Chap 29: END Nếu có kiếp sau, nhất định anh sẽ yêu em trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đưa tao khẩu súng.

Sau câu nói đó của Junhyung, một khẩu súng ngắn ngay lập tức được gã người Nga đặt vào tay cậu. Hara nhìn cậu chăm chú, nụ cười nhếch mép lại hiện lên. Dường như cô đang cố bắt lỗi cậu trong trò chơi này. Nhưng không thể. Sắc mặt Junhyung từ khi bước vào nơi này cho đến bây giờ vẫn y nguyên một gam lạnh, con ngươi màu đỏ vẫn hững hờ vô tình đến tàn nhẫn...

Junhyung cầm khẩu súng rồi lên nòng. Tiếng đạn kêu lên lạnh toát trong không khí. Một động tác dứt khoát đến không ngờ, họng súng chĩa thẳng vào con mồi phía dưới khoang. Trong khoảnh khắc đó đồng tử cậu có chút dao động thành màu đen rồi lại trở về bình thường...

Yoseob nhìn lên, miếng băng dính ở miệng khiến cậu không thể cất lên lời. Lời nói từ biệt... Cậu không trách Junhyung. Đúng là chuyện này thực sự ban đầu cũng có ngạc nhiên đôi chút khi Junhyung đánh cậu ngất xỉu, cũng sợ cái chết đôi chút nhưng nếu cái chết ấy có ích... đối với Junhyung... sẽ chẳng còn gì phải sợ nữa...

- Hối hận?

- Không... vì anh nên không hối hận...

Đoạn hội thoại ngày nào hiện lên trong kí ức Yoseob. Có thể thiên hạ cho cậu là ngốc nhưng ngày hôm ấy nói ra câu đó cậu không hề hối hận, ngày hôm nay lại càng không. Những giây phút cuối cùng của cuộc đời, cậu có ngẩng cao đầu lên dù gáy, bả vai và tấm lưng đau buốt. Nở một nụ cười như hàng ngày vẫn vậy, cậu cúi đầu và nhắm mắt không chút chống cự...

Đôi mắt Junhyung vẫn trừng trừng mở to, răng cậu nghiến chặt trong miệng, tay xiết cán súng như muốn bóp nát nó ra. Cậu không còn nghe thấy nhịp đập trái tim mình nữa, chỉ còn những hình ảnh mong manh hiện lên... nhưng hoàn cảnh bị điều khiển không cho phép cậu chần chừ. Ngón trỏ đặt ở còi súng bắt đầu cử động.

“ 1, 2,...”

Cậu đếm thầm trong đầu

“ 3”

- Khoan đã!

Một cánh tay chụp lấy họng súng của cậu. Là Hara!

- Không cần tốn công sức của anh như thế.

Hara rút lại khẩu súng từ tay Junhyung. Cậu đưa mắt nhìn theo. Không, chuyện này chưa thể kết thúc.

Và cậu đã đúng.

Hara bắt đầu ra lệnh cho tên thuộc hạ đứng cạnh, cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Nhưng chỉ một lúc sau, bên tai cậu vang lên tiếng nước chảy. Càng ngày càng lớn. Junhyung liếc nhanh xuống khoang. Những bọt khí trắng đục nổi lên. Cậu hiểu vì sao.

Goo Hara vốn không tha cho Yoseob. Cô ta muốn cậu chết đau đớn hơn. Tiếng nước, chính là bọn họ đang bơm nước vào khoang rỗng. Ngày một nhiều, ngày một dữ dội... Yoseob thấy lạnh ở chân... cậu đã hiểu ra kết cục của mình...

Mực nước đã đến đầu gối...

Yoseob cười với cậu, nụ cười mà cậu vẫn thường nghĩ là vô trách nhiệm

Mực nước đã quá hông

Yoseob vẫn cười...

Mực nước đã đến ngang vai

Yoseob chuyển tầm nhìn vào thẳng đôi mắt đỏ kia... ngay lập tức võng mạc cậu biến thành một màu đen... Mãn nguyện...

Và rồi nước dâng cao đến cổ, áp suất nước khiến Yoseob thấy khó thở. Cậu bắt đầu vùng vẫy...

Phía trên nhìn xuống, đầu gối Junhyung như nhũn ra. Cậu muốn nhắm mắt lại, quên đi tất cả mọi chuyện nhưng lý trí vẫn buộc hai con mắt cậu phải trừng trừng nhìn người ấy đang chết dần... và đau đớn hơn... Yoseob không hề oán trách cậu...

