Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Âm thanh Vương Nhất Bác vừa trầm trầm lại áp lực, hai tay khe khẽ run, khóe mắt đỏ tươi.

"Em muốn đi đâu?"

Vương Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy nguy hiểm, ngập trời xạ hương ào ào mà tới, tin tức tố mãnh liện áp chế khiến Tiêu Chiến có ảo giác như sắp bị nghẹt thở.

Cậu gian nan nói: "Em muốn đi ra ngoài một lát, anh không phải đến công ty sao?"

Vương Nhất Bác giằng lấy vali, ném qua một bên, y vội chộp lấy tay Tiêu Chiến, kéo cậu vào nhà.

Tiêu Chiến chịu áp chế từ tin tức tố của alpha nhà mình, toàn thân run rẩy, trên đầu đổ đầy mồ hôi.

"Nhất Bác... Anh, anh buông ra trước đã..."

Ầm một tiếng, Vương Nhất Bác đóng sập cửa lại, đè Tiêu Chiến lên cửa, cúi xuống hôn lên đôi môi đang muốn biện bạch kia.

Đôi môi bị mút đến tê dại, nụ hôn này hung ác đến không phải như một nụ hôn bình thường, Vương Nhất Bác thậm chí còn cắn lên môi dưới Tiêu Chiến, khiến cậu ăn đau buộc phải hé miệng, y như một tên hung đồ thừa cơ mà vào, gặm cắn lấy đầu lưỡi người kia.

Tiêu Chiến vừa tức tối vừa tủi thân, nhưng vẫn không chịu yếu thế mà cũng cắn ngược lại. Hai người tựa như những con thú hoang lẫn nhau cắn xé, lưỡng bại câu thương.

Vương Nhất Bác rốt cuộc rời đi, để cho Tiêu Chiến một thoáng thở dốc, cậu cảm nhận vị tanh ngọt lan tỏa trong miệng.

Vương Nhất Bác liếm liếm môi dưới bị người thương cắn phá, không nói không rằng ngay lập tức bế bổng Tiêu Chiến lên đi hướng phòng ngủ, đạp cửa ném người lên giường.

Tiêu Chiến khó thở, cậu với lấy cuốn sách bên tủ đầu giường ném thẳng vào Vương Nhất Bác: "Mẹ nó anh muốn làm gì hả?!"

"Ha." Vương Nhất Bác cười lạnh: "Tất nhiên là ban ngày tuyên dâm, tốt nhất là nhốt em lại, cả đời này đều không ra khỏi phòng ngủ."

Tiêu Chiến cười nhạo: "Vương Nhất Bác, đời này anh lừa hôn coi như bỏ qua, chẳng lẽ giờ lại còn muốn giam cầm tôi ở chỗ này sao? Tôi là một con người, không phải đồ vật của anh, tôi muốn đi nơi đâu liền đi nơi đó."

Vương Nhất Bác chỉ chú ý mỗi lời Tiêu Chiến nói muốn đi nơi đâu liền đi nơi đó, em ấy muốn bỏ đi sao, lần này em ấy muốn rời đi bao lâu, ba năm, năm năm, hay là cả đời?

Vương Nhất Bác nhào tới, dùng môi mình ngăn chặn lại đôi môi vừa nói ra lời nó thương tâm kia, bàn tay hung hăng túm lấy ý muốn lột quần Tiêu Chiến xuống.

Tiêu Chiến khóc kêu muốn Vương Nhất Bác dừng lại, bởi là một omega vừa mẫn cảm lại đa tình, Tiêu Chiến hiện tại cảm nhận được đau đớn cùng vui sướng lẫn lộn đan xen. Đến cuối cùng, thanh âm đã trở nên nghẹn ngào, bắt đầu không nói lời nào.

Vương Nhất Bác hôn lên từng vệt nước mắt trên mặt Tiêu Chiến, từ phía sau lưng ôm cậu thật chặt.

"Tiểu Tán..."

"Tiểu Tán..."

"Tiểu Tán."

Từng tiếng từng tiếng kêu, vừa thống khổ lại u mê chấp nhất.

"Tiểu Tán, đừng rời bỏ anh, được không."

Tiêu Chiến bỗng cảm thấy vô lực, tựa như người đứng trên băng tuyết lâu lắm, tay chân tê dại, đầu cũng trì trệ.

—//—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net