Chap 1: Số phận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Yumi Nguyễn

Thể loại: boy love <3

Rating: SE, NC-17

Pairing: HyukHae

Note: nếu bạn kì thị Gay click back, nếu bạn anti SJ click back

EunHae là của nhau, nhưng trong fic của tôi, tôi có quyền thay đổi cuộc đời họ. HỌ THUỘC VỀ NHAU KHÔNG THUỘC VỀ TÔI.

Trích dẫn:

Trái tim tôi vì em mà đập thì cũng vì em mà ngừng lại.

Tạo hóa cho ta bên nhau không mãi mãi nhưng là trường tồn. Tôi yêu Em!!!

ELF enjoy nhé <3 dành tặng cho tất cả 89er ship Khỉ-cá

Chap 1:

Anh – con trai của vua thần chết, Lee HyukJae. Sự ra đời của anh là một chuỗi đau thương vô cực. Trái tim anh bị mẹ kế nắm giữ và tới tận bây giờ nó vẫn đang đóng băng…Tất cả người xung quanh anh chỉ nhìn anh bằng con mắt ghê sợ bởi vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn chết người ấy. Đối với cha anh, anh là đứa con ông yêu thương nhất đồng nghĩa là anh phải nếm trải sự ghẻ lạnh của ông từ khi mới ra đời…Một thần chết thì không biết yêu thương, không nhân từ và cả không nước mắt. THẾ NHƯNG ĐÊM ĐẾN ANH LUÔN KHÓC, NƯỚC MẮT ANH MÀU ĐỎ - MÁU. Nó từ trái tim anh chảy ra từ nổi nhớ mẹ và sự cô độc của anh.

Cậu – Lee DongHae, cậu bé sinh ra trong gia đình khó khăn có đầy nghị lực và niềm tin vào cuộc sống. Mất cha từ sớm, DongHae đã thay cha chăm sóc mẹ và bà ngoại…Trái tim cậu ấm áp và yêu thương rất nhiều. Dù là kẻ xấu xa thế nào Cậu cũng làm cho tốt hơn…

- Người đâu, tìm HyukJae đến đây cho ta – Vua thần chết ra lệnh

Tên lính ra vẻ sợ sệch, cũng phải, đến ma quỉ còn phải khiếp sợ “ nơi ấy ” nhưng hắn cũng không muốn chết dưới tay vua thần chết…

Trong một cái hang tâm tối, nơi tối nhất địa ngục, không có không khí. Chỉ có lửa, xương sọ đầy rẫy dưới chân…Không một  bóng người, toàn mùi máu tanh – thứ nuôi dưỡng HyukJae và tiếng thét của người phụ nữ bị lửa thiêu sống. Nhưng đáng sợ nhất là cảm giác lạnh, đã có nhiều tên lính lẻn vào lúc HyukJae đang “khóc” và chúng đã chết vì oán khí và cái lạnh xung quanh hang…

- bẩm…bẩm…hoàng tử, đức vua…gọi người – Tên lính run sợ, hắn thấy máu, hắn nghĩ mình sắp chết rồi, đã 40 mạng tiểu thần chết còn gì

Một cái nhìn đầy sắc lạnh, tên lính hiểu hắn đã làm sai điều gì, KHÔNG ĐƯỢC LẮP BẮP TRƯỚC HYUKJAE

- Bẩm hoàng tử, đức vua gọi người – hắn cố bình tĩnh nói một cách rõ ràng

*im lặng* một cái khẽ gật đầu, tên lính lui ra…

.

.

.

.

.

.

.

- HyukJae, ngươi đến đây – cha anh ra lệnh

- Chuyện gì? – Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng ấy

- Quỳ xuống trước ta và mẹ ngươi đã – ông nhẹ giọng

- KHÔNG – anh cười ngạo nghể như chế giễu

- Con trai, từ giờ con sẽ chuyển đến điện Ok Young ở không phải ở cái nơi HanJi  tâm tối ấy nữa – bà mẹ kế ngọt ngào

- Tại sao? – anh khẽ nhếch mép cười

- Nơi đây sẽ tốt hơn để con phát triển, sau này con sẽ nối ngôi cha mà…

- Không cần, tôi sẽ sống nơi tôi thích và đừng gọi tôi là con nữa PHÙ THỦY. – chưa kịp để mẹ kế dứt lời, Anh nói nhanh nét mặt vẫn không thay đổi và quay đi

- Ngươi nói gì? Đứng lại cho ta – Anh khựng lại trước câu nói của cha

- Ta sẽ cho phá cái hang đó, từ giờ ngươi phải sống trong điện Ok Young và phải gọi Young na là mẹ

- Cứ việc, tôi sẽ có cách làm cho cái nơi ấy trở thành HanJi thứ 2. Và nếu như không quên thì hẳn ông biết HanJi ngày xưa đẹp như thế nào mà phải không? Đẹp như cái tên của mẹ tôi, chính ông đã xây nó đó – Đôi mắt anh ánh lên vẻ hận thù khi chính cha anh đòi phá nơi đó…

