CHƯƠNG 4: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ẤY XUẤT HIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi người đàn ông đó xuất hiện khiến cho cô thẫn thờ cô sợ người đó sẽ tiến đến chất vấn cô, thâm chí là lấy mất Tiểu An từ trong tay của cô. Thế nhưng cô lại tự cười nhạo bản thân nghĩ nhiều rồi, anh ấy thậm chí còn chẳng biết người lên giường cùng mình là Mặc Nhiên chứ không phải là Thời Niệm Ca cơ mà. Lại nhìn thấy bé con cựa quậy có dấu hiệu muốn tỉnh lại nên cô lập tức chạy vào trong phòng bệnh, đúng như dự đoán con bé mở mắt ra đôi mắt mơ màng lộ rõ vẻ kinh sợ nhưng sau khi nhìn thấy mẹ vẫn bên cạnh thì đã an tâm hơn nhiều. "Bảo bôi con gặp phải ác mộng sao? Có đáng sợ lắm không con?" nói rồi cô đưa tay lên vén những sợi tóc vì mồ hôi mà dính hết vào trán của bé sang một bện. Bé nhận ra sự lo lắng trong ánh mắt và giọng nói của mẹ nên lập tức lắc đầu trấn an. Thế nhưng một cô bé mới có 7 tuổi thì làm sao mà che giấu cảm xúc giỏi bằng người lớn chứ, nước mắt của bé lập tức lã chã tuôn rơi. Thấy thế nước mắt cô cũng trực trào nhưng vì con của cô, cô lại nuốt hết tất cả vào bên trong, nhẹ giọng mà dỗ dành:"Bé con của mẹ không khóc nhé, con yên tâm mẹ sẽ ở đây chờ con khi nào con cần chỉ cần một cái quay đầu mẹ sẽ luôn có ở đó được không nào?" Cứ như vậy gần hai tháng trôi qua trong bệnh viện, dưới sự chăm sóc tận tình của cô thì cuối cùng Tiểu Mặc Mặc cũng có thể thành công đi đến ngày xuất viện. Thế nhưng đối với thế giới này ánh mắt của con bé dường như đã thay đổi rồi, không còn sáng và trong như trước nữa. Ngày đó trước khi xuất viện cần phải đi làm kiểm tra tổng quát một lần nữa. Bởi vì vẫn chưa thể vượt qua rào cản tâm lí nên mỗi một kiểm tra bé đều nhất quyết dính lấy mẹ. Trong lúc con bé đi vào trong máy cộng hưởng từ kiểm tra não có một cô y tá tiến lại gần và đưa giấy tờ liên quan đến chi phí phải noppj trước khi ra viện và buộc cô phải hoàn thành ngay. Mắt thấy bé con còn phải kiểm tra trong vòng 5 phút nữa nên cô lập tức chạy đi hoàn thành thật nhanh. Thật không may khi chạy thì đã đụng phải người nào đó, đầu cô lao vào khuôn ngực rắn rỏi của một người đàn ông thấy mình đã thất thố nên cô lập tức nói lời xin lỗi, vừa lùi lại phía sau. Lùi ra hai bước cô đã thấy rõ khuon mặt người đàn ông tuy nhiên nó lại làm cho khuôn mặt cô tái mét không còn một giọt máu nào, người đàn ông cô đụng phải vậy mà lại là Mặc Cảnh Thâm, người mà cô trốn chui trốn lủi trong gần 2 tháng qua. "Mặc Nhiên? Là em sao?" người đàn ông nghi vấn hỏi với giọng bất ngờ như thể không nghĩ sẽ gặp lại cô ở đây. "Xin lỗi vị tiên sinh này, tôi còn có việc gấp tôi đi trước đây, xin nhường một chút cảm ơn" Nói xong cô lập tức chạy khỏi đó nộp viện phí và quay trở lại khu chụp cộng hưởng từ của bé con. Thế nhưng khi đến một cảnh tượng bừa bộn bày ra trước mắt, giấy tờ rơi vãi khắp nơi, giọng bé con vừa hét vừa khóc nấc nghẹn ngào:"Con muốn gặp mẹ, trả mẹ cho con đi", cùng với đó là những giọng an ủi của các bác sĩ xung quanh đó. Cô nhanh chóng nhận ra điều không ổn mà chạy lại đó, con của cô đang ngồi trong góc tường vừa bịt tai vừa khóc thét lên. Nhận ra mẹ của bé đã quay lại các bác sĩ dần tản ra cho cô vào. Đến bên cạnh bé con, cô quay đầu ra nói với các bác sĩ:"Xin lỗi vì sự phiền hà này, nhưng có thể cho tôi một vài phút ở trong này với con gái của mình hay không? " Sau