Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đã chuẩn bị xong?"

A Bảo nhẹ nhàng lên tiếng hỏi người đối diện.

"Vâng, điện hạ. Ngài cứ làm đi."

Môn Địch cúi đầu đáp.

Thấy y thật sự đã chuẩn bị xong, A Bảo liền đưa tay chạm vào mi tâm của y, trước khi vận linh lực hắn nhẹ giọng nhắc nhở.

"Có lẽ sẽ có chút khó chịu, ngươi ráng chịu một chút là được."

Môn Địch đương nhiên biết quá trình ép tu vi xuống vô cùng khó chịu nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của A Bảo thì không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Y gật đầu, nhẹ giọng đáp:"Vâng, điện hạ. Ta dù không có năng lực chiến đấu nhưng cũng không yếu đuối, ngài không cần phải nương tay."

Dù sao chút đau đớn này y cũng không phải không chịu được.

Nghe y nói vậy A Bảo cũng không đáp lời nữa mà chỉ gật đầu xem như đáp lại.

Tuy là vậy nhưng khi A Bảo bắt đầu vận linh lực thì động tác của hắn lại vô thức trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Linh lực tựa như dòng suối nhẹ nhàng chảy vài cơ thể của y, từng chút từng chút áo chế tu vi của y xuống mà không khiến linh lực trong người y bài xích chút nào.

Tuy rằng có chút khó chịu nhưng cũng không đến nỗi nào.

Môn Địch vốn đã chuẩn bị sẽ chịu chút đau đớn từ trước, vậy nên y vô cùng bất ngờ khi suốt cả quá trình này lại dễ chịu đến vậy.

Đợi đến khi A Bảo thu tay lại phải mất vài giây sau Môn Địch mới phản ứng lại.

Mắt y hơi mở to, gương mặt ngơ ngác nhìn hắn.

A Bảo đứng đối diện nhìn thấy vẻ mặt của y mà không khỏi bật cười, hắn dù không thấy được mắt của y thì cũng có thể đoán được hình dạng của nó như thế nào.

Hắn gập tay lại, gõ nhẹ lên trán y một cái.

"Môn Địch, đã xong rồi."

"Ngươi ngơ ngác cái gì?"

Bị A Bảo gõ trán, Môn Địch mới chợt bừng tỉnh, phát hiện bản thân lúc nãy có chút thất lễ khi nhìn chằm chằm vào điện hạ như vậy. Y liền cúi đầu nhỏ giọng đáp.

"Xin lỗi điện hạ. Chỉ là ta không nghĩ nên quá trình ép cấp lại dễ chịu như vậy nên mới thất thần."

Nghe y nói như vậy, A Bảo cũng không giải thích gì thêm, hắn chỉ "ừm" một tiếng rồi thôi, làm Môn Địch cứ tưởng rằng lúc ép cấp thật sự dễ chịu như vừa rồi nên cũng không lên tiếng hỏi gì thêm nữa.

Thấy vẻ mặt như đã ngộ ra gì đó của y, hắn biết Môn Địch đã hiểu sai gì đó rồi nhưng hắn cũng không muốn chỉnh lại ngay mà chỉ dắt y đi đến thư phòng của hắn.

Nếu mà giải thích thì hắn cảm thấy như hắn đang kể công với y vậy.

Như vậy thì sẽ rất kỳ quái.

A Bảo thầm nghĩ.

Thư phòng của hắn cũng không xa, chỉ một lúc sau A Bảo và Môn Địch đã đến nơi.

Đợi sau khi Môn Địch đã vào trong, A Bảo liền nhanh chóng lấy từ trong không gian ra vật gì đó rồi đưa cho y.

Thấy Môn Địch nhìn hắn bằng vẻ mặt khó hiểu, A Bảo liền nhẹ giọng lên tiếng.

"Kế hoạch của chúng ta phải thay đổi một chút, tuy vẫn làm như trước đó nhưng lần này ta sẽ thông qua thứ này để phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra."

Khi nói ra lời này ngữ điệu có hắn vô cùng nghiêm túc, vừa nói hắn vừa đặt thứ đó vào tay y.

Môn Địch nhìn thứ được đặt trong tay y, hình dáng của thứ này đúng thật là vô cùng khó nhìn nhưng thứ khiến y chú ý không phải là nó mà là tay của y.