Mực nước đã quá đầu Yoseob... trong khoảnh khắc đó, Junhyung nghe văng vẳng đâu đây giọng nói ấm áp của cậu... và vòng tay ấm của ai đó đang nắm chặt lấy vai mình...

Những bọt khí nổi lên ngày càng nhiều trong giây lát rồi tắt lịm. Yoseob như tan ra trong làn nước biển mặn chát. Junhyung không nghe thấy trái tim mình đập nữa cũng như không còn nghe thấy nhịp thở của Yoseob. Có phải Yoseob bỏ cậu lại mãi mãi không...

- Cô hài lòng rồi chứ? – Cậu quay sang Hara đang đứng khoanh tay nãy giờ ở bên cạnh. Không một tia cảm xúc, không đau lòng. Khuôn mặt cậu trước làm sao giờ vẫn vậy. Vở kịch đã hoàn toàn thành công.

- Yoseob chết rồi thì đương nhiên em phải hài lòng chứ.

Hara nhìn vào khoang tàu ngập nước mỉm cười rồi khoác tay ra lệnh rút khỏi nơi này. Hara đã quay đi nhưng cậu vẫn còn đứng lại. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoang nước dưới chân, ở đó cuộc sống của cậu đã tắt lịm. Mọi kí ức lại một lần nữa tràn về, quay vòng và cuối cùng là kết thành cái gì đó ươn ướt nơi khóe mắt, nóng hổi và lăn dài trên má. Cứ lăn, cứ lăn mãi...

Mặt nước phẳng lặng trong khoang rỗng dưới chân chợt lay động, một làn sóng nhỏ tỏa tròn, lan, lan mãi ra...

Vị mặn của nước mắt hòa lẫn vào vị mặn của muối biển...

Junhyung quay lưng bước đi không lưu luyến, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết... trong đó... tận sâu trong đáy mắt là một ngọn lửa, ngọn lửa thù hận bùng nổ và mãnh liệt chưa từng thấy...

...............................................................................................................

Paris

Như một đứa trẻ đang ngủ ngục, Kikwang bừng tỉnh trong âm thanh tĩnh lặng của căn phòng... Lưng cậu như mất cảm giác... cậu thấy cánh cửa sắt mở toang, không phải là Hyuna hay Hara, mà là một lũ lâu la tiến vào... điều khiến cậu phải khựng lại là... Dongwoon... cậu ta đến sau cùng...

ÀO...

Một lượt nước lạnh tạt vào người cậu. Tấm lưng vừa kịp khô máu nay lại đau xót đến tê tái. Cậu nghe thấy câu chuyện về mình...

 - Đại ca, chúng ta làm gì với thằng đó. – Một tên láu táu hỏi tên mặc áo hoa đeo kính râm đang khệnh khạng ngồi trên ghế...

- Này Son Dongwoon, tiểu thư không muốn mày đến đây chỉ để nhìn đâu!

Tên đó không màng trả lời mà lại nói qua Dongwoon đứng gần đó... Cậu như người mất hồn... đôi mắt cậu và Kikwang vẫn giao nhau

- Ông muốn tôi làm gì? – Dongwoon trả lời nhưng không quay lại nhìn hắn

- Tiểu thư muốn bọn tao giám sát chính tay mày giết nó. Làm đi!

Hắn đánh mắt cho người đưa một khẩu súng vào tay Dongwoon, tay cậu vô thức cầm lấy nhưng buông thõng... Kikwang bị bịt chặt miệng nên không thể nói gì... cậu chỉ lẳng lặng nhìn Dongwoon...

...

1s 2s 3s trôi qua... không khí vẫn tĩnh lặng...

- Làm nhanh đi! Bọn tao không có thời gian...

- Tôi chỉ làm... khi các người rời khỏi chỗ này!

Hắn ta hừ giọng, đứng bật dậy

- Được thôi! Nhưng tao sẽ quay lại kiểm tra. Tao mà biết mày giở trò thì đừng trách.

Hắn ra hiệu cho bọn đàn em bước ra, nếu như tiểu thư không buộc để thằng nhóc đó làm thì cái tên Lee kia đã tắt thở lâu rồi!

....

