Người yêu cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Đây là thứ tôi không muốn nhắc đến chút nào.Nó như là một sai lầm.Tôi không hối
                                                                                                           hận nhưng thất vọng về nó...

  Tôi và anh cùng trường. Chúng tôi quen nhau vì tôi quen Sơn nên anh làm quen với tôi.Lúc này,mọi người trong khối đang ghét tôi,đối với tôi,anh là người bạn duy nhất nên anh nhanh chóng làm bạn thân của tôi,rất thân.Rồi tôi thích anh.Tôi chôn giấu tình cảm này,thật sâu vì tôi biết anh không bao giờ thích tôi.Và còn vì một điều nữa,anh là con gái,anh là Lesbian,anh còn không sống với tên thật của mình nhưng ít ai biết được điều này.Tôi chỉ tình cờ biết được vì một người bạn tôi nói cho tôi.
  Một ngày,anh nói với tôi:"Anh thích em".Tôi giật mình trước câu nói này.Nhưng rồi anh nói:"Nếu anh là con gái thì sao?".Tôi chững lại,không biết nên trả lời sao đây.Anh thấy vậy,nói:"Thôi anh đùa mà,em trả lời đi".Tôi biết,anh đã định nói sự thật này với tôi,anh không biết rằng tôi biết.Tôi nói:
-Em biết hết rồi
-Em nói gì cơ?Biết gì?
-Em biết tất cả về anh,tên thật của anh,mọi thứ
-Em...có thích anh không?-anh hỏi
-
-Em lạ nhỉ?Biết rồi mà vẫn thích-anh cười trừ
-Em không nghĩ anh sẽ thích em,nên...
-Làm người yêu anh nhé!-anh ngắt lời tôi.
  Tôi gật đầu,chúng tôi yêu nhau từ đó.Ngày ngày,anh đến lớp tôi,chúng tôi thật sự thành một cặp đôi.Từ khi yêu anh,mọi người cũng có thiện cảm với tôi hơn.Chắc vì vị trí,tiếng tăm của anh trong trường. Nhưng rồi,sau ba ngày đầu tiên,tôi nhận ra,mặc dù anh rất yêu tôi,nhưng...tôi không thật lòng yêu anh.Tôi không dám nói ra.Tôi nghĩ rằng tôi nhầm.Tôi cứ tiếp tục làm người yêu của anh,miễn cưỡng...
  Ngày qua ngày,chúng tôi yêu nhau được một tháng mặc dù tôi không yêu anh.Cách quan tâm thái quá của anh làm tôi bị gò bó,khó chịu.Nhưng,...tôi không dám nói ra,vì tôi nhận ra,anh rất yêu tôi.Anh quan tâm tôi,anh tâm sự với tôi.Tôi còn nhận ra,anh là người hiểu tôi nhất trên thế giới,người đầu tiên chịu lắng nghe tôi nhưng tất cả không làm tôi rung động.Nhưng tôi không hiểu tại sao,vào ngày kỷ niệm một tháng,anh dành tặng cho tôi một video thật nhảm nhí,nói về chúng tôi,nhưng thật nhảm nhí.Vậy mà,tôi lại hôn anh,nụ hôn đầu đời của tôi.Tôi hôn anh,vậy đấy,đặt môi tôi lên môi anh và chạy đi.Tôi cảm thấy lạ,không phải hạnh phúc,tôi hiểu lầm đó là hạnh phúc.Tôi nghĩ rằng,mình có tình cảm với anh.Ép buộc bản thân miễn cưỡng phải công nhận điều đó,làm như mình thật hạnh phúc.Tại sao?Tôi không biết...
   Nhưng rồi,cái gì cũng có giới hạn của nó,tôi không thể chịu nổi được nữa.Tôi khó chịu với cách quan tâm thái quá của anh,khó chịu với việc anh đi cùng tôi cả ngày,khó chịu với việc anh nói chuyện với tôi theo kiểu sến sẩm kinh khủng,khó chịu với sự gia trưởng của anh,khó chịu với tính tự phụ của anh,khó chịu với sự tốt tính của anh,khó chịu với việc anh quan tâm tôi,khó chịu với việc anh ghen,...Tôi khó chịu với mọi thứ thuộc về anh.Tất cả.Có lẽ,vì anh là con gái,còn tôi,tôi là Straight.Có lẽ,cái cảm giác thích anh lúc trước của tôi chắc chỉ là cảm nắng thoảng qua hay đó chỉ là tình cảm dành cho những người bạn thân hợp tính nhau.Có lẽ,tôi đã quá vội vàng,quá bồng bột.Tôi đã tự làm khổ mình.Tại sao tôi lại ép mình chấp nhận thứ tình cảm không hề tồn tại ấy?Tôi thương hại anh?Hay tôi ích kỷ?Tôi sợ rằng mất đi anh tôi sẽ mất đi vị trí của mình?Sự trẻ con ích kỷ của tôi đã làm khổ cả hai.Thế là,chúng tôi kết thúc.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.Như trút bỏ được một gánh nặng.Nhưng...tôi không vui.Tôi trăn trở suy nghĩ mãi về quyết định này.Anh vẫn còn yêu tôi.Tôi nghe bạn tôi và bạn anh nói rằng anh đã rất buồn khi chia tay tôi.Tôi biết,khi chia tay ít ai làm bạn được.Có lẽ vì đã vốn không có tình cảm với anh,khi còn yêu nhau,tôi liên tục nhắc đến việc khi chia tay thì nên làm bạn.Bởi lẽ,anh vô cùng hiểu tôi.Tôi nghĩ rằng,anh nên làm một người anh,một người bạn hơn là người yêu.
Tôi nghĩ đến việc quay lại với anh.Thật ngu ngốc!Mọi người đều nói rằng tôi chia tay anh là sai,rằng anh rất yêu tôi,rằng anh đã rất đau khổ,...Tôi nghĩ nên quay lại.Tôi mềm yếu quá!Tại sao tôi lại nghĩ vậy chứ?Tôi không thể yêu anh!Khó lắm,sao lại phải bắt mình cố chứ?Mọi thứ cứ đánh nhau,suy nghĩ của tôi cứ đánh nhau.Trái tim và lý trí.Trái tim tôi nói rằng tôi không yêu anh.Lý trí của tôi nói rằng tôi đã reo vào anh hi vọng và phải có trách nghiệm với điều đó.Tôi phải làm sao đây?Tôi biết nói với ai bây giờ?Bạn bè tôi đều nói rằng tôi nên quay lại chỉ trừ có hai người.Hai người không yêu quý anh nhưng họ yêu quý tôi.Tôi nghĩ,tôi nên nghe họ.Nhưng tôi lại nghĩ,có lẽ vì họ không yêu quý anh nên mới nói thế.Tôi định quay lại.Tôi chắc chắn mình sẽ quay lại với anh.Ngốc thật!
Anh đến gặp tôi,để níu tôi lại.Tôi định nói là quay lại đi.Nhưng tôi lại thấy khó chịu với cách cư xử sến sẩm của anh.Cách anh lôi cơn đau bụng vô cùng bình thường của mình ra làm tôi lo lắng và đuổi tôi đi để chịu đau một mình như thứ phim Hàn Quốc vớ vẩn.Trên phim như vậy thì hay lắm,cảm động lắm nhưng ngoài đời thật thì nó thật buồn cười,như trò tếu hài cho tôi lúc đó.Nhưng tôi vẫn cùng diễn kịch bản ấy với anh,tỏ ra lo lắng như những cô diễn viên xinh đẹp trên phim mặc dù tôi biết thừa nó chả đau lắm.Tôi thấy nó thật nực cười,buông mấy câu hỏi thăm và bỏ đi,như trò hề trong rạp xiếc.Thật nhảm nhí!Tôi sẽ không quay lại,chúng tôi không hợp,không thể yêu nhau.
Tôi đã đúng,Hoàn và Vũ đã đúng.Họ đã đúng khi cản tôi quay lại,họ nhìn thấy anh sẽ không mang lại hạnh phúc cho tôi.Thật cảm ơn họ.