối với em, "hạnh phúc" luôn gắn chặt với khái niệm kì lạ. Vì thế em đã quyết định đi hỏi mọi người xung quanh, nhưng kết quả lại khiến em cảm thấy không khả quan cho lắm.


Với Isagi Yoichi, "hạnh phúc" là khi ta cảm thấy thật ấm áp và vui sướng còn trái tim ta thì không ngừng reo vui. Điều này làm em nghĩ có khi ở lâu với Kaiser quá nên cậu sắp nhiễm luôn cách ăn nói hoa mĩ khó hiểu kia rồi. Hiori Yo thì bảo rằng "hạnh phúc" êm đềm và yên bình như dòng suối biếc trong cuốn trôi đi bao nỗi phiền muộn của ta bằng thứ cảm giác tươi vui trầm bổng. Câu trả lời ấy lại càng khiến em cảm thấy khó hiểu hơn. Cuối cùng khi đến Reo Mikage tuyên bố "hạnh phúc" là không phải lo nghĩ đến tương lai và được chơi bóng với người yêu chàng, Nagi Seishirou lèm bèn ngái ngủ quyết định "hạnh phúc" là được ngủ cạnh người thương, hay Chigiri Hyoma giải thích "hạnh phúc" tuyệt vời nhất là lúc mình được hai cái chân còn lành lặn hoàn toàn thì Kurona đã triệt để đầu hàng.


Mỗi người lại có một cách hiểu khác nhau về "hạnh phúc" và không cách hiểu nào giống cách nào. Chúng là cái nhìn khách quan của chính người đó về cuộc sống, về thế giới của mình, vì thế mà chẳng ai là giống ai vì căn bản không thể có hai người có một cuộc đời giống y hệt nhau được. Nếu có giống nhau cũng không giống hoàn toàn, giống nhau có thể vì họ hiểu nhau, nhưng đơn giản mà nói thi thoảng chúng giống nhau chỉ vì người ta nghĩ gì nói vậy. "Hạnh phúc" có thể hiểu đơn giản là vui, nhưng vui đến mức nào mới được xem như hạnh phúc chứ? Nếu được sinh ra là "hạnh phúc", vậy ta chỉ được hạnh phúc một lần trong đời thôi sao? Nếu ghi bàn là "hạnh phúc", thế thì khi ghi bàn Kurona em có cảm thấy cảm xúc ấy đủ to lớn để trở thành hạnh phúc không? Phải nói thêm rằng trong số những cầu thủ chỉ chăm chăm ghi bàn trong Blue Lock, Kurona là số ít kẻ thích làm đường chuyền cho đồng đội, vậy nên niềm vui có được từ việc ghi bàn em hưởng thụ chẳng là bao.


---


Thế thì liệu "hạnh phúc" có giống tình yêu chăng? Như Isagi với Kaiser ngày ngày không cãi lộn thì móc mỉa nhau? Như Chigiri với Kunigami suốt ngày cứ thích gọi nhau bằng đủ loại biệt danh kì quặc? Như Reo với Nagi người yêu cầu người chiều chuộng hết nấc? Vậy thì từ lúc sinh ra đến tận bây giờ, em chưa một lần hạnh phúc à? Đúng là vậy mà, nhất là ở Blue Lock này, khi mà cẩu lương nhan nhản ra khắp nơi đấy, thì em hầu như chỉ có một mình. Thú thật thì em không chú ý đến chuyện đó lắm đâu vì đối với em, có hay không cũng được. Nhưng nếu có được một mối tình và thật sự cảm nhận được thứ gọi là "hạnh phúc chân chính" sôi sục trong mạch má.u mình thì cũng đáng đó chứ? Phải không?


