Chap 7: Bắc Kinh. Tôi tới rồi!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ca ca ở nhà ngoan ngoãn, em đi rồi về liền. Tối sẽ có quà cho ca!!!!!"

Dương Yên Nhi ném lại 1 câu xanh rờn, để mặc ca nó tức nổ đom đóm, mặt đen sì nằm bẹp dí trên giường mà oán trách nó cả ngàn lần. Coi anh ko khác gì người hầu kẻ hạ, bây giờ còn biến anh thành con cún trông coi nhà. Nó càng ngày càng ko coi phép tắc ra gì mà....

Lại nói đến xã hội tiên tiến, luật pháp ra đời là công bằng văn minh dân chủ. Cái số phận đàn bà bi thương đau khổ, bèo dạt mây trôi lênh đênh đã hoàn toàn ko còn nằm trong tầm kiểm soát của lũ đàn ông. Bây giờ chị em phụ nữ là phải biết đấu tranh, phải vùng lên đè bẹp xã hội, lấn át đàn ông, phải khẳng định sự tồn tại quan trọng ko thể thiếu của bản thân trong cuộc sống đầy bộn bề này. Đã xa lắc xa lơ, cũ mẻm cũ mem cái đạo lí đàn ông trụ cột nước nhà lo chuyện lớn, đàn bà phải ru rú góc bếp lo phận mình mà cơm nước phục vụ đàn ông rồi nhé! Bây giờ là chồng muốn giữ được vợ thì phải biết nấu ăn, vợ muốn giữ được chồng là phải biết làm đẹp, kinh doanh, để đến lúc trai có ế thì tự nuôi được cái mồm, gái có ế thì vẫn có tiền tiêu!!!

Và nó đang là 1 thành phần tích cực làm người con gái của hiện đại, đang đấu tranh 1 phần nhỏ như con kiến cho quyền bình đẳng phụ nữ !!!!!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3 giờ chiều, quả thực cái nắng bướng bỉnh cũng ko chịu dịu đi 1 chút nào, tranh nhau len lỏi xuyên thấu qua cành cây kẽ là mà hiện nguyên hình như những chú đom đóm nhỏ kết đầy trên mặt đất. Khu chung cư nó ở là thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng lại khá tách biệt khỏi nơi trung tâm ồn ào náo nhiệt, nên đây là nơi vô cùng lí thú để ẩn mình nghỉ ngơi, rất khó bị người ta tìm đến. An ninh ở đây đặc biệt an toàn, tầng 1 còn dán cả số điện thoại khẩn cấp của công an tỉnh phòng trường hợp bất trắc.

 Nó vượt qua hẳn 1 khu công viên thu nhỏ và 1 sân bóng rổ dân lập khang trang có vẻ hay dùng để thi đấu, mới đến được gần trung tâm Bắc Kinh. 

Vẻ sầm uất của Bắc Kinh thật làm nó phải choáng ngợp. Là thành phố lớn thứ 2 của Trung Hoa, sau Thượng Hải, nổi tiếng đẹp và là trung tâm kinh tế của toàn quốc. Những tòa nhà cao trọc trời đa dạng kiểu nhôm kính ốp đá, đủ màu sắc và kiểu dáng thiết kế làm nó cảm tưởng bản thân minh trở nên thật nhỏ bé, tí hon, suýt thì bị vẻ hào nhoáng của những tòa nhà đè bẹp. Và cũng chính vì vậy mà vô hình chung nơi đây trở thành nơi trưng bày công trình kiến trúc lớn còn được người ta mệnh danh với cái tên " Viện bảo tàng kiến trúc thế giới". Bắc Kinh vốn là bộ mặt của cường quốc , nơi mà quyền lực thể hiện dưới sự ngăn nắp, sạch sẽ và tôn ti đến kinh người. Nếu ko phải đi cùng Hạ Bạch Lộ, thuộc đường trong lòng bàn tay thì nó sớm muộn cũng bị lạc đi đâu ko biết. 

Bầu ko khí đã ko còn là náo nhiệt ồn ã khi mà nó bước vào 1 con ngõ nhỏ hẹp đã cũ, lại cảm tưởng bản thân như lạc vào nơi thành phố xây theo lối cổ  kính chứ ko còn là Bắc Kinh nữa.

