CHƯƠNG 9: Ở LẠI ĂN CƠM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Mua hết đồ đạc xong trời cũng đã chợp tối ba người ghé vào trong siêu thị mua đồ về nhà ăn cơm. Tối nay vì đã muộn nên cô chỉ nấu những món gia đình đơn giản, trong lúc chọn nguyên liệu Tiểu Mặc Mặc kéo tay cô chỉ lên kệ của những đồ ăn vặt, thấy bé muốn cô cũng hào phóng mà vung tay lấy hết nhưng Tần Tư Dình người vốn đang chọn rau xanh sau khi quay lại thấy xe đẩy toàn là những thứ không bổ dưỡng liền cau mày đến gần trước tiên nhỏ giọng thảo luận với bé con:" Tiểu Mặc Mặc ngoan, nghe chú hỏi, con thích ăn vặt sao?". Thấy chú trịnh trọng bàn bạc vấn đề với bé gương mặt ngây thơ cũng trở nên nghiêm túc hơn thường ngày:"Dạ chúng đều thực sự rất ngon đó". "Chú đồng ý rằng chúng rất ngon thế nhưng lấy thân phận của một bác sĩ chú có thể nói cho con biết nếu con ăn những thứ này quá nhiều trong một thời gian dài thì có thể dẫn đến thừa cân, béo phì, người của con sẽ tròn thật tròn trông sẽ rất xấu đó. Cô ở một bên thấy Tần Tư Đình dọa sợ con gái thì toan nói đỡ thế hưng lại nhận được một ánh mắt rất không thân thiện từ anh liền tự động mà đóng miệng lại. Còn con giá nghe vậy thì hết nhìn mẹ lại nhìn chú lúng túng không biết làm sao thì Tần Tư Đình lại nói tiếp:"Con lấy lại hai món con thích nhất rồi chúng ta bỏ lại được không, lần sau khi chúng ta đến chúng ta lại tiếp tục ăn cái khác được không?". Bé con thấy chú bắc thang cho bé xuống liền nắm lấy nhỏ giọng đồng ý:"Dạ" rồi chọn lấy hai món còn lại bỏ lại hết. Một đoạn qua đi tất cả mọi thứ về sau trở nên an tĩnh cho đến khi mua xong hết toàn bộ đồ cả ba người xách đồ về nhà. Đem hết mọi thứ vào trong nhà anh tính trở về nhà thì bé con đã giữ lấy anh ngập ngừng mà nói: "Chú vất vả rồi, có thể ở lại ăn cơm cùng con không?". Nghe thấy bé con nói vậy anh cũng chưa đồng ý ngay mà nhìn về phía cô đang đứng trên quầy bếp mà bỏ đồ ra. Cảm giác có hai cặp mắt nhìn về bên này cô nhìn lên thấy từng người một chỉ cần cô mở miệng thì lập tức vui vẻ nên thuận nước đẩy thuyền "Đúng đó, hôm nay làm phiền anh nhiều như vậy không thể lợi dụng xong rồi đuổi đi được, ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về". Thấy cô nói thế anh cũng không khách khí nữa mà ở lại thế nhưng giống như đổi khách thành chủ vậy, cô chuẩn bị còn anh sắn tay áo vào nấu. Phải công nhận những món anh nấu không chỉ ngon mắt mà ăn vào cũng ngon nữa, hôm nay Tiểu Mặc còn ăn nhiều hơn cả bát cơm tâm tình cũng không tệ. Ăn xong không thể tế nhị để người ta rửa bát được dù sao da mặt cô cũng không dày như thế còn bé con nhỏ nhỏ như vậy hôm nay chơi đã thấm mệt nên cô xung phong đi rửa bát đuổi hai người họ ra phòng khách. Rửa hết đống bát cũng mất mười phút khi cô ra thì thấy bé con đang nằm gối đầu lên chân Tần Tư Đình ngủ ngon lành, biết con bé đã mệt lắm rồi nên bé con bé vào phòng ngủ tầng một đắp chăn rồi đi ra không đóng cửa phòng lại tránh việc nhốt nó một mình trong phòng kín cô cũng không thể yên tâm được. Quay trở lại thấy anh chưa đi thì mang hai cốc nước qua đặt trước mặt anh một cốc còn mình tự bưng một cốc uống, uống xong thấy anh vẫn nhẫn nại nhìn mình mà không hỏi bất cứ điều gì cô mỉm cười nói:"Thắc mắc thì cứ hỏi đi giữ trong lòng không khó chịu sao?". Anh lúc này cũng cười nhưng lại xa lạ hơn rất nhiều mang theo vẻ mỉa mai:" Anh hỏi thì em sẽ nói thật sao?"