Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì muốn dạy cho con học được nói chuyện, Ngụy Anh có thể nói là lao lực tâm tư.

Y mỗi ngày đều ôm Giang Hàn, không chê phiền lụy mà dạy hắn nói cái chữ "Cha" này, ý đồ làm cho đứa trẻ chỉ biết phát ra tiếng "Ê a" bắt chước cách phát âm của chữ này.

Nhưng mà, thẳng đến Ngụy Anh đều đã nhớ không rõ, chính mình đến tột cùng đã nói bao nhiêu lần tiếng "Cha" rồi mà Giang Hàn vẫn như cũ không thể học được cái xưng hô này.

"Hắn mới có hơn bốn tháng, sao có thể học nói nhanh như vậy được." Giang Trừng không cho là đúng, "Ngươi đừng có mà uổng phí tâm cơ nữa đi."

Giang Hàn tựa hồ có chút mệt nhọc. Hắn vươn tay nhỏ lên xoa mắt, con ngươi ngập nước bịt kín một tầng ủ rũ.

"Mệt rồi hả? Thôi được rồi, cha ngày mai lại đến dạy ngươi nói chuyện tiếp nha."

Ngụy Anh tiếc nuối mà nhéo bàn tay của con, giọng nói lưu luyến không rời mà tạm biệt hắn.

"Cẩn thận đừng nhéo mạnh quá, nếu không hắn lại khóc cho bây giờ."

Giang Trừng mới vừa nhắc nhở một câu, đã bị Ngụy Anh ôm lấy vai, hôn nhẹ một cái trên môi hắn.

"Y......"

Giang Hàn lẩm bẩm một tiếng, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Tục ngữ nói rất hay, muốn chiếm lấy trái tim của một người, thì phải chiếm trọn dạ dày của hắn trước.

Ngụy anh mở nồi sắt ra, nhìn vào hai chung canh trứng nóng hổi, nhợt nhạt ngửi một cái, xác định là thanh hương tươi ngon. Lúc y mang chung làm bằng bạch sứ sang nồi, canh trứng bóng loáng mặt ngoài còn theo động tác của y khẽ run, thấm ra một chút váng dầu.

Y đem canh trứng vào nhà, giống như dâng lên vật quý mà để ở trên bàn của Giang Trừng.

"Giang Trừng, ta làm cơm sáng cho ngươi và con này."

Giang Trừng giương mắt nhìn vào hai chung canh trứng kia, hỏi: "Chỉ cho ta và con thôi sao? Ngươi không ăn?"

Ngụy anh tưởng nói kỳ thật y đã ăn qua rồi, nhưng khi đối diện với cặp mắt như sao trời kia của Giang Trừng, lại không tự chủ được mà sửa miệng.

"Ngươi đút cho ta ăn đi."

Y nhìn Giang Trừng chớp chớp mắt, giơ tay chỉ vào môi của mình, trên mặt tràn đầy tươi cười xán lạn.

"Ngươi mấy tuổi rồi? Còn muốn người khác đút cho."

Giang Trừng trừng mắt nhìn Ngụy Anh một cái, sau đó cực kỳ không tình nguyện mà cầm lấy cái muỗng đút y ăn canh trứng.

"Tới, kêu một tiếng cha, ta liền cho ngươi ăn."

Ngụy Anh một tay bưng chung sứ, một tay nắm muỗng sứ, ý đồ dùng đồ ăn dụ hoặc con trai của mình. "Kêu cha, cha ——"

Giang Hàn ngồi ở trên giường, múa may tay nhỏ muốn nắm lấy cái muỗng trong tay Ngụy Anh, vang dội mà kêu lên: "Tới!"

Ngụy Anh lắc đầu, chấp nhất mà sửa đúng: "Là ' cha ', cha ——"

"Đát...... Lộc cộc!"

"Ngụy Vô Tiện, ngươi xong chưa vậy?"

Giang Trừng nuốt xuống cuối cùng một chút canh trứng, tức giận mà nói: "Chơi đủ rồi thì đút nhanh lên, con nó đói lắm rồi đó."

"Cho ta thử lại xem. Con trai ngoan, kêu một tiếng đi."

Ngụy Anh không chịu hết hy vọng, lại bưng canh trứng để sát vào một chút, đối với Giang Hàn ngây thơ mờ mịt liên thanh hô: "Cha! Cha!"

"......"

Giang Trừng bất đắc dĩ mà lắc đầu, rồi sau đó tiếp tục cúi đầu xử lý sự vụ của Liên Hoa Ổ, tùy ý Ngụy Anh một người lăn lộn mù quáng đi.

Hắn nghĩ, Ngụy Vô Tiện có thể là người phụ thân duy nhất không ngừng kêu "Cha" với con của mình đi.

Ngụy Anh cảm thấy, tóc dài của Giang Trừng lúc xõa ra đẹp hơn rất nhiều so với khi vấn tóc.