Cuộc đi dạo gần như ko có hồi kết. Bao nhiêu thứ, dù là hàng hiệu  hay là đồ handmade, chỉ cần đẹp cũng đều được Dương Yên Nhi và Hạ Bạch Lộ vơ nhẵn cả. Quả thực 2 tiểu mĩ nhân này đi đến đâu đều rất được chú ý, mọi người từ bán hàng cho đến tiếp thị, đặc biệt quý 2 người từ cách nói chuyện cho đến cách.... tiêu tiền.

Đồ ăn ngon 2 nàng đều đã thử qua, chỉ có kẹo hồ lô là nó khao khát muốn nếm 1 lần mà vẫn chưa gặp được. Vừa định thiu thiu đưa nhau đi ăn tối ( P/s: ăn lắm như heo vậy!?! *--*), thì 1 chiếc xe bán hồ lô chạy qua. Nó tinh mắt mà hớt hải đuổi theo, trên xe quả thực có kẹo hồ lô, ko uổng công nó mong chờ.

" Này, chú bán hồ lô chờ đã!"

Thấy được 2 cô nương xinh đẹp đang vội vã đuổi theo minh, anh lái xe kịp dừng lại, cười tươi đon đả:

" 2 vị tiểu thư đây muốn mua kẹo?"

" Đúng rồi ạ. Cho cháu 2 xiên", nó vui sướng, thở hổn hển nhưng ko che dấu được cảm xúc như đứa trẻ lên 3 được kẹo, 2 má đã đỏ ửng. Quả thật cái gì càng khó đạt được thì càng gây hứng thú.

" Vị tiểu thư này đến cũng thật đúng lúc, vừa may còn 2 xiên!",

Anh bán hàng toan lấy giấy gói lại thì bỗng từ đâu đi tới 1 bà mẹ dắt 2 đứa con nhỏ, 1 trai 1 gái trông vô cùng đáng yêu.

" Mẹ, con muốn ăn kẹo hồ lô", bé gái nũng nịu.

" Mẹ, con cũng muốn!", bé trai cũng lắc lắc cánh tay bà, ko thua kém.

Người mẹ âu yếm nhìn 2 đứa con, đưa tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của chúng.

" Được rồi, 2 đứa ngoan, mẹ sẽ mua cho ah!", đôi mắt nâu óng ánh như mật ong của người phụ nữ quay sang nhìn anh bán kẹo. 

Đôi mắt ấy thật đẹp, giống y như ánh mắt của Lâm Đăng Kì, nhưng chỉ khác là, ánh mắt của người phụ nữ này thật dịu dàng trìu mến, nhìn đuôi mắt in hằn vết chân chim phải biết bà đã trải đời nhiều như thế nào. Nó cảm giác ánh mắt ấy thân thương mà gần gũi đến kì lạ. Không hiểu sao nhìn thấy người phụ nữ này lại làm Dương Yên Nhi liên tưởng tới Đăng Kì. Thật khó hiểu !

Phải chăng nó ảo giác hay nó quá nhớ về 1 người nên chỉ cần bắt gặp 1 hình bóng, 1 thần thái giống đôi chút là lại nhầm tưởng người ấy đang ở đây! Tuyệt đối ko được nghĩ lung tung nữa.

" Anh cho tôi 2 xiên kẹo"

" Thật ngại quá", ánh mắt dịu hiền ấy thực làm người ta nhìn mà cảm động xao xuyến. Anh bán kẹo ấp úng, mãi ko thể nói nên lời... " Chiếc kẹo cuối cùng đã đưa cho 2 vị tiểu thư đây rồi !...."

Theo tay anh bán hàng chỉ, người phụ nữ nhìn theo, thấy nó cầm 2 xiên kẹo, người phụ nữ cũng chỉ gật đầu cười thật nhẹ nhàng với nó. Ôi! Nó có cảm giác đã gặ người này ở đâu đó rồi nhưng bất quá ko nhớ rõ là ai.