Hoặc chính xác hơn là nơi vừa nãy khi điện hạ đặt thứ này vào tay y đã vô tình chạm vào.

Tay của điện hạ ấm thật.

Chuyện vừa cứ như gió nhẹ lướt qua, y chỉ chú ý trong chốc lát rồi lại dồn lực chú ý vào món đồ trong tay.

Vài giây sau, y chợt bừng tỉnh.

Ra là vậy, y hiểu ý của điện hạ rồi.

"Ta đã hiểu, thưa điện hạ." y nhanh chóng đáp.

Sau đó tựa như nhớ đến việc gì Môn Địch liền nhanh chóng bổ xung.

"Điện hạ, vì sao chúng ta không thay đổi kế hoạch?"

A Bảo thấy y nhanh chóng hiểu được ý của hắn thì liền vui vẻ thế nên hắn liền nhanh chóng đáp:"Thời gian của chúng ta không còn nhiều, thay đổi quá nhiều thì sẽ không được thỏa đáng lắm."

"Vâng, điện hạ."

Nghe hắn nói vậy y liền không nhiều lời nữa, y nhanh chóng thu thứ trong tay vào không gian. Đến đây cũng không còn việc gì nữa nên y cúi đầu xin phép hắn cáo lui.

A Bảo cũng không giữ y lại nữa, hắn gật đầu cho y lui ra, trước khi Môn Địch mở cửa thì hắn liền lên tiếng nhắc nhở.

"Trước ngày vào Mộng Huyễn Thiên Đường thì ngươi nhớ phải theo ta đến gặp đám người thừa kế khác nữa đấy."

"Đừng quên đấy, Môn Địch."

Động tác mở cửa cửa y có hơi khựng lại vài giây, sau đó y liền xoay người lại cúi đầu đáp:"Vâng, điện hạ. Ta đã nhớ. Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở."

A Bảo nhếch môi gật đầu, đáp:"Ừm. Đi đi."

Y cúi đầu chào hắn rồi sau đó mới mở cửa ra rời đi.

A Bảo đứng nhìn cánh cửa dần khép lại mà trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Không biết vì sao, mỗi lần hắn nói chuyện với Môn Địch là cơ thể lại cảm thấy dễ chịu vô cùng, đầu óc sau nhiều lần rối rắm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

A Bảo đoán hẳn là do trên người y có một loại khí chất đặc biệt nào đó khiến cho hắn vô thức thả lỏng khi đối diện với y.

A Bảo thầm nghĩ nếu vậy thì sau này gọi y đến thường xuyên một chút ít ra cũng giúp hắn không phát điên vì quyển sách này.

Nghĩ đến quyển sách đó, tâm trạng đang tốt đẹp của A Bảo nhanh chóng bị phá tan, sau hôm đó quyển sách cũng không xuất hiện thêm dòng chữ nào nữa.

A Bảo không khỏi thở phào vì chuyện này thế nhưng trong lòng hắn không khỏi cảm thấy bất an.

Hắn cảm thấy nhiệm vụ lần này sẽ không được suôn sẻ như những gì hắn và Môn Địch dự tính.

Càng nghĩ đôi mày của A Bảo nhíu càng chặt.

Hắn khẽ thở dài.

Không biết nếu hắn giết luôn Long Hạo Thần thì liệu sẽ có việc gì xảy ra không? Dù sao thằng nhóc đó cũng là nguồn cơn của mọi việc sau này, giết nó rồi thì những vấn đề sau đó sẽ không phát sinh nữa.

Hay là...

A Bảo cong môi cười nhưng ý cười lại không động lại trên khóe mắt, hắn khẽ vân vê ngón tay vừa chạm vào Môn Địch, lặng lẽ kìm nén ác ý đang lan rộng nơi đáy lòng.

---

Xế chiều, lúc A Bảo đang tập trung tu luyện thì đã bị cắt ngang.

Phụ hoàng đột nhiên gọi hắn đến rồi bảo hắn đi gặp Tinh Ma thần.

A Bảo nhớ, lúc đó phụ hoàng đã lạnh nhạt nói với hắn:"Tinh Ma thần nói với ta hắn có thứ muốn đưa cho con. Con đến đó gặp Ngõa Sa Khắc đi."

Vậy nên hắn mới xuất hiện ở chỗ này.