Tay cậu vẫn giữ chặt khẩu súng... Dongwoon chậm rãi bước tới gần cậu, cúi người xuống, những ngón tay nhẹ nhàng gỡ miếng băng keo ra khỏi miệng Kikwang như sợ sẽ khiến người kia đau rát... rồi tháo dây trói chân và tay cho Kikwang...

- Anh... – Dongwoon quỳ hẳn xuống đất, trước mặt Kikwang - ... có hận em không...

Kikwang khó khăn lắm mới gượng người thẳng dậy được, cậu cũng quỳ xuống trước Dongwoon, bàn tay nặng nhọc vướng đầy máu khô của chính cậu đẩy gương mặt Dongwoon nhìn thẳng vào mắt cậu...

- Chẳng phải anh từng nhắc... là... đừng hỏi như vậy rồi sao? – Đôi mắt ấm áp nhìn vào cậu, nụ cười yếu ớt lại hiện lên...

- ... – Những giọt nước mắt chợt rơi nhanh trên khóe mắt Dongwoon... bàn tay không cầm súng của cậu giữ chặt lấy bàn tay của Kikwang đang đặt trên má mình...

- ... Xin em hãy giết anh... trước khi ... bọn chúng vào...

- Làm sao em có thể... – Dongwoon lắc đầu quầy quậy...

- Kể cả khi em chĩa súng vào anh... không cần biết là vì lí do gì nhưng... nếu mạng sống của anh có thể... cứu được em... anh tình nguyện nhắm mắt...

Dongwoon nhắm chặt hai mắt, bàn tay giữ chặt khẩu súng đã lên nòng...

ĐÙNG!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xung quanh Kikwang bỗng dưng tối om chốc lát.... cậu chớp mắt yêu ớt... cảm thấy bắp tay mình đau buốt... bàn tay cậu buông lơi...

Dongwoon khựng người... nước mắt cậu chảy nhiều hơn... khẩu súng trên tay cậu rơi xuống nền đất lạnh lẽo... Kikwang ngã xuống sàn... mắt cậu vẫn còn mờ nhạt hình bóng của Dongwoon...

- Không! Kikwang...

Dongwoon hoảng loạn nắm lấy cánh tay đầy máu tươi đang không ngừng tuôn ra kia... Cậu quay ngắt ra đằng sau, đồng tử cậu co lại

- Tao biết chắc là mày không làm được nên giúp một tay.

Tên đại ca cười khểnh một cái rồi cất khẩu súng còn vương khói vào thắt lưng... người bắn Kikwang là hắn... không phải cậu... làm sao cậu có thể chĩa súng vào người mà cậu yêu được chứ...

- Bấy nhiêu đó cũng đủ cho nó chết dần chết mòn rồi. Đi thôi!

Hắn tiến lại lôi mạnh cậu rời khỏi Kikwang ra ngoài... cậu không ngừng gào thét tên Kikwang, cố gắng gỡ bàn tay bẩn thỉu kia ra khỏi tay mình... không!! Cậu không muốn rời xa Kikwang... Ông trời quá đáng lắm!!! Cậu ước gì mình có thể chịu thay cho cái đau đớn mà anh phải gánh lúc này... vừa ra khỏi cửa, cậu bật khóc thảm thiết, cả người vẫn không ngừng vùng vẫy... Làm ơn... làm ơn.. để cậu ở lại đi mà... để cậu ở lại với anh đi...

Vừa bị lôi ra tận ngoài căn nhà, đôi mắt đầy nước của cậu đã chuyển thành một màu đen vốn dĩ nhìn thấy mấy người bên ngoài đang chế thứ nước hôi hám lên xung quanh tường nhà... thứ mùi ấy... là xăng!!! Đôi mắt cậu mở to khi thấy một tên bật quẹt lửa lên...

.....................................................................................................................

Thượng Hải, Trung Quốc

Dujun khẽ cựa người, một cảm giác gai gai lan khắp cơ thể... Ánh sáng đâu đó làm cậu thấy nhức nhối vầng thái dương... Hai mí bắt đầu cử động rồi khó khăn mở ra... Giường trắng, bàn làm việc, vài ống nhiệm,...

“ Phòng khám ???”

Đúng, dựa vào sự bài trí và sắp xếp đồ đạc thì đây rõ là một phòng khám bệnh tư nhân... bị bỏ hoang, đóng cửa kéo rèm kín mít. Cậu muốn đứng dậy xem có chuyện gì đang diễn ra nhưng ngay những cử động đầu tiên cậu đã phải khựng lại. Vai thì mỏi nhừ, chân thì tê cứng, tấm lưng đau buốt...