Mỗi khi Giang Trừng ra khỏi phòng tắm, ngọn tóc của hắn có bọt nước nhỏ giọt, ở giữa vạt áo xương quai xanh như ẩn như hiện, hai tròng mắt chứa đầy hơi nước mờ mịt, tổng có thể trêu chọc đến Ngụy Anh tâm viên ý mã.

"Giang Trừng."

Ngụy Anh ôm Giang Trừng đang lau tóc, dùng tiếng nói trầm thấp ở bên tai hắn nói: "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện."

Giang Trừng nghiêng đầu, đánh giá biểu tình của Ngụy Anh khó được nghiêm túc, cũng tùy theo mà trở nên nghiêm túc hơn. "Chuyện gì?"

"Ta còn chưa có đánh dấu ngươi đâu."

Ngụy Anh ủy khuất mà cọ vào sợi tóc mềm mại của Giang Trừng, thấy thái độ của hắn tựa hồ có điều mềm hoá, vì thế nhân cơ hội hỏi: "Tình lũ tiếp theo của ngươi là khi nào? Ta nghe nói có Thiên Toàn sinh con xong nửa năm sau liền sẽ khôi phục......"

"Cút!"

Giang Trừng xấu hổ buồn bực mà đẩy hắn ra, thấp giọng quát: "Đừng ở trước mặt của con nói ra mấy chuyện này!"

Ngụy Anh nghe vậy, liếc nhìn Giang Hàn đang ngồi ở trên giường chơi đùa một cái, xoay người liền ôm con ra khỏi phòng, đem hắn giao cho vú nuôi.

Lúc Giang Hàn bị tiễn đi, còn dùng ánh mắt nghi hoặc khó hiểu nhìn chằm chằm Ngụy Anh nhìn một hồi lâu, như là không rõ mình rốt cuộc làm sai cái gì.

"Cậu, Cô Tô Lam thị gần đây giống như có chút túng quẫn."

Khi Kim Lăng tới Liên Hoa Ổ vấn an Giang Trừng, sau đó đem tin tức này nói cho hắn.

Ngụy Anh ngồi ở bên cạnh hai người, rất có hứng thú hỏi: "Thật vậy chăng? Lúc Ta và Giang Trừng lần trước đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, bọn họ thoạt nhìn còn rất tốt nha."

"Gần đây ta nghe một ông chủ của khách điếm ở Lan Lăng nói, hắn thấy Hàm Quang Quân mang theo Mạc công tử tiến đến thăm. Bọn họ hai người trước kia cũng từng tới một lần, trụ chính là phòng thứ nhất có chữ Thiên, chọn đều là đồ ăn thượng hạng, còn có rượu nhưỡng quý nhất nữa."

Kim Lăng nâng má, cẩn thận hồi ức nói: "Nhưng mà lần này, bọn họ chỉ cần một gian phòng thường, lúc gọi món ăn cũng không bằng lúc trước ra tay rộng rãi. Hai người sắc mặt đều không quá đẹp, như là đã cãi nhau với ai vậy."

"Năm đó là Kim Quang Dao trợ giúp Lam gia trùng kiến Vân Thâm Bất Tri Xứ, hiện giờ hắn đã không còn là gia chủ của Kim gia nữa, Lam Hi Thần cũng liền mất đi sự giúp đỡ của hắn." Giang trừng nhàn nhạt nói, "Cô Tô Lam thị từ trước đến nay thanh cao, cứu người trừ yêu cũng là không thu một xu. Lam Trạm không hỏi sự vụ ở trong tộc, chỉ mang theo Mạc Huyền Vũ khắp nơi vân du, toàn dựa vào huynh trưởng và thúc phụ quản lý, ngày tháng cũng vì đó mà càng trở nên túng quẫn hơn."

Kim Lăng gật đầu. "Lại nói tiếp, lúc trước người của Lam gia còn phá hủy hơn bốn trăm tấm lưới trói tiên của chúng ta, cũng chỉ có cậu là lười so đo với bọn họ mà thôi."

"Ngươi nói cái gì?"

Ngụy Anh nghe thấy lời này, lập tức vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: "Hơn bốn trăm tấm lưới trói tiên? Sao ta lại không biết? Là tên khốn kiếp nào làm?"

Lúc trước ở Đại Phạn Sơn, Giang Trừng khi biết được lưới trói tiên mà hắn bày ra vì Kim Lăng toàn bộ đã bị Cô Tô Lam thị phá hư, cũng từng giận không thể át, thậm chí động sát tâm. Hiện giờ lại nghe Kim Lăng nhắc tới việc này, hắn thế mà lại bình tĩnh thật sự, phảng phất  như đối phương giờ phút này nói đến chuyện này cũng không có quan hệ gì với hắn cả.

"Ngụy Anh, ngươi ngồi xuống trước đã."

Giang Trừng ấn Ngụy Anh đang giận tím mặt ngồi xuống ghế, nghiêm nghị nói: "Ta biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng mà ta đã không cần hướng Lam gia đòi lại bút nợ này nữa. Huống hồ, Liên Hoa Ổ cũng không thiếu chút tiền ấy."

"...... Giang Trừng?"

Ngụy Anh hơi sửng sốt, tiếp xúc đến ánh mắt lược hiện ảm đạm của Giang Trừng rồi cũng nghe lời mà an tĩnh lại.

"Nghe nói gần đây Lam Hi Thần lại bế quan. Lam Khải Nhân một mình một người chống đỡ gia tộc, cũng rất không dễ dàng, hà tất bỏ đá xuống giếng."

Giang Trừng nhăn mày, không muốn bàn lại việc này, thẳng tách ra đề tài, đưa cho Kim Lăng nếm thử bánh hoa sen mà Ngụy Anh mới làm.

—— hắn rất hiểu nỗi vất vả của một người gắng sức khởi động toàn bộ gia tộc, bởi vậy cũng không nguyện trở thành một loại lưỡi dao sắc bén mà phá hủy đi Lam Khải Nhân.

"Lam Trạm, ta muốn ăn cái này, nghe nói là ăn rất ngon."

Mạc Huyền Vũ chỉ vào trên bảng viết ra món ăn đầu tiên của tửu lầu, kéo kéo vạt áo màu trắng của Lam Trạm.

"Ừ."

Lam Trạm đạm nhiên gật đầu, ánh mắt đảo qua từng món, tiện đà lâm vào một mảnh im lặng.

Mạc Huyền Vũ lôi kéo Lam Trạm bước vào tửu lầu, theo lời tiếp đón ân cần của tiểu nhị mà ngồi xuống, thao thao bất tuyệt nói: "Còn có đậu hủ bạch ngọc, tôm bóc vỏ thủy tinh, thịt hoa quế, thu lộ bạch......"

"Quá nhiều, ăn không hết."

Lam Trạm lại không giống ngày xưa vô điều kiện dung túng Ngụy Anh, mà là cẩn thận cân nhắc giá cả của các món ăn, lại tính toán chi phí hai người cần để ở lại đây, cuối cùng lựa chọn cự tuyệt.

"Chúng ta chỉ có hai người, nhiều lắm thì chọn ba món, không cần rượu."

Mạc Huyền Vũ bất mãn mà bĩu môi, ôm cánh tay Lam Trạm làm nũng nói: "Ta có thể ăn hết mà. Lam nhị ca ca, ngươi để cho ta nếm thử đi."

"Tiền không đủ."

Lam Trạm mặt vô biểu tình mà ứng một câu, rồi sau đó gọi tới tiểu nhị muốn thêm trà, chọn ba món mà Ngụy Anh muốn ăn là gà lò gạch, đậu hủ bạch ngọc và tôm bóc vỏ thủy tinh, sau đó không hề mở miệng nữa.

"Lam Trạm, ngươi trước kia không phải như thế."

Mạc Huyền Vũ ngồi xuống phía đối diện của Lam Trạm, oán giận nói: "Ngươi có phải còn đang hoài nghi ta không phải là Ngụy Vô Tiện thật hay không? Ta đã giải thích với ngươi bao nhiêu lần rồi, hắn có thể rút ra Tùy Tiện chỉ là bởi vì ta lúc ấy không có khống chế tốt nó......"

"Không."

Đối mặt với Mạc Huyền Vũ đang giải thích thao thao bất tuyệt, Lam Trạm chỉ là lạnh lùng mà trả lời hắn một chữ. Hắn thậm chí không có nói rõ ràng, cái chữ "Không" này, tột cùng ý chỉ "Hắn không có hoài nghi Mạc Huyền Vũ không phải Ngụy Vô Tiện thật", hay là "Hắn không tin Mạc Huyền Vũ lúc ấy không có khống chế tốt Tùy Tiện".

Lần trước Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ rời đi Cô Tô, Lam Hi Thần đã từng cho hắn một chút lộ phí, nhưng là ít hơn rất nhiều so với mọi khi. Hắn không nghĩ để cho huynh trưởng cảm thấy mình ngại tiền thiếu, cho nên cũng không mở miệng dò hỏi nguyên nhân, chỉ là cứ theo lẽ thường mà nhận lấy.

"...... Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta?"

Mạc Huyền Vũ nhỏ giọng nói thầm, đáng thương vô cùng mà cúi đầu. Hắn nắm đôi đũa, một chút một chút mà chọc vào hạt cơm trong chén, hy vọng Lam Trạm có thể dỗ hắn hai câu, không nghĩ tới đối phương lại vẫn như cũ không nói một lời.

Mạc Huyền Vũ càng nghĩ càng giận, ngay cả cơm cũng ăn không vô, qua loa mà ăn hai miếng sau đó thúc giục Lam Trạm đứng dậy rời đi.

Hắn vừa nhấc đầu, liền đối diện với cặp mắt như băng lạnh của Lam Trạm, tức khắc ngẩn ra.

"Ta còn chưa ăn."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net