Câu hỏi ấy tưởng chừng như chẳng có lời giải đáp hợp lí nào, trong khi em lại như đứa con nít mải mê đuổi theo cái định nghĩa gọi tên không thể viển vông hơn kia. Nó cứ thế tiến xa đến trước, còn em thì lò dò với lấy đằng sau. Vòng lặp ấy ngỡ là vô tận, ấy vậy chẳng ngờ một ngày nọ lại vì tên người Đức nào đó thành ra đông cứng. Alexis Ness - tiền vệ của Đội tuyển U-20 Đức Bastard München - ông hoàng cấp dưới, chiến thần hay cười, chúa tể thảo mai, kẻ huỷ diệt thiện cảm và là đồ tể giả nai có tiếng được công nhận ngầm không chỉ bởi các thành viên thuộc Blue Lock mà còn thêm cả mấy tên Bastard München chính là kẻ được nhắc đến trong trường hợp này.


Sở dĩ chuyện tình cảm của em có liên quan đến hắn, bởi lẽ giống với Kaiser, hắn cũng tán tỉnh em ngay từ những ngày đầu đặt chân đến Blue Lock. Dù là em đi tập, đi nghỉ hay thậm chí là đi tắm cũng thấy cái bản mặt tươi cười của hắn ngay bên. Dân cư Blue Lock cũng dần quen với điều này, vì vậy họ tự biết rằng nếu có việc gì cần có Ness thì hoặc là đến chỗ Kaiser, hoặc là đến chỗ em tức khắc sẽ tìm thấy. Em không bài xích hay tránh xa hắn vì căn bản là cái tên này cực kì cố chấp, có từ chối cũng vô hiệu. Em không công nhận nhưng cũng chẳng hất Ness ra khi hắn làm mấy trò ôm eo hít tóc này nọ, chắc hẳn vì thế mà không ít người nhận nhầm mối quan hệ giữa em và hắn. Kurona không hiểu mô tê gì đi thì chớ, hắn lại còn tự ý loan tin đồn thất thiệt là em đã đồng ý lời tỏ tình rồi chứ! Thể loại này mặt không dày nữa thì là gì? Chính là mặt quá dày!!


Nhưng ở cạnh hắn khiến Kurona cảm thấy an tâm, ở cạnh hắn khiến em cảm thấy ấm áp, quan trọng hơn là bất cứ lúc nào hắn theo thói quen ghé sát lại để thơm nhẹ lên mái tóc cam đỏ thì trái tim em sẽ không tự chủ được mà loạn xạ nhịp đập. Hắn mang đến cho em thứ xúc cảm mông lung không rõ tư vị khiến em chẳng biết nên đồng ý hay chối từ. Ngoài mặt em có thể cau mày hay càu nhàu vì mấy hành động của Ness, thế nhưng nếu một ngày hắn không quấy rầy em như thế cõi lòng Kurona sẽ có chút hụt hẫng vì tiếc nuối. Ừm, em thích cái cách mà hắn vòng tay ôm lấy eo em rồi mỉm cười nói "Thon ghê!" không chút xấu hổ. Em thích cái cách mà cái đầu nấm được nhuộm theo kiểu cách lạ lùng kia dụi vào sau gáy mình hít nhẹ. Em cảm thấy phấn khởi khi được hắn khen, cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng tích cực mỗi khi hắn cười. Liệu em có yêu hắn rồi chăng? Em không biết, nhưng em có cảm tưởng rằng nhờ có hắn mà em càng ngày càng gần đến với "hạnh phúc" thật sự hơn.


Đối với em, tình yêu là một thứ gì đó rất trang trọng và cao quý, vì thế Kurona không nghĩ tình yêu là "hạnh phúc", mà hạnh phúc là khi được yêu. Thế thì chắc hẳn những rung động ngọt ngào, những cái ôm ấm áp, những lời tâm tình thủ thỉ bên tai, hay đôi ba cái hôn nhẹ trải dài lên gò má chính là những thứ góp phần mang đến cảm giác "hạnh phúc" trong tình yêu nhỉ? Như thế... hẳn cũng không quá khó hiểu đi? Dù sao nó cũng là câu trả lời đủ cụ thể và dễ hiểu để em có thể nắm bắt được nhất cho đến hiện tại mà. Vậy thì nếu em muốn được tận hưởng cảm giác hạnh phúc? Chẳng phải từ trước đến giờ vẫn được một tay Ness góp vào mang đến cho em mỗi ngày sao? Liệu có phải hắn muốn em được hạnh phúc vì hắn yêu em chăng? Cũng đúng mà, khi ta yêu một ai đó, ta sẽ cố gắng mang đến điều tốt đẹp, tuyệt vời và dịu dàng nhất cho họ đấy thôi. Nghĩ đến đấy, Kurona không khỏi đỏ mặt. Người ta đối xử với em tốt như vậy mà em cứ chê đấy, coi có được không. Nếu Ness đã có ý tốt với em như thế, em đâu thể chối từ được ha? Dù sao em cũng... thích hắn mà. Cũng không lỗ gì mấy.


---


Ngày hôm ấy là một ngày bình thường tại Blue Lock khi em và mọi người cùng thức giấc, làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi ra khu tập luyện. Khác hẳn với mấy đứa con trai còn hơi lờ đờ ngái ngủ của Blue Lock thì bên Đức lại tràn đầy năng lượng giống như đã thức dậy từ lâu mặc dù hiện tại mới có 6 giờ sáng thôi đấy. Kurona vươn vai để tỉnh táo hơn để bắt đầu buổi tập, để rồi bất chợt một cánh tay không thể quen thuộc hơn vòng qua eo nhỏ sau đó ôm lấy. Ness rạng rỡ cười mỉm dụi mũi vào tóc em như thường lệ, không quên chào em một câu buổi sáng mà em trong lúc ngái ngủ cũng lè nhè đáp lời chào lại một câu.


Hành động này của em làm những người trong phòng tập nghe thấy bất ngờ đến đông cứng đi mấy giây, Isagi Yoichi cũng đẩy Kaiser ra mà lấy làm lạ. Bình thường em đến mấy tiếng ậm ừ với hắn còn hiếm, chỉ riêng hôm nay đặc biệt trả lời, có phải là rốt cuộc em cũng đồng ý tình cảm của hắn rồi đấy chứ? Ánh mắt của mọi người phút chốc đổ dồn lên em làm Kurona tỉnh ngủ ngại ngùng đỏ mặt lên, em lầm bầm mấy tiếng không rõ rồi chậm rãi gật đầu xác nhận nghi ngờ của cả hai bên. Thật là, em giấu mặt vào ngực Ness, tại sao mặc dù đã quả quyết với bản thân sẽ không tỏ vẻ e ấp này nọ nhưng em vẫn không thể ngăn được gương mặt chính mình đang dần nóng lên với tốc độ chóng mặt vậy chứ? Là do em quá nhạy cảm? Hay là do đứng trước người mình thích, mình yêu, ta sẽ chẳng tài nào tự kiểm soát nổi hành vi của ta chăng? Không rõ nữa, cho dù có lựa chọn câu trả lời nào thì em vẫn cứ ngại đấy thôi. Nên cứ kệ đi cũng được, dù sao cũng chẳng ai chê cười em đâu.


Vậy là em với Ness đã thành một cặp rồi này và trái tim em đang như bùng nổ hàng vạn tia sáng của niềm vui, như được lấp đầy trong sự sung sướng, như đang lâng lâng trong sự hân hoan. Thì ra đây là "hạnh phúc" sao? Nó tuyệt vời hơn em tưởng đấy. Có lẽ là vì em rất ít khi cảm nhận được những cảm xúc mãnh liệt đến như vậy, hoặc cũng có lẽ là vì chẳng ai quan tâm hay dành tặng em nhiều niềm vui đến như thế. Ness là người đầu tiên quan tâm em đến mức ấy, cũng là người đầu tiên khiến em động lòng. Mặc dù ở đây không phải mọi người không quan tâm đến em, nhưng quan tâm theo kiểu trân quý quá đỗi như vậy thì hắn là người duy nhất. Vậy thì trong thời gian tới, em nghĩ em sẽ cùng Ness tạo nên nhiều "hạnh phúc" hơn nữa như một món quà cảm ơn những gì hắn đã tặng cho em. Quyết định vậy đi ha? Dù sao đi nữa, Ness yêu em và em cũng vậy mà.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net