“ Gì đây?”

Bây giờ Dujun mới ý thức được tình trạng của mình. Cậu bị trói, hai tay bẻ quặt ra sau, chân cũng bị cố định lại với nhau bằng đám dây thừng chằng chịt không sao nhúc nhích được, chưa kể đến miệng bị dán băng dính cứng đơ.

Ngay lúc đó, hai tên áo đen bước vào trong. Bọn chúng gỡ dây trói ở chân cho cậu rồi lôi ra một căn phòng khác... Ngay khi cánh cửa đó được mở, đôi đồng tử cậu giãn ra... Hyunseung... Hyunseung đang ở đó, không bất tỉnh... mà chỉ bị khóa chặt hai tay vào ghế... và Hyunseung cũng đã nhìn thấy cậu...

 Dujun vùng khỏi những bàn tay kia. Bọn chúng không khó để hiểu ra chuyện, một tên lập tức rút súng ra hướng về cậu. Nhưng Dujun dường như đã đọc được trước hành động này của hắn, Dujun né người ngay khi viên đạn đầu tiên phát nổ rồi ghim thẳng vào đầu tên đứng sau cậu, chỉ bằng một cú đá, cậu đã khiến khẩu súng kia của hắn văng ra vài mét. Không có vũ khí trong tay thì đành phải tay bo, giáp lá cà vậy. Từng đòn tung ra của cậu đều nhanh và dứt khoát như muốn lấy mạng người ta vậy. Cơn đau buốt sau lưng cũng phải nhường chỗ. Cuối cùng Dujun cũng có thể ra đòn quyết định. Sau bao nhiêu cố gắng vừa qua, tên áo đen đó cũng không thoát được số kiếp như tên lúc nãy... Cậu tiến tới xác của tên áo đen vừa rồi cúi xuống lấy đi khẩu súng ngắn của hắn còn chưa kịp mất viên đạn nào

Nén cơn đau, cậu tông thẳng vào căn phòng đối diện đó...

- Hyunseung, Hyunseung...

Dujun chạy đến dáng người đang bị khóa trên ghế, bàn tay đặt tên má cậu... cảm nhận thấy có những giọt nước mắt đang lăn dài... Chắc là cậu sợ lắm...

- Em sẽ ổn thôi...

Bỗng dưng Dujun quỳ xụp xuống đất, hai tay vô thức ôm lấy đầu mình, không kim nổi mà rên lên đau đớn... có thứ gì đó trong đầu anh... cảm giác như từ mạch máu đang đứt vậy...

- Ôi chúa ơi!!!

Hyunseung khóc nấc nhìn cảnh tượng ấy, miệng cậu bị dán băng keo, tay chân đều bị trói nên không thể làm gì... chỉ có thể nhìn anh chịu đựng đau đớn... và cậu thấy Hyuna chậm rãi bước tới. Cô mặc một bộ đồ đen bó sát người, đôi bốt cao thẳng chân đá khẩu súng trên tay Dujun đang quằn quại ra xa

- Tôi đã kích hoạt kíp nổ trong đầu anh.

Đôi mắt Hyunseung hoảng loạn nhìn vào người con gái tàn nhẫn kia... Hyuna bước tới gần, giơ chân đá vào bụng anh một phát đau đớn...

- Có lẽ là anh còn 8 phút nữa.

Hyunseung dằn mạnh chiếc ghế, cậu vùng vẫy tuyệt vọng. Dujun vẫn không thể chống cự lại cơn đau. Hyuna dẫm một chân vào bàn tay anh, hai tay lôi cổ áo anh lên rồi thẳng tay đấm vào bụng khiến Dujun đã đau lại còn đau hơn...

- Có phải tôi đã nói là sẽ khiến Hyunseung gào thét tên anh không?

Huyna bước đến chỗ Hyunseung, lột miếng băng dính trên miệng cậu ra. Cảm giác không dễ chịu chút nào, cứ như là một mảng da môi vừa bị kéo đi vậy.

- Dujun... Dujun...

Hyuna lại bước đến, lôi Dujun đứng thẳng dậy, một chân đạp thẳng vào bụng khiến cả người anh đập vào thẳng vào cánh cửa kính vỡ tan...

- Không! Làm ơn!!! – Tiếng khóc của Hyunseung vẫn vang lên bên tai anh...

Cô tiếp tục lôi Dujun dậy rồi dúi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Hơi thở anh càng lúc càng nặng, máu từ đỉnh đầu đang rỉ xuống ướt hết vành tai...

- Và tôi đã bảo với anh là tôi sẽ giết anh trước mặt cậu ta? Nhưng giờ tôi sẽ giết cậu ta trước mặt anh vậy!

Nghe được câu đó, đôi mắt Dujun mở to... giết Seungie? Không! Không được!!!

Hyuna quay trở lại, chân hướng thẳng tới khẩu súng nằm lăn lóc ở góc tường mà tiến tới... Dujun cố gắng chồm tới, giữ chặt một chân Hyuna không cho cô đi, cô bực mình dằn gót dày nhọn hoắt vào tay khiến anh càng đau thêm mà buông ra, khuyến mãi thêm một cú đá vào đầu...

Cái cảnh Hyuna cầm khẩu súng lên, đối với Hyunseung, nó giống như một cuốn phim phát chậm... cậu lặng thinh nhìn anh cố gắng gượng khỏi cái đau đớn bên trong mà nhìn về cậu...

“ Anh đau lắm phải không?...”

Còn Dujun, anh nhìn thấy nụ cười hiền trong đôi mắt ấng nước đi. Không, đây không phải cái kết cục mà anh mong muốn. Dujun cố gắng gượng dậy, thật nhanh chạy đến xô ầm Hyuna vào bức tường đó. Khẩu súng vừa nhặt lên lại rơi xuống lần nữa. Dujun vẫn ôm chặt đầu mình, một tay phang mạnh vào bả vai khiến cô không tránh kịp mà hứng trọn... Dujun lùi lại vài bước. Lắc lắc cái đầu tỉnh táo... nhưng không để cho cô ta chút cơ hội, cậu túm chặt cổ áo phía sau gáy Hyuna lôi về chỗ chiếc bàn khám bệnh đầy bụi bặm, tay lục lạo rồi tìm được một cuộn dây thừng không quá lớn. Sở dĩ trong phòng khám có thứ đó vì cậu cũng là một bác sĩ, phải luôn có một sợi dây thừng nhỏ để treo móc chân hoặc tay gãy đang trong quá trình chỉnh hình của bệnh nhân. Dujun gỡ bung sợi dây rồi hai tay quấn vào cổ Hyuna. Lực càng lúc càng chặt. Hơi thở Hyuna càng lúc càng yếu dần, sắc mặt cô tái nhợt đi vì thiếu oxi... Rồi lúc những tiếng ú ớ nhỏ dần đi, sợi dây bỗng lỏng ra... Dujun ngã khụy xuống, cảm giác này... còn đau khủng khiếp hơn ban đầu... cậu sắp hết thời gian rồi. Hyuna vùng khỏi cái giữ của cậu, hớp lấy chút oxi rồi quay lại định đánh trả. Và lúc đó, Dujun nhìn thấy một khay đồ mổ gồm dao, kéo và những thứ khác đang để trên giường lăn lóc, cậu gắng gượng đứng lên ôm chầm lấy Hyuna và xô cô lên chiếc giường đó một cái rầm....

1s

2s
3s...

Dujun đứng dậy, lùi xa khỏi đó và khập khiễng ra ngoài thật nhanh... thứ máu đỏ dần dần lan thành một mảng trên ga trắng... ở đó... trên chiếc giường đơn... một người con gái nằm bất động, đôi mắt cô vẫn mở trừng trừng...  dưới cổ trắng nõn hằn lên những vệt máu... nhưng cô không chết vì nó... mà chết vì hơn bốn con dao nhọn hoắt đâm thẳng vào tim mình từ phía sau lưng...

....................................................................................................................

Bến cảng...

Junhyung bước lên ghế sau cùng Hara. Cô ta có vẻ vui vì trừ khử được kẻ gây chướng mắt mình, và Junhyung đang ở bên cạnh cô... Junhyung vẫn im lặng, đôi mắt cậu nhìn thấy nơi ghế sau có một chai rượu đặt trên một chiếc bàn đặc biệt được thiết kế riêng dành cho ô tô.

- Uống cùng em một ly, Hyungie. – Vừa nói Hara vừa rót cho cậu một ly rượu.

Cô giơ lên ý mời rồi uống cạn. Junhyung cũng cạn ly, rồi cậu nhìn sau lưng, đám lâu la đã rẽ ngoặt một đường khác. Chắc chúng có nhiệm vụ cần làm. Xung quanh trời đông trở tối nhanh. Đoạn đường này lại là đường dốc đi lên một ngọn đồi nhỏ, xung quanh toàn là vách đá, tuy không cao nhưng rất nhiều đá vụn.

“ Một nơi quá lí tưởng”

Hara vừa rót thêm một ly nữa, ngay khi cô ta ngửa cổ lên nhấp rượu, cậu đã cầm ly thủy tinh trên tay mình đập cái choang vào cửa xe. Hara giật mình nhìn lại tình hình nhưng nhanh như cắt cậu lao người lên, một tay bịt miệng cô ta một tay cầm mảnh vỡ của chai rượu đâm mạnh vào bụng Hara. Ánh mắt cậu rực lửa. Chưa bao giờ thấy Junhyung khát máu như lúc này. Hình ảnh Yoseob lịm dần rồi tắt thở trong làn nước lạnh khiến cậu không thể dừng lại. Cậu điên cuồng đập liên tiếp vào bụng Hara. ở nơi đó nát tươm chằng chịt những vết đâm, những mảnh thủy tinh vụn. Máu trào ra từ khóe miệng cô ta ướt cả tay cậu.

Ghế trước tên lái xe thấy phía sau có bất thường vội quay lưng lại đưa súng lên. Một cái đạp chân, khẩu súng văng về phía cậu đồng thời cũng làm cho chiếc xe mất lái trượt bánh trên dường. Người cậu ngã va vào cánh cửa đau nhói, thân xác vừa nguội lạnh của Hara cũng đổ ập vào người cậu nhưng không để tên kia có cơ hội phản công, cậu cầm khẩu súng dưới sàn xe dí sát vào lưng Hara bắn xối xả. Những viên đạn cùng đi xuyên qua lồng ngực của cô ta găm thẳng vào cổ họng gã lái xe.

RẦM!!!

Cậu nghe thấy tiếng xe mất lái va vào rào chắn bên đường. Mọi thứ trong xe đảo lộn và quay vòng...

Chiếc xe cứ chệnh choạng rồi đâm thẳng vào vách đá cao ngất trong tình trạng gầm xe hướng thẳng lên trời... những mảnh kính văng ra, thân xe trầy xướt đầy vết lõm và chỉ 4,5 phút sau, một tiếng nổ vang trời làm đỏ rực góc trời chiều tối. Tàn lửa như nuốt trọn lấy những người trong xe...

..........................................................................................................................

Paris

- ĐỪNG!!! Dừng lại đi mà ...

Đôi mắt cậu in hẳn ngọn lửa đang dần phát ra bao trum lấy gần nửa căn nhà. Tim cậu đập nhanh hơn, ánh mắt cậu dại đi, nước mắt cậu ngừng rơi...

Dongwoon giựt lấy khẩu súng trong tay kẻ gần nhất chính là tên cầm đầu. Nhanh như chớp, Dongwoon từ thế bị động sang chủ động, một tay giữ chặt hai tay hắn ra sau lưng, một tay cầm khẩu súng giơ thẳng lên thái dương hắn ta. Bọn thuộc hạ không chú ý nên cậu tức nổ súng vào từng thằng. Khi phát hiện đại ca gặp chuyện thì bọn chúng không kịp chống cự. Kẻ cuối cùng chính là hắn, cậu buông tay, chân vung mạnh cú đá vào lưng khiến hắn ngã xuống đất vô dụng. Cậu bước tới, ánh mắt rực lửa, không ngần ngại mà hướng thẳng hòng súng vào đầu hắn...

- Viên đạn này là vì Kikwang.

ĐÙNG!!!!!!!!!!!!!!!!

....

Nhanh chóng lau đi nước mắt, Dongwoon nhìn vào căn nhà rộng đang dần bị ngọn lửa tóm gọn. Cậu hít một hơi mạnh rồi tông thẳng vào cửa chính... trong bóng tối và ngọn lửa lập lòe, một tay bịt chặt miệng... cậu cảm thấy khí quản của mình đang dần bị bóp chặt...

RẦM!!!

Dongwoon gạt tấm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net