A Bảo ngước nhìn tòa cung điện nguy nga trước mắt rồi chầm chậm tiến sâu vào trong.

Đây là lần đầu tiên hắn đến đây không cảm cảm thấy có chút tò mò về nơi ở của Môn Địch.

Đi một lúc lâu, A Bảo đã nhìn thấy Tinh Ma thần đang đứng đợi hắn ở tận sâu trong cung điện.

Từ từ bước lên từng bậc thang, A Bảo không nhanh không chậm lên tiếng trước.

"Phụ hoàng nói ngài có thứ muốn đưa cho ta."

Sau khi A Bảo nói dứt câu, hắn liền thấy Tinh Ma thần xoay người sang nhìn hắn, ông không đáp lời ngay mà đưa cho hắn thứ trong tay ông.

Hắn nhận lấy rồi quan sát thì mới nhận ra đây hình như là một cái bản đồ sao, hắn có hơi khó hiểu ngước mắt lên nhìn ông thì thấy Tinh Ma thần đã đưa lưng về phía hắn.

Một lúc sau, ông mới lên tiếng:"Trong tinh bàn này ẩn chứa một Đại Dự Ngôn Thuật của ta."

"Chuyến đi này, nếu như gặp phải cục diện không thể cứu vãn. Có lẽ ngài..."

"Có thể dùng nó để đảo ngược kết cục."

A Bảo có hơi siết chặt thứ trong tay, khó tin nhìn ông.

Hắn khẽ lẩm bẩm.

"Đại Dự Ngôn Thuật."

"Ta nhớ nếu muốn vận chuyển nó thì sẽ phải trả một cái giá rất lớn, cần phải hiến tế Tinh Ma nhất mạch ngươi."

Tinh Ma thần khựng lại trong vài giây, sau đó ông mới đáp:"Ngài cũng biết lần này ta đã cho Môn Địch đi theo."

A Bảo coi như hiểu được ý của ông đồng thời hắn cũng biết được Môn Địch trong sách vì sao lại chết.

Trong sách cũng chỉ miêu tả qua loa vài câu nên lúc đọc hắn cũng không hiểu rõ lắm vì sao y lại chết, hắn chỉ y vì cứu hắn nên mới phải hy sinh.

Ra là vậy.

Hắn đã từng nghĩ là do y chắn sát thương giúp hắn nên mới phải chết, thật không ngờ y chết là do phải lấy thân hiến tế.

A Bảo không biết lúc đó là do hắn ép buộc hay là do y tự nguyện.

Nhớ lại những hành động thường ngày khi y ở bên cạnh hắn, A Bảo dám chắc chắn là y tự nguyện.

Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn đột nhiên hiện lên một trận chua xót.

Dằn lại chút cảm xúc vừa thoát ra ngoài, A Bảo liền lên tiếng hỏi Tinh Ma thần.

"Ta có thể từ chối không?"

Dù là hỏi nhưng ý trong giọng điệu của hắn lại không cho người khác từ chối.

Có lẽ A Bảo cũng không phát hiện ra, giọng nói của hắn đã trở nên lạnh lùng đến nhường nào khi nói ra lời này.

Hắn không nhận ra nhưng Tinh Ma thần thì có thể nghe ra được, ông bất ngờ xoay người nhìn hắn lại thấy được ý lạnh trong đôi mắt xếch của A Bảo thì có hơi giật mình.

Nhưng chỉ trong giây lát sau ông đã điều chỉnh lại tâm tình của bản thân.

"Điện hạ, ta có thể hỏi ngài lý do vì sao không?"

A Bảo khẽ cong môi cười nhạt, đáp:"Không vì lý do gì cả."

Dù cho hắn có nói ông cũng sẽ không tin, lấy quyển sách ra thì cũng chẳng làm được trò trống gì, vì ngoài hắn ra thì bất kỳ ai khi lật sách ra cũng chỉ thấy toàn là giấy trắng.

Hắn đã biết được những việc sẽ xảy ra mà còn để nó thực sự xảy ra nữa thì có phải là quá ngu xuẩn hay không?

Đã tốn công tốn sức bày tính như vậy mà không làm gì ra hồn nữa thì hắn còn làm Thái tử điện hạ cái gì nữa chứ?