" 2 con có muốn ăn KFC ko? Mẹ sẽ đưa đi ăn!", người phụ nữ quay sang, âu yếm nói.

" Ko đâu, mẹ đã hứa rồi!", bé trai chu môi, đã rất mất hứng

" Mẹ nuốt lời, con muốn ăn". Đứa bé gái mắt dưng dưng, hờn dỗi quay đi chỗ khác.

 Dương Yên Nhi nhìn ko đành lòng để 3 mẹ con nọ khó xử. Chỉ là chiếc kẹo thôi mà, muốn ăn thì còn rất nhiều cơ hội lần sau, nó nghĩ thế, mặc dù có hơi tiếc thật nhưng giúp gia đình người ta vui vẻ lẽ nào nó lại nhận được ít hơn là 2 cái kẹo.

Dương Yên Nhi đi tới, cúi người nhìn đứa bé gái mà tươi cười:

" Tiểu sư muội. Em có muốn ăn ko? Chị cho em này!"

Đứa bé nghe thấy nó nói, quay mặt qua. Mặc dù đã rơm rớm nước mắt nhưng vẫn nghểnh cái cổ lên như 1 chú mèo nhỏ trưng cầu sự đồng ý của mẹ. Thật đáng yêu!

" Cô gái, thật ngại quá. Kẹo là của cháu, tôi ko thể nhận"

Người phụ nữ lịch sự lên tiếng. Thực sự nó bị sự dịu dàng của bà chinh phục:

" Ko sao đâu dì, kẹo cháu cũng ăn nhiều rồi, hơn nữa là tiểu sư muội thực sự muốn ăn hơn cháu! Phải ko tiểu sư muội??", Dương Yên Nhi quay sang nhìn đứa trẻ mỉm cười.

Đứa bé gật đầu, đôi tay nhỏ nhắn khoanh tròn trước ngực, cái vẻ mặt ngây thơ nhìn chằm chằm cây kẹo trên tay nó. 

Dương Yên Nhi đưa kẹo vào tay bé gái. Bé cười híp mắt:

" Tỷ Tỷ, Tỷ thật tốt. Tỷ Tỷ chị xinh đẹp nhất!"

Nó bật cười. Cô bé thật biết nhìn người !! ^-^

" Em nữa em nữa, tỷ tỷ xinh đẹp", bé trai vội vàng chạy đến, đôi tay bé xíu xòe trước mặt nó.

" Của em đây, Từ sau 2 em phải ngoan ngoãn nghe lời, mẹ vui mới đưa các em đi chơi còn mua thật nhiều quần áo cho các e nghe ko?", nó mỉm cười xoa đầu 2 đứa trẻ

"Dạ!!", tụi nó đáp ngọt sớt.

Bà mẹ đứng đó khẽ cười trìu mến nhìn nó đầy vẻ hài lòng. Bắc Kinh thật hiếm những cô bé hiểu chuyện như vậy:

" Cảm ơn cô bé. Bao nhiêu vậy?Cô sẽ trả ! ", người phụ nữ khách sáo

" Dạ ko cần đâu ", Nó bối rồi gạt tay, " Quả thực chỉ là chiếc kẹo nhỏ, dì nhìn xem, 2 đứa trẻ thích là được! ", Nó nhìn 2 đứa bé mải mê xử lí cục đường vàng giòn ngọt lịm trên tay đầy thích thú.

" Cháu thật tốt bụng", người phụ nữ mỉm cười, thật đẹp như 1 bà tiên. " Vậy cô đưa 2 đứa đi trước! Cảm ơn cháu!", người phụ nữ sau khi để 2 đứa trẻ chào tạm biệt nó, bà cũng mãn nguyện rời đi.

Dương Yên Nhi nhìn theo vẻ lưu luyến, nó lại ko biết rằng trong ô cửa kính của tiệm quần áo đối diện, có 1 đôi mắt màu hổ phách  nhìn nó say sưa, cũng bật cười đầy thú vị, để lộ đôi răng hổ tinh ngịch, vân mèo khéo léo hiện ra đầy mê hoặc. Anh thầm nghĩ tới nó - 1 người con gái thật ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#serrywang