khi nhận được sự đồng ý của họ cô liền cảm ơn và chờ đợi họ ra ngoài. Ngay khi nhận thấy mọi người đã ra ngoài hết cô mới bình tĩnh ôm bé con vào lòng an ủi:"Con sợ lắm hả? Mẹ xin lỗi lúc nãy đã rời đi, mẹ hứa sau này mẹ sẽ không đi đâu nữa có được không?" Nghe được giọng nói của mẹ cùng vói mùi hương quen thuộc, bé không khóc nữa mà ngẩng đầu lên, ôm trầm lấy mẹ. "Con xin lỗi mẹ, con không phải cố ý làm loạn đâu, tại vừa nãy con kiểm tra xong không thấy mẹ đâu nên con hơi sợ, con hứa sau này con sẽ không làm như vậy nữa đâu, mẹ cứ làm việc của mẹ chỉ cần không ghét bỏ con là được" "Làm sao mà mẹ có thể ghét bỏ con được chứ, ngoan mẹ đưa con về nhà có được không? Tối nay bé muốn ăn gì cứ việc nói, bé bao tất cá được không nào?" vừa bế bé lên cô vừa vỗ nhẹ vào lưng bé như đang an ủi động viện bé để bé bớt sợ hãi. Câu hỏi của cô thành công gây sự chú ý của cục bông nhỏ trong ngực, hai mắt bé sáng lên "Thật ạ, vậy con muốn ăn sườn xào chua ngọt ạ, còn có cả đậu nhồi thịt nữa" Nghe thế cô mỉm cười " Đương nhiên là thật rồi, bây giờ ngay lập tức về nhà làm cho con được không?" Không biết có phải được quay về nhà, một hoàn cảnh thân quen hay không mà bé trở nên hoạt bát hơn hẳn, trong lúc cô nấu ăn còn xung phong chạy vặt, ăn xong thì nhất quyết muốn rửa bát không cho cô động vào. Thấy thế mặc dù xót con nhưng cô vẫn để cho con bé làm, còn cô thì đứng đằng sau nhìn con bé. Những tưởng mọi điều tốt đẹp cứ như vậy tốt hơn thì một điều ngoài ý muốn lại xảy ra. Trong lúc cô dẫn Tiểu Mặc Mặc nhà cô ra công viên gần nhà chơi thì hàng loatj các ánh mắt thương hại của các thím hàng xóm đổ dồn hết lên hai mẹ con cô. Khi bé lên cầu trượt chuẩn bị trượt xuống có một bé nam chạy lại, đẩy con bé. Thấy vậy cô mới chạy lại bế bé lên và nói:" Bạn nhỏ này, con lớn như vậy sao lại xô ngã em?" Thế nhưng trả lời lại câu hỏi lịch sự của cô lại là sự khinh bỉ của một bà thím :" con của cô bẩn như vậy, ai mà thèm đẩy chứ chắc nó thèm thuồng nên ngã ra đấy dụ dỗ con trai tôi đó thôi". Bà ta nói khó nghe đến nỗi làm cô nhíu chặt mi tâm mà bịt tai bé con nhà cô lại. "Bà ăn nói cho sạch sẽ một chút lớn rồi mà sao mồm miệng phát ra toàn lời lẽ bẩn như vậy?". "Cô chê tôi bẩn? Cô nhìn lại con cô đi cả thế giới đều biết con bé chơi với mộ ông già...." Không cho bà ta nói hết câu cô liền gắt lên "Bà im mồm lại cho tôi, bà thì biết cái quái gì" Nói rồi cô lập tức đưa con cô đi không thèm quan tâm đến lời bà già kia nói nữa. Bước vào trong nhà, bé con liền lập tức đóng cửa, nhốt mình vào trong phòng, chui vào trong chăn khóc. Đén tối lúc cô gọi ăn cơm cũng không chịu ra. Cô ngồi tựa lưng vào cửa, vừa an ủi vừa nhỏ giọng kể chuyện cho bé nghe. Đến khi cô nghe thấy tiếng thở đều đều từ trong phòng phát ra thì cô mở cửa phòng, đắp lại chăn cho bé và ngồi lên sô pha đối diện để bé tùy thời dậy đều có thể nhìn thấy cô. Mở máy tính bảng ra cô mới biết được rằng, thì ra cảnh sát muốn truy nã đối tượng cầm đầu băng đảng buôn ma túy kia mà đã đăng câu chuyện này lên mạng. Mặc dù trong ảnh mọi thứ đã được làm mờ thế nhưng chỉ cần đủ thông minh nhìn vóc dáng kia là có thể nhận ra ngay, thảo nào bà cô kia có thể chỉ đích danh bé con nhà cô. Có lẽ cô phải ra tay rồi. Cầm điện thoại gọi điện cho Đại K, và Đại S, cô cần phải ngăn chặn mọi thứ trước khi nó quá trễ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC