Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong màn mưa to tầm tã, hai cái bóng người mơ hồ không rõ dần dần tới gần, mang theo mưa gió bước vào Liên Hoa Ổ.

"Cha, chúng ta đã trở lại!"

Giang Hàn tiếp nhận chiếc khăn vải mà Giang Trừng đưa đến, cẩn thận lau đi trên mặt lây dính nước bùn, sau đó chậm rãi cúi đầu dưới cái trừng mắt của đối phương, chột dạ nói: "Cha......"

Ngụy Anh đồng dạng cũng dính đầy người lầy lội, lại không hề để bụng chút nào, cười hì hì mà vỗ đi bụi đất ở bên trên vạt áo màu đen của mình. "Bên ngoài mưa to quá, chúng ta thiếu chút nữa đã bị kẹt ở trong rừng rồi."

"Ngụy Vô Tiện ngươi lại đây cho ta!"

Giang Trừng mặt trầm xuống sắc, lôi kéo vạt áo của Ngụy Anh, để cho y đi về phía trước hai bước, cả giận nói: "Ngươi đưa con đi đâu vậy? Làm cho cả người ướt đẫm, còn đều là nước bùn nữa chứ!"

"A Hàn muốn đi vùng ngoại ô nhìn xem, nên ta mang theo hắn đi ra ngoài. Không nghĩ tới mới đi được nửa đường lại mắc mưa, chúng ta lại không mang dù, chỉ có thể tìm nơi trú mưa. Ngày mưa trơn trượt, hắn không cẩn thận té ngã một cái, ngã vào vũng bùn, ta duỗi tay đi kéo hắn, vừa lơ đãng cũng bị ngã xuống...... Sau đó liền biến thành như vậy."

Ngụy Anh vén lên sợi tóc ướt dầm dề ở trên trán, nhìn như thành khẩn mà bảo đảm nói: "Ta biết sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."

"Còn không mau đi tắm rửa đi!"

Giang Trừng liếc hắn một cái, ngay sau đó phân phó môn sinh đi nấu nước nóng tới, đẩy hai con gà ướt đẫm này vào phòng tắm, lệnh cho bọn họ tắm rửa cho sạch sẽ mới được trở ra.

Chờ cho đến khi Ngụy Anh và Giang Hàn tắm rửa xong xuôi rồi, liền đã thấy hai chén canh gừng nóng hổi được bưng đến. Canh kia cay độc vô cùng, Giang Hàn uống một ngụm, tức bị sặc đến ho khan liên tục, thẳng hô "Cay quá đi".

"Hừ, xem ngươi còn dám đi ra ngoài hồ nháo nữa hay không."

Giang Trừng nhìn chằm chằm cho đến khi Ngụy Anh và Giang Hàn uống canh gừng xong rồi, mới nhàn nhạt nói: "Ta hôm nay nhận được thiệp mời của Lam gia đưa tới."

"Thiệp mời gì? Lam gia có hỉ sự sao?"

Giang Hàn lau miệng, nhất thời quên mất vị cay xè còn đọng lại nơi đầu lưỡi, tò mò hỏi.

"Xác thật là hỉ sự."

Hai ngón tay của Giang Trừng kẹp tấm thiệp mời kia giơ lên, nhẹ nhàng ném đi, thiệp mời màu đỏ tươi liền rơi xuống trên tay của Ngụy Anh. "Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ sắp thành thân."

"Thành thân?"

Ngụy Anh vội vàng mà quét qua vài chữ ở trên thiệp mời, từ từ cười nói: "Cũng thật thú vị. Tình của bọn hắn lúc còn son, sớm đã xâm nhập Từ Đường nhà khác để lạy thiên địa, trở lại Lam gia thế mà vẫn chưa tổ chức tiệc cưới. Hiện giờ qua mấy năm, hai người đã không còn ân ái như trước nữa, thậm chí nhiều lần khắc khẩu, vậy mà lại nhớ tới muốn thành thân —— như thế cũng rất tốt, tác thành cho một đôi oán lữ."

"Chuyện rút kiếm lần trước đã nháo thành như vậy rồi, bọn họ thế mà còn có mặt mũi tới đưa thiệp mời?"

Giang Trừng nhẹ nhấp một ngụm trà xanh, cười lạnh nói: "Ta sẽ không tham gia tiệc cưới của Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ, nhưng ta sẽ phái người đưa lên một phần hậu lễ, truyền lời nói ta bị bệnh nhẹ, không thể đến được, chúc bọn họ bách niên hảo hợp."

"Không muốn đi cũng đừng đi, đỡ phải cho chính mình ngột ngạt."

Ngụy Anh gật đầu, tỏ vẻ vô cùng lý giải với quyết định của Giang Trừng.

Giang Hàn nhìn thiếp cưới trên tay của Ngụy Anh, mờ mịt nói: "Nếu bọn họ thường xuyên cãi nhau, vì sao còn muốn thành thân? Phụ thân, ngươi không phải đã nói, ta về sau nhất định phải thành thân với người mà mình thích sao?"

"Đó là bởi vì ngươi với bọn họ không giống nhau, bọn họ chính là một đôi thần tiên quyến lữ nổi danh." Ngụy Anh nói, "Lam Trạm vì muốn cùng Mạc Huyền Vũ ở bên nhau, đã từng đả thương các tiền bối của Lam gia, còn có một cái mỹ danh ' hỏi linh mười ba năm ' nữa. Nếu hắn tuyên bố cùng Mạc Huyền Vũ tách ra, thì sẽ rất bất lợi đối với thanh danh của mình. Một tên cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, một tên lừa mình dối người, chẳng phải là tuyệt phối hay sao."

...... Thanh danh?

Giang Hàn nhíu mày, cũng không rõ thứ này đến tột cùng có thể mang đến cho bọn hắn cái gì, cũng không hiểu đám người Lam Trạm vì sao lại chấp nhất với giữ gìn nó đến như thế.

—— giống phụ thân như vậy, cho dù thanh danh không tốt, lại không có người dám khinh, mỗi ngày đều có thể cùng với người mình thích ở bên nhau, không phải cũng khá tốt sao?

"Mạc Huyền Vũ?"

Giang Trừng gác xuống chén trà ở trong tay, đuôi lông mày giương lên, cười như không cười mà nói: "Người mà Lam Trạm thật sự mong nhớ, rõ ràng là ngươi."

"Giang Trừng, ngươi đừng nóng giận."

Ngụy Anh sợ hắn tức giận, vội vàng tiến lên trấn an, thân mật mà ôm Giang Trừng, một chút một chút mà vuốt lưng của hắn.

"Nếu như trong lòng của Lam Trạm mong nhớ thật là ta, thì sao có thể sẽ bị Mạc Huyền Vũ lừa lâu như vậy? Ta nếu là thiệt tình thích một người, nhất định có thể nhận ra hắn!"

Giang Trừng không tỏ ý kiến, chỉ là từ mâm đựng trái cây trên bàn cầm một trái sơn trà tiện tay đưa cho Ngụy Anh.

Ngụy Anh cầm sơn trà quan sát một lát, nhớ tới khoảng thời gian vô tư vô lự của y và giang trừng ở Thải Y Trấn kia, hiểu ý cười, lột đi vỏ ngoài vàng óng của sơm trà, nhẹ nhàng cắn một miếng——

Cái vị chua ngọt ngây ngô kia, đúng như là mối tình đầu khắc cốt minh tâm.

Hôm nay là ngày mà Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ thành thân.

Giang Trừng đang nhìn chăm chú vào tấm cửa sổ phóng ra trên mặt đất từng luồng sáng nhỏ xuất thần, chợt nghe môn sinh bẩm báo: "Tông chủ, Kim tông chủ tới chơi."

Hắn hơi sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn về phía cửa lớn, vừa lúc cùng với tầm mắt của Kim Lăng chạm vào nhau.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Kim Lăng mím môi, hỏi ngược lại: "Cậu, ta vì sao lại không thể tới?"

"Ngươi không nhận được thiếp cưới mà Lam gia đưa tới?"

Giang Trừng tùy tay đổ một chén trà cho Kim Lăng, ý bảo hắn lại đây ngồi xuống. "Hôm nay là ngày đại hỉ của Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ, ngươi thân là gia chủ của Kim gia, lại không đến dự tiệc, không khỏi cũng quá không cho bọn họ mặt mũi."

Lời tuy là nói như vậy, nhưng trong giọng nói của Giang Trừng hoàn toàn không có ý trách Kim Lăng, phảng phất chỉ là đang đàm luận một chuyện không liên quan đến bọn họ mà thôi.

"Cậu, không phải ngươi cũng không đi sao?"

Kim Lăng đi đến phía đối diện của Giang Trừng ngồi xuống, nói: "Năm đó ở Quan Âm miếu, ngươi vì cứu hai người bọn hắn mà thân bị trọng thương, Hàm Quang Quân vậy mà còn đánh ngươi một chưởng —— có lẽ ngươi đã quên, nhưng mà ta lại nhớ rõ. Ngươi đều không muốn cho bọn hắn mặt mũi, ta cần gì phải bận tâm đến mặt mũi của bọn hắn cơ chứ?"

"Nói rất đúng!"

Ngụy Anh mang theo Giang Hàn đi vào phòng trong, vừa lúc nghe thấy Kim Lăng nói những lời này, không khỏi cười ra tiếng. Y tưởng tượng đến bên trong tiệc cưới của Lam Trạm và Mạc Huyền Vũ, tứ đại gia tộc lại có hai vị gia chủ vắng họp, liền cảm thấy vô cùng thống khoái.

Tiếc nuối duy nhất của y, chính là không thể tự mình thưởng thức cái bộ dáng xấu hổ nhưng lại không thể giả cười của hai người kia.

"Biểu ca!"

Giang Hàn chạy nhanh qua túm ống tay áo của Kim Lăng nói: "Biểu ca, ngươi đã lâu rồi không có tới Liên Hoa Ổ chơi! Ta lần trước nhìn thấy ngươi bắn nai, liền vẽ một bức tranh cho ngươi, bây giờ cuối cùng cũng có thể tặng cho ngươi rồi."

"Thật hả?"

Kim Lăng vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói: "Tranh ở đâu? Mau mang ra cho ta nhìn xem thử!"

Giang Hàn lôi kéo Kim Lăng, "Cộp cộp cộp" mà chạy vào phòng ngủ, chỉ vào bức tranh đang treo ở trên tường nói: "Đây này! Biểu ca, đây là ta vẽ ngươi đó, ngươi nhìn xem thử có giống không?"

Ngụy Anh và Giang Trừng đi theo sau hai người, chậm rãi đi vào trong phòng của Giang Hàn.

Giang Trừng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tường treo một bức tranh cuộn tròn khoảng hơn hai thước. Vẽ chính là Kim Lăng đang kéo cung cài tên, ngưng thần nhắm chuẩn một con nai ở cách đó không xa, cây tên trên cung vận sức chờ phát động.

Bút pháp của bức tranh này tuy lược hiện thô ráp, lại pha đến vài phần nhân vật thần vận, đem thần khí tư thái của Kim Lăng miêu tả đến giống như đúc. Rất khó tưởng tượng, bức tranh này lại được vẽ từ một đứa trẻ chỉ mới có hơn năm tuổi mà thôi.

Giang Trừng đánh giá người ở trong tranh, lại nghiêng đầu nhìn Kim Lăng một cái. Mới nhận ra Kim Lăng đã là thiếu niên phấn chấn oai hùng, khí vũ hiên ngang —— trong nháy mắt, hắn thậm chí cho rằng mình thấy được Kim Tử Hiên của năm đó.

"Vẽ không tồi chút nào."

Giang Trừng từ trước đến nay sẽ không bủn xỉn với khích lệ con của mình. Ký ức từ nhỏ đến lớn làm hắn minh bạch, cha mẹ tán thành đối với con cái mà nói quan trọng nhất, cho nên hắn tuy rằng vẫn nghiêm khắc với Giang Hàn, nhưng nên khen ngợi thì vẫn là sẽ khen ngợi vài câu.

"Con của chúng ta thật lợi hại, tương lai nhất định có thể trở thành diệu thủ đan thanh!"

Ngụy Anh ôm Giang Hàn, quay đầu hướng Giang Trừng cười, minh diễm như hoa đào mới nở của mùa xuân tháng ba, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể khiến cho người ta sa vào trong đó.

Kim Lăng tiếp nhận bức tranh từ trong tay của Giang Hàn, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào thần thái tỏa sáng của mình trong tranh, tán thưởng nói: "Vẽ đẹp lắm...... Biểu đệ, cảm ơn ngươi!"

"Không cần khách khí."

Giang Hàn nho nhỏ hưởng thụ lời khen của mọi người trong nhà, nhe răng cười, cảm giác trong lòng vô cùng ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net