."Anh yên tâm đi trước giờ với anh chỉ có thể là không muốn nói chứ không thể nào là nói đôi được" Câu khẳng định chắc nịch này của cô đổi lại được cái gật đầu từ anh "Sao 8 năm trước lại lựa chọn rời đi?" câu hỏi đầu tiên của anh lại khiến cô không cách nào mà mở miệng được chỉ có thể nở một nụ cười chua sót. Anh thấy vậy cũng không miễn cưỡng tiếp tục hỏi mà cồm cốc uống hết rồi đứng dậy bỏ đi, trước khi đi bỏ lại một câu:"Chỉ cần em khó khăn cần sự trợ giúp bất kì lúc nào cũng có thể tìm anh" nói xong cũng không nghe cô nói tiếp mà rời đi ngay. Cô sau khi nghe câu nói ấy ngồi lặng một lúc lâu cho đến khi Đại S gọi tới mới có thể đem cô từ trong dòng suy nghĩ trở về. "Anh đã định vị được chỗ ẩn náu của ông ta, nhưng người dò thám thứ hai của chúng ta cũng bị ông ta cưỡng bức sau đó vứt xác dọc bên hồ. Người của chúng ta lúc tìm thấy cô ấy thì xác đã không còn nguyên vẹn nữa, tứ chi đều bị chặt đứt" giọng nói của một người đàn ong vô cùng trầm sau khi trải qua vài lần biến đổi giọng vang lên. Ở đầu dây bên này sau khi tiếp nhận được tin tức này thì lập tức cúp máy bảo anh ta gửi định vị cho cô tránh việc dứt dây động rừng không cho người thăm dò nữa. Nhắn tin cho Đại S xong thì nhắn tin với FBI báo cáo tình hình công việc và cùng họ hoạch định kế hoạch thâu tóm toàn bộ đường dây. Nhắn xong cô lại nhìn về phía Tiểu Mặc đôi mắt ấy có chút lo lắng lại dâng tràn sự chua xót khó nói. Thấy thời gian đã khuya cô lấy khăn ấm lau qua người cho con roiif nhẹ nhàng lấy quần áo mới ra thay vào từng cử chi hết sức nhẹ nhàng, đặc biệt ở những chỗ vết thương vẫn chưa lành hẳn vẫn còn xanh tím thì lực trên cánh tay cô càng trở nên nhẹ nhàng hơn gấp bội. Lau xong cô cất hết đồ tắm rửa rồi vào chăn ôm con vào lòng ngắm nhìn con bé. Con bé như ngửi được mùi hương trên người mẹ mình nên chủ động xích lại gần và ôm cô thật chặt. Cô cứ như thế nhìn con gái hồi lâu ròi từ từ chìm vào trong giấc ngủ. Mong rằng tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Thế nhưng tất cả mọi thứ trên thế giới này đều sẽ tồn tại biến cố mà biến cố lần này ập đến là sự đau khổ và mất mát to lớn. Hơn nửa đêm cô nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ. Ban đầu cô không nghe nhưng điện thoại cứ liên tục rung nên cô cầm điện thoại ra ngoài phòng khách tránh làm ồn đến Tiểu Mặc đang ngủ. Khi cô vừa nhấc máy lên, tất cả sự sợ hãi trong lòng cô bao lâu này như sông đổ biển mà trào dâng lên. Trong điện thoại vang lên tiếng nói của một ông già:"Con gái thân yêu à, sao con lại chạy trốn vậy từ thành phố Z về Tân Thành một chặng đường dài như vậy lại không nói cho cha biết, con có biết ta đã phải đi tìm hai người lâu lắm rồi không? Chờ một chút nữa thôi ba chúng ta cá thể đoàn tụ rồi, Cha đang trên đường tới đây" Sau đó cũng không đợi cô nói thêm bất cứ thứ gì mà lập tức cúp máy. Lúc này đây sự bất an của cô đã có thể chứng thực, nhìn vào trong phòng nơi mà bé con đang ngủ say giấc, cô có chút không nỡ thế nhưng cuộc đời này của cô thứ gì càng không nỡ thì càng phải buông bằng không một lần nữa cô sẽ phải khiến người khác chịu tổn thương cùng với mình. Nhanh chóng lau đi dòng nước mắt, cô lập tức thu dọn hành lí , thu dọn xong lập tức bế bé trên tay mà lao ra khỏi nhà. Thế nhưng trên thế giới này ông trời một khi đã muốn trêu đùa cô thì làm sao có thể chừa cho cô một đường lui chứ. Đứng trong bóng tối, cô có thể rõ ràng nhìn thấy người đàn ông đó đang lái xe tiến lại gần đây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC