Chương 1: Tâm Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đã và đang đấu tranh rất nhiều vì một người mà cô không biết họ có yêu mình hay không?

Không như những cô gái khác đồng trang lứa cô là cô gái khá lận đận về chuyện tình cảm. Trong khi đám bạn của cô, đứa thì đã là người mẹ một con, đứa thì lắm người theo đuổi đến nỗi khó lựa chọn, người thì hạnh phúc với anh bồ hết mực nuông chiều nó,...

Haizz còn cô đã tốn từng giây từng phút chỉ vì một người - người đã thẳng thừng phá vỡ mọi nguyên tắc mà cô đã đặt ra từ trước.

Ngày cô nhận ra là mình yêu anh, cô thoáng bối rối, chắc có lẽ vì cô đã yêu một người, mà có lẽ thuộc kiểu người mà cô chưa từng nghĩ tới.

Ngồi trong lớp học tiếng Đức, âm thanh từ bài nghe thoảng thoảng lướt qua tai cô, mẹ khiếp chẳng đọng lại được gì. Khoan đã, giới thiệu một chút cô tên là Đỗ Hoàng Oanh, cô sinh viên năm ba tại trường Đại Học X, chuyên nghành Quản Trị Nhân Lực. Nghe tên cũng oách đó nhưng mà ngày cô trúng tuyển vào Đại học, cô còn không biết mình học nghành này để làm gì. Chắc rằng một số bạn cũng sẽ như cô thôi, nhưng mà học càng lâu, tiếp thu các môn chuyên nghành càng nhiều bạn tự nhiên sẽ thấy có nhiều hứng thú về nó.

Cô có một tài năng khiến cô khá tự hào là nhảy nhót, từ nhỏ mẹ cô đã đẩy cô vào câu lạc bộ Họa Mi ở nhà văn hóa phường, từng bước lên mây hát, múa, kịch, đàn,... cô đều nhẹ nhàng trải qua. Mặc nhiên chỉ có nhảy là theo cô đến tận bây giờ, cũng niềm nở xíu được người ta gọi sương sương là biên đạo.

Các bạn biết không ngã rẽ lớn nhất cuộc đời cô chính là đi du học nghề tại Đức. Nói trắng ra là làm "ở đợ" cho xứ thiên đường vì cực chẳng đã mới phải tìm một con đường hoàn toàn mới để đi, chấp nhận rời xa vòng tay bố mẹ, hiển nhiên là phải chấp nhận vừa xen kẽ học Đại học và tiếng Đức. Dù vậy nhưng nó cho cô nhiều kiến thức mới, làm quen được nhiều văn hóa khác nhau, học thêm một ngôn ngữ mới, gặp nhiều bạn có cùng mục tiêu với mình và cuối cùng là chạm mặt được "ông chú" đã đảo lộn hết cuộc sống của cô.

Từ trước đến nay, độc thân luôn là lựa chọn tuyệt vời nhất. Tuy rằng nó hơi nhàm chán nhưng chắc là sự không đau, không khóc, không buồn hay nghĩ ngợi nhiều. Cả đời cô chỉ mong gặp được một chàng trai để mà yêu và không thay đổi nữa.

________________ 

"Đừng bao giờ phải lòng ai. Tình yêu là thuốc độc. Một khi đã đem lòng yêu rồi, em sẽ mất sạch khả năng làm chủ đời mình, vì trái tim và khối óc em thuộc về một người khác."(Điệp viên - Paulo Coelho)

Câu này đối với anh thực sự đúng!

Anh thật sự muốn hỏi cô rằng, cô có thật sự yêu anh hay không? Anh nhớ cô, hình bóng cô gái với nụ cười rạng rỡ vẫn luôn còn trong tiềm thức. Cô ấy hay cười, như thể không có nỗi đau nào có thể làm cô gục ngã. Anh chỉ muốn biết cảm nhận của cô về anh như thế nào?

Ngày cô gửi tin nhắn cho anh:

- Anh còn nợ em một điều ước. Em ước là tụi mình đừng liên lạc với nhau nữa.

Anh chết lặng!

Anh nhớ những kỉ niệm, nhớ những lời ngọt ngào mà cả hai trao nhau. Tim anh như có ai đó lấy hàng ngàn cây kim đâm vào cùng một lúc. Rối trí, lửng lơ, tiếc là anh chẳng có cái cớ gì để giữ cô lại.

Hối hận là anh chưa bao giờ thật sự nói yêu cô và khiến cô cảm thấy rằng, thế giới này, anh chẳng muốn bên ai khác.

Không gian tĩnh lặng của căn phòng tối, nó khiến anh nảo nề. Ngay giây phút này, anh lựa chọn im lặng. Chấp nhận mình là kẻ thua cuộc, chọn làm người âm thầm theo dõi cô, quan sát cô ở nơi chỉ mình anh biết. Anh thực sự muốn khóc nhưng cái tôi của người đàn ông khiến anh, kiềm lại. Quả thực anh chỉ muốn giấu nhẹm nỗi đau kia đi. Và điều này còn khó chịu gấp trăm, gấp ngàn lần.

Giá như anh có thể mạnh dạn, dũng cảm trước mặt cô mà nói: " Anh yêu em."

Có lẽ kết thúc đã khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC