Cuộc gặp gỡ đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu nên có sai sót gì mọi người thông cảm cho em :))))

Chú thích một tý: e viết với tâm trạng của nữ chính Bách Thảo

Tôi , Bách Thảo một gái mạnh mẽ, luôn tràn đầy năng lượng và rất cá tính, công việc và gia đình là hai vấn đề luôn đặt lên hàng đầu . Hai năm về trước, tôi xin vào một tập đoàn lớn mang tên SCJ , mang theo ước mơ hoài bão của bản thân. Tôi vùi đầu vào công việc cứ công việc và công việc, cứ đam mê rồi lại hoài bão, cứ cố gắng rồi lại cố gắng. Thấp thoáng 2 năm, tôi đã được đảm nhận công việc của một trưởng phòng kế toán.

''reng .... reng....reng'' tiếng chuông báo thức chết tiệt đã phá đi giấc ngủ của tôi, lăn mình xuống khỏi giường, vệ sinh , chải chuốc và bắt đầu một ngày mới. Bước đến công ty, '' Chị Thảo, chị biết tin gì chưa?'' có lẽ tiếng nói vừa thanh , vừa nhanh nhảo của cô trợ lý Linh đã khởi động cho tôi một ngày mới đầy năng lượng - '' chuyện gì có buổi họp quan trọng nào hả?'' (đối với tôi ngoài công việc thì chẳng có việc gì là quan trọng) và điều đó là điều mà ai cũng nói với tôi kể cả cô gái này '' Chị đúng là, suốt ngày cứ công việc công việc bộ chị muốn ế chồng hay gì?''( bật mí một chút tôi đã 26 tuổi đầu và hiện đang trong tình trạng FA lâu năm) -'' thôi nào, nếu không có chuyện gì ngoài công việc thì đừng báo với chị . chị chẳng muốn nghe đâu. À 4h30' chiều nay có cuộc họp với Bộ phận nhân sự , em nhớ chuẩn bị cẩn thận đừng xảy ra sai sót gì đấy''. Nói xong tôi quay mình đi vào phòng làm việc, chả hiểu sao đối với tôi những câu chuyện ngoài công việc chẳng bao giờ thu hút tôi mà còn làm tôi thêm cáu.

Đang cặm cụi chỉnh sửa bảng báo cáovchuẩn bị cho buổi chiều, tôi chợt nhận ra cả phòng làm việc chỉ có mình tôi, mọi người đã đi đâu từ khi nào tôi không hay biết. Bỗng điện thoại reo '' reng........reng.....reng......'' -''Chị mau xuống đại sảnh nhanh lên , mọi người đến đông đủ cả rồi nhanh lên kẻo bị giám đốc khiển trách'', tôi chả hiểu gì đang xảy ra vô thức chạy xuống. Đơn giản chuyện gì liên quan đến tên giám đốc đó thì chắc chắn chẳng có gì là tốt , hắn luôn gây khó dễ cho tôi mỗi khi có việc . Và lần này cũng vậy, bước xuống đại sảnh hắn không ngừng móc méo tôi nào là '' ỷ mình trưởng phòng muốn làm gì là, chẳng tôn trọng ai '' hay '' bộ tôi như vô hình sao thấy tôi không chào, đúng là đồ vô học ấy vậy mà được chức trưởng phòng mới hay, không biết có mua chuộc ai không nữa''. Đã quen với những lời nói chẳng ra gì của hắn nhưng tính cách tôi không cho phép tôi chịu thiệt , đành phải chọc cho lão già đó một trận khiến chả tức đến bốc khói trên đầu '' Chó mới sáng đã sủa, không biết đói hay gì mà cứ kêu hoài '', mặc cho 'tổ kiến lửa ' ấy tức điên tôi bỏ lơ chỉ quay sang hỏi Linh '' chuyện gì mà em gọi chị ra gấp vậy ''-''chị không biết thật à?'' là con người chậm chạp về mọi thứ đặc biệt là thông tin, tôi quả thật chịu thua chỉ biết nói'' chị không!'' . Nhìn vẻ mặt gần như bất lực của Linh, tôi thấy xấu hổ vô cùng. Rồi không biết từ đâu cái tên khó ưa ấy lại tiếp tục nói đông nói tây , tôi bực đến mức không thể chịu được quay lại đấu khẩu với hắn. Tiếng cãi nhau đang ngày một to lên, át hết mọi thứ , kể cả tiếng thông báo chết tiệt đó. Tôi cứ thế bỏ lơ cứ tiếp tục cãi cho đến cùng, cãi cho đến khi hắn chừa cái thói soi xét tôi. Nhưng thôi rồi, tận thế đến thật rồi , tôi chợt hiểu ra việc mà Linh lại gấp gáp gọi tôi đến là gì . Sau lưng tôi, Linh liên hồi giật tay áo tôi , tôi quay lại định nói nhưng không. Một tên lạ mặt, chẳng hề quen biết từ trước lại sừng sững đứng sau lưng tôi nói tôi '' Cô chết chắc rồi". Tôi đơ người quay lại nhìn Linh , cô ấy chẳng thể nói gì ngoài câu''em thua chị ". Mẹ ơi! tôi quên bén mất hôm này là ngày mà chủ tịch mới nhận chức, và có lẽ anh ta đã thấy tôi trong bộ dạng chẳng khác gì bà bán cá ngoài chợ.