*bốp* - Đừng thách thức ta – ông tức giận tát con mình

lạnh…rất lạnh…không có gì lạnh hơn gò má HyukJae…

- Tôi sẽ cứ như vậy – Anh biến mất cùng với sự tức giận của cha và mẹ kế anh

một…hai…ba…hôm nay anh rơi 3 giọt nước mắt…Anh đang đau lắm…mai là ngày giỗ mẹ anh..cũng là ngày anh giết đi sinh mạng thứ 109…

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Uma à, con có mua cho mẹ mấy quả xoài này – DongHae bước vào căn nhà chung cư giá rẻ - ngôi nhà cậu sống từ bé

- Con trai hôm nay làm việc thế nào hả?

- Tốt lắm uma à, có điều còn một số việc con vụng về chưa thích nghi được – Hae gãi đầu xấu hổ

- Cá ngốc của uma, bao giờ thì con mới lớn hả. 2 tháng rồi mà vẫn lạ lẫm sao

- A~~~ uma ăn xoài đi, con biết là uma thích nó mà

flash back:

“ Trong một ngôi nhà nhỏ có 2 vơ chồng nghèo, họ còn rất trẻ, họ siêng năng làm việc nhưng tiền thì chỉ đủ dung cho cả hai vợ chồng.

.

.

.

.

.

.

Mẹ của cô vợ mắc bệnh tim bẩm sinh, bà cụ 50 nhưng sức khỏe rất yếu, phần do nhà thiếu thốn nhiều thứ

Cả hai vợ chồng đều cố gắng lo cho mẹ già…cho đến khi bà vợ mang thai

.

.

.

.

.

.

.

- Anh à, mình có nên bỏ đứa con này không – bà vơ lo lắng hỏi

- Sao vậy, em không muốn có con à?

- Không phải vậy, nhà mình nghèo còn sinh con sao nuôi nổi? – bà vợ nức nở như sắp khóc

- Mình cũng nên sinh con đi, Anh sẽ làm hết sức để con no đủ, làm đến chết cũng được – ông chồng an ủi vợ

3 tháng sau…

để có tiền lo cho vợ và đứa con sắp ra đời người chồng đã làm việc rất cực lực, càng gánh nặng hơn khi mà mẹ vợ ông lại đau bệnh nặng. Ban ngày ông làm việc ở công trường, chiều về thì đến lau dọn nhà hàng, đến tối ông làm trên bến tàu Seoul…một ngày chỉ ngủ có 4 tiếng. Dần dà, ông trở bệnh nhưng vẫn cố sức đến ngả bệnh

.

.

.

.

.

.

.

- Mời bà Lee Yura vào phòng bác sĩ – cô y tá gọi

- Chào cô, cô đã quyết định kĩ chưa? Cô thật sự muốn bỏ đứa con này sao?

- tôi…tôi…- bà vợ òa khóc trong đau xót. Đứa con 2 vợ chồng bà mong chờ bấy lâu nay, bà không nỡ bỏ nhưng gia cảnh thế này thì….

.

.

.

.

.

.

.

.

- DongHae của ba à, con trai có muốn đi công viên chơi không? – ông chồng nựng nịu nhóc con 4 tuổi

- Dạ không – DongHae chu môi lắc đầu

- Sao vậy con? – ông bố cười ấm áp với con trai

- Ba mẹ không có tiền con không đi đâu, Ba làm con ngựa cho con chơi nhá – DongHae ôm chằm lấy cổ bố

- Ừm hôm nay ba đau lưng lắm, hay ba dẫn con ra công viên chơi trò con cá nha

- Hoan hô! – Hae reo vui

- Ba à, con sợ quá – DongHae mếu máo khóc ôm cổ ba

- sao sao nào còn nính đi, chuyện gì vậy?

- Con…con sợ lắm ở đây toàn người lạ oa..oa – nước mắt nước mũi tèm nhem hết cả mặt

- Con trai của ba, là con trai mà sao lại nhút nhát thế. Này, con phải can đảm lên bảo vệ mẹ và bà nhé. Chỉ khóc khi con thấy đau ở tim thui. Ba sẽ bảo vệ con mà. Bé cá của ba giỏi nhất – Ông bố ra sức dỗ con

- Anh áo đen sẽ bảo vệ DongHae hihi, anh áo đen trong giấc mơ rất mạnh sẽ che chở cho con – DongHae nhớ đến người áo đen luôn xuất hiện trong mơ mỗi khi cậu buồn

.

.

.

.

.

.

10 năm sau, bố cậu mất. cậu bé 14 tuổi vừa học vừa làm thuê để lo cho mẹ và bà. Cậu luôn tin rằng linh hồn bố cậu sẽ luôn dõi theo và bảo vệ gia đình họ còn người áo đen ấy chẳng còn xuất hiện nữa vì giờ cậu đã sống tốt hơn nhiều rồi “

end flash back

end chap 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net