Bây giờ nói cũng không có ai tin, hắn tự nhủ, tự biết trong lòng mình là được.

A Bảo kiên nhẫn nâng tay cầm bản đồ sao lên đưa về phía của Tinh Ma thần, cứ như nếu ông không lấy nó trở về thì hắn sẽ không hạ tay xuống.

Tinh Ma thần lúc này thật sự có chút khó hiểu trước hành động của hắn, ông vốn định sẽ nói thêm vài câu thuyết phục hắn nhưng chưa nói được gì thì đã bị hắn cắt ngang.

Thấy A Bảo dầu muối không ăn, Tinh Ma thần cũng chỉ đành nhận lại bản đồ sao trên tay hắn.

Thấy Tinh Ma thần đã thu đồ vật về, A Bảo liền muốn rời đi.

"Vậy ta trở về đây. Tạm biệt ngài."

"Được."

A Bảo cúi đầu chào Tinh Ma thần rồi xoay người rời đi, sau khi ra khỏi cung điện của Tinh Ma thần, hắn không chú ý đến Môn Địch ở phía sau đã tiến vào bên trong.

Chỉ vì lơ đãng suy tư trong đầu mà hắn đã không cảm nhận được sự xuất hiện của y.

Hắn nghĩ.

Trong tất cả chín người thừa kế đi theo hắn vào Mộng Huyễn Thiên Đường, bất kỳ tên nào chết cũng được.

Trừ Môn Địch.

Chỉ chưa đầy một tháng mà dường như Môn Địch đã chiếm được một ví trí ở trong lòng hắn.

Đối với A Bảo chỉ duy nhất Môn Địch là chỉ đơn thuần trung thành với hắn mà không mang chút tạp niệm nào.

Chỉ riêng việc y có thể vì hắn mà từ bỏ mạng sống, thì cũng đủ để hắn nguyện ý  dùng mọi cách để giữ lại y.

Không từ thủ đoạn.

---

Chớp mắt một cái mà đã đến ngày hẹn, Môn Địch đúng giờ tìm đến A Bảo.

Y cúi đầu chào hắn còn A Bảo thì gật đầu xem như đáp lại.

A Bảo và Môn Địch vừa đi vừa câu được câu không trò chuyện với nhau. Sau một khoảng thời gian thường xuyên tiếp xúc với nhau, hắn và y đã dần thân thiết hơn.

Dễ thấy nhất là Môn Địch đã không còn quá câu nệ khi ở bên cạnh hắn, đôi khi y vẫn giữ lễ nghĩa nhưng cũng không còn quá cứng nhắc như lúc đầu nữa.

Tựa như bây giờ khi trò chuyện với A Bảo y sẽ thoải mái hơn nhiều, đôi khi cũng sẽ chủ động nói chuyện phím với hắn.

Hoặc như hiện tại, khi A Bảo và Môn Địch di chuyển thì khoảng cách giữa hắn và y cũng đã gần hơn trước rất nhiều, có đôi khi cả hai sẽ vô thức đi ngang hàng với nhau để dễ dàng trò chuyện hơn, đa số là do A Bảo cố ý bước chậm lại để chờ y.

Môn Địch thì không biết ra sao nhưng A Bảo thì lại rất hài lòng với việc này.

Đi được một lúc, A Bảo liền cùng Môn Địch dịch chuyển đến một nơi khác.

Trong một căn phòng tràn ngập cảm giác u ám, có tám Ma tộc đã đứng đó đợi sẵn, bọn họ cũng không ở yên một chỗ mà mỗi người một tiếng ồn ào không ngừng.

Đợi đến khi có một cánh cổng màu tím xuất hiện thì cả đám mới tạm thời dừng hết mọi động tác lại.

Một đầu long trước dần hiện ra, A Bảo cũng từ đó bước ra ngoài, đôi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, sau hắn vài bước chân chính là Môn Địch đang cười như không cười theo sau.

Từ lúc vừa nhìn thấy Nghịch Thiên Ma Long thì cả đám đã nhanh chóng quỳ xuống.

"Tham kiến Thái tử điện hạ."

A Bảo không để ý đến đám đó cũng không cho bọn chúng một ánh mắt, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi rồi vận linh lực áp tu vi của tất cả tám người thừa kế đang quỳ bên dưới.