Bất lực , xấu hổ, hối hận là những ngôn từ cảm xúc của tôi lúc hiện tại. Tôi hận, mình không thể chết quách đi cho rồi không hiểu sao mình không kiềm chế nỗi cảm xúc và cả cái tên giám đốc chết tiệt đó cái tính đàn bà của hắn khiến tôi tức đến sôi máu. Đứng trên ban công cả buổi trưa, tôi vừa la vừa rủa tên giám đốc thối đó, mà chẳng biết phía sau tấm kiếng kia là phòng làm việc của tên chủ tịch mới nhậm chức hôm nay. Tôi chết đứng khi biết điều này vì căn bản tôi chẳng hề biết gì ngoài công việc -.-

4h15' chỉ cách 15' nữa là đến cuộc họp , tôi hy vọng mọi việc đều suông sẻ, ngày hôm nay như vậy là đủ với tôi. Nhưng không, cái tên chủ tịch đó lại tham gia vào cuộc họp này, vốn đã có ấn tượng xấu với hắn, tôi lo lắng không biết trong cuộc họp hắn có gây khó dễ cho tôi không.

Đã đến giờ họp mà tôi vẫn chưa thấy hắn, tôi vừa sốt ruột vừa lo lắng vừa rủa thầm'' tên này muốn gây sự hay gì vậy." , vừa dứt lời cánh cửa mở ra.Một dáng người cao ráo, khuôn mặt trắng với sóng mũi cao thẳng, làm lên một vẻ lạnh lùng đến nổi chỉ bước ngang qua cũng khiến tôi rùng mình.

''chào mọi người, vì một số lý do nên tôi đến trễ mong mọi người thứ lỗi" - mẹ ơi giọng con trai mà sao ấm quá vậy. Vốn dĩ tôi chẳng bao giờ để tâm đến những chuyện như thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Bắt đầu cuộc họp, tôi nêu lên con số doanh thu của công ty, và những chỉ tiêu cần đạt trong quý sau thì hắn lại chen ngang '' cô chắc con số doanh thu tháng này là chính xác''. thôi rồi lượm ơi, có ác cảm thật rồi, tôi ngỡ ngàng nhìn lại con số mà trên màn máy chiếu. Thôi xong, tối qua làm khuya qua mắt nhắm mắt mở bấm máy thiếu mất con số 0 tôi vội sửa lại '' Xin lỗi tôi bất cẩn , mong anh tha thứ..." - chưa nói hết anh ta vội chen ngang giáo huấn tôi một trận nên hồn. Lần đầu tiên trong cuộc đời đi làm của tôi , bị người khác chỉ trích đến vậy.

Bước chân uể oải về phòng làm việc, trời ơi cái ngày quỷ quái gì vậy tôi chỉ muốn hét lên thật lớn, nhưng điều đấy không quan trọng tôi bằng việc tôi nghe tin tôi bị cách chức -'' cái quái gì đang diễn ra vậy có lộn không vậy, chỉ là sai số doanh thu thôi, anh ta có cần cách chức của chị không'', tôi như nổi điên vô thức trút giận lên Linh. Quả thật tôi làm sai, nhưng đó đâu quá lớn đến mức phải bị cách chức. Công sức 2 năm nỗ lực phấn đấu giờ đây coi như tan biến .Nhất định là chuyện lúc sáng, tôi không kiềm chế được sự tức giận, vội đi gặp anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net