Con đau một thì mẹ đau mười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con là một kẻ thất bại.

Tôi tròn xoe mắt.

- Con không thể làm gì cả, con làm cái gì cũng thấp kém hơn người khác.

Tôi chỉ mỉm cười và dẫn nó tới một chậu hoa, tôi lấy bình và tưới lên:

- Con có nhận ra điều gì không?

- Điều gì hả mẹ?

- Nhìn vào giọt nước ấy?

- Có giọt thì bám lại trên lá và thấm vô cành, có giọt thì rơi xuống ạ?

- Cả hai đều có ích cho cây mà phải không?

- Dạ - Cậu ta trả lời trong thắc mắc.

- Nếu giọt nước này vững chải thì nó sẽ ở lại trên cành và thấm vào cây, còn không thì nó sẽ rơi xuống dưới. Nó rơi xuống dưới không phải là nó thất bại mà nó đã thấm vào đất và nuôi dưỡng cho cây không khác gì giọt nước ở trên cả, phải không?

- Dạ?

- Vì vậy không ai là kẻ bại trận khi họ đi một con đường khác với mọi người cả, mà dẫu lối đi đó nó không được ngầu như người khác thì nó vẫn là con đường mà chính bản thân con tìm được và chính nó đã giúp cho cộng đồng này phát triển mạnh mẽ, điều đó mới đáng tự hào.

- Đây mới chính là điều cốt lõi để con nhận ra giá trị thật của bản thân và đừng bao giờ nghĩ mình là kẻ thua cuộc nữa con nhé!

Nó mở to mắt tròn xoe, cười trong xấu hổ.

...................................................................................

(Câu chuyện này được kể bởi mẹ của Khải trong khoảng thời gian phát hiện ra bệnh cho đến sau khi phẫu thuật)

Lúc đó là khoảng 9h, tôi đang ở công ty làm việc thì một cú điện thoại đến từ cô giáo chủ nhiệm:
- Em là giáo viên của em Khải ạ! Em ấy gặp một tai nạn và hiện tại đã nhập viện rồi ạ!

Với bản năng của một người mẹ, tôi run cả người. Tôi tức tốc chạy ngay tới bệnh viện mà cô giáo cho địa chỉ. Tôi chỉ mong rằng nó bình an vô sự.

Tôi bay vào thang máy và chạy vút đến phòng bệnh. Tôi mở cửa và nhìn thấy nó. Khuôn mặt trìu mến đáng yêu đang ngủ đó khiến tôi xót vô cùng.

Tôi thấy có bé gái ngồi cạnh nó, cô bé đưa tay sờ trán và đắp chăn. Tôi cảm thấy thật vui vì Khải có một cô bạn rất đáng yêu.

Tôi lại gần chào và hỏi tên. Bé gái này có vẻ hơi rụt rè và nhanh chóng chào tôi. Cô bé đáng yêu với cái tên Ngọc này thật trìu mến và ngoan ngoãn. Ngọc đứng nói chuyện với tôi trong 10p về Khải và xin phép ra giặt khăn.

Tôi ngồi trong phòng, lo lắng nhìn nó. Tôi sờ cái trán bị rách và khâu lại. Tôi cảm thấy hơi ngợp và tôi nghi ngờ thằng bé có gì đó không ổn trong người.

Tôi được một vị bác sĩ gọi ra và đưa tôi một tờ giấy chụp X-quang. Ông ta thở dài một cái và nói:
- Tôi mong chị giữ bình tĩnh, tôi nghĩ là cháu nhà đang có một khối u trong đầu.

Mặt tôi tím lại. Tôi không nói lời nào, giỏ xách từ tay tôi rớt bịch xuống. Tôi không biết gì cả, mọi thứ cứ như là mơ vậy đó. Tôi xém nữa đã ngã khuỵu xuống.

Cầm tờ giấy, tôi lặng lẽ vào phòng. Vừa bước vào tôi nhìn thấy Khải mở mắt nhìn tôi. Thằng bé thật đáng yêu, tôi tỏ vẻ phấn chấn và hỏi nó đôi điều nhưng có vẻ như nó vẫn mệt.

Tôi rót cho nó ly nước và gặng hỏi vài câu nhưng nó lờ đi và không nói gì cả. Khuôn mặt bơ phờ của nó khiến tôi buồn vô cùng.

Tôi bước ra ngoài với bản chụp X-quang trên tay. Lồng ngực tôi nhói kinh khủng khi nhìn vào kết quả và thế là không cầm được nước mắt.

- Bạn Khải bị u não hả cô?
Tôi giật mình nhìn qua phải. Ngọc? Đó là Ngọc sao? Tay cô bé cầm chiếc khăn đẫm nước không kịp vắt khô. Mặt Ngọc tím lại như thiếu máu và nó hỏi tôi lại một lần nữa:
- Bạn Khải bị u não đúng không cô?
Tôi mép môi không nói nổi chỉ kịp buông ra chữ "ừ". Nói rồi Ngọc chạy vụt vô phòng.

Tôi không thể thở nổi, mọi thứ cứ thế mà dâng trào. Tôi cố hết sức chạy vào nhà vệ sinh và khóc nức nở. Tôi ước gì đây chỉ là giấc mơ.

Khải là một đứa bé thông minh và dễ thương. Tôi không thể mất nó được. Nó là tất cả những gì tôi có.

Tôi rửa mặt rồi đi ra ngoài. Tôi phát hiện Ngọc đang đứng ở đó chờ tôi. Mặt cô bé đỏ bừng, mắt thì đỏ hoe không ngừng khóc. Ngọc nói với tôi rằng:
- Cháu có thể hiến não không ạ?
Tôi bất ngờ, tôi không hiểu tại sao một đứa bé 10 tuổi lại có thể nói như vậy?
- Cháu có biết mình đang nói gì không? - Tôi hỏi.

Ngọc im lặng, tôi hỏi tiếp:
- Tại sao cháu biết chuyện này?
- Cháu đã vô tình nghe được cô với bác sĩ nói chuyện và cháu...
Nước mắt Ngọc chảy ròng ròng, nhìn đứa bé đáng yêu với tấm lòng vị tha này tự nhiên tôi không thể chịu nổi. Tôi ôm con bé vào lòng và hi vọng nó sẽ nín khóc.

Tôi dẫn nó tới chỗ phụ huynh và nó hỏi tôi:
- Đối với cháu, Khải là người bạn tốt nhất mà cháu có. Đó giờ không ai chơi với cháu cả nhưng chính Khải đã bắt chuyện và chơi đùa với cháu. Có thể nói cậu ấy như một ông bụt vậy nên cháu mong rằng...

Ngọc vẫn tiếp tục mếu máo, khóc nức nở. Tôi không thể làm gì ngoài việc xoa đầu nó và nhìn mẹ con bé dẫn nó về nhà.

Tôi rảo bước trên cái hành lang tối tăm lạnh lẽo của bệnh viện để tới phòng bác sĩ thật nhanh. Tôi đã chuẩn bị tinh thần.

Cầm tờ giấy, tôi bước vào phòng của bác sĩ. Tim tôi đập thình thịch. Bác sĩ nghiêm nghị nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
- Chị đã chuẩn bị mọi thứ rồi chứ?
Tôi im lặng. Tôi nhìn xuống tờ giấy đang cầm và bóp chặt.
- Sau khi xác nhận, chúng tôi chắc chắn cháu đã bị u não ác tính.

Tôi nhìn vị bác sĩ. Hai tay tôi run như sốt rét. Tôi bắt đầu không thể chịu nổi. Nước mắt cứ thế tuông trào. Tôi lấy hai tay úp vào mặt và cứ thể mà khóc trong đau đớn.

- Xin chị bớt đau lòng, dù là u não nhưng cũng có thể chữa được. Chị phải có lòng tin chứ? - Bác sĩ trấn an tôi.

Tôi không thể nói gì cả. Tôi cứ thế mà khóc cho đến mức không thể khóc nổi nữa.

Nói rồi một cô y tá chạy vào và thông báo tin khẩn rằng Khải đã trốn viện. Mặt tôi cắt không còn hột máu. Tôi tức tốc phi như bay về phòng và không có ai cả.

Tôi chạy vụt đi trong nước mắt. La gào tuyệt vọng. Tôi ngã khuỵu xuống, đặt tay lên ngực trong đau đớn. Tôi chỉ mong Khải bình an vô sự vì nó chính là động lực để tôi tiếp tục cuộc đời này. Nếu nó có chuyện gì tôi sẽ chết mất.

Mắt tôi đã quá rát vì khóc nhiều, nó sưng húp lên. Tôi thẩn thờ như hồn ma bước về phòng ngồi chờ trong vô vọng.

Bỗng nhiên, Khải bước vào. Khuôn mặt nó tái đi. Tôi không giữ được cảm xúc đã mắng nó xối xả và sau đó ôm chầm nó khóc như một đứa trẻ lạc mẹ. Tôi ôm nó mà lòng đau nhói.

Làm ơn đừng bao giờ rời xa khỏi mẹ nữa con nhé!

...................................................................................

"Đối với tôi mà nói, người mạnh mẽ và kiên cường nhất trên thế gian này không ai khác chính là MẸ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net