Một nguồn linh lực mang sắc tím nặng nề đè ép cơ thể của đám người thừa kế, vô cùng bá đạo mà ép cấp của bọn họ xuống.

Thấy tất cả điều tỏ ra thống khổ như vậy, Môn Địch mới biết lần trước là do điện hạ đã nương tay nên y mới thoải mái như vậy.

Môn Địch có chút vui vẻ lại có chút bối rối trước hành động trước sau khác biệt này của hắn.

Thấy đã qua một lúc mà A Bảo vẫn chưa dừng tay, Môn Địch không nhịn được bèn nhắc nhở.

"Điện hạ, ép cấp quá nhiều, phản phệ với bọn họ càng lớn. Nếu tiếp tục như vậy, chỉ e..."

Dù y vẫn chưa nói hết câu nhưng hắn hiểu ý của y, thế nhưng hắn cũng không có ý định nương tay như khi hắn ép tu vi cho Môn Địch.

A Bảo chỉ quay sang nhìn y rồi nhẹ gật đầu một cái, hắn tiến đến ghế chủ tọa rồi ngồi xuống.

"Ta không cần phế vật."

Hiểu được ý của A Bảo nên Môn Địch không lên tiếng nhắc nhở thêm nữa.

Điện hạ đã nói như vậy thì chính là như vậy, y nghe theo điện hạ là được.

Chỉ một lúc sau, tám người đang quỳ bên dưới đã lần lượt đứng dậy, A Bảo ngồi trên chủ tọa thấy tất cả đều không có dấu hiệu phản phệ thì liền hài lòng gật đầu.

"Mộng Huyễn Thiên Đường sắp mở ra rồi."

A Bảo khẽ liếc về một góc nào đó, khiến người được hắn nhìn đến không khỏi rung lên.

Nhưng A Bảo cũng không dừng lại nơi đó quá lâu, chỉ vài giây thì hắn đã dời tầm mắt, rồi nhàn nhạt tóm tắc kế hoạch của ngày mai.

Cứ như vậy, A Bảo và Môn Địch thay phiên nhau giảng giải sơ lược cho tất cả người thừa kế bên dưới.

Hơn 30 phút sau tất cả đều đã được A Bảo cho giải tán hết, tám Ma tộc bên dưới đều đã trở về, duy chỉ có Môn Địch là được A Bảo giữ lại.

Môn Địch cũng không hỏi lý do liền đồng ý lời đề nghị của hắn rồi cùng A Bảo quay trở lại cung điện của hắn.

A Bảo thật ra cũng chỉ muốn giữ y lại để tán gẫu với hắn một chút thôi, hắn dắt y đi một  vòng hoa viên rồi lại dẫn y đi đến cái đình viện mà lần trước hắn đưa y đến.

Môn Địch vừa mới ngồi xuống thì đã thấy trước mặt đặt một ly trà, y có chút kinh ngạc nhìn về phía đối diện.

Thấy y nhìn về phía hắn, A Bảo hất cằm ra hiệu cho y mau uống trà rồi như không có gì mà tìm chủ đề trò chuyện với y.

Nhìn A Bảo như vậy Môn Địch cũng không câu nệ tiểu tiết nữa, y mỉm cười cầm lấy ly trà, nhẹ nhấp một ngụm rồi cùng hắn câu được câu không trò chuyện.

Bầu trờ xanh thẳm, gió thổi nhẹ nhàng.

Trong đình viện đôi khi vẫn truyền ra tiếng nói cười của hắn và y.

A Bảo nhìn người trước mắt mà lòng không khỏi xao động nhưng hiện tại hắn lại không quá để tâm đến cảm giác này. Sự chú ý của hắn đã đặt lên mái tóc trắng xóa đang khẽ lay động trong gió của y.

Trong mơ, hắn đã không biết bao lần chạm vào nó.

Kiềm chế lại ham muốn kỳ lạ đột nhiên xuất hiện này, A Bảo mỉm cười nhìn y nói chuyện.

A Bảo lại không biết

Trong mắt hắn lúc này có bao nhiêu dịu dàng.

------

App dạo này nó sao sao á mấy fen oi, Hehe xém mấy lần mấy chương vì nó tự dưng thoát ra ngoài khi Hehe đang bấm lưu bản thảo:))))

Mía kỳ cục ghê, cứ tối là cứ bị v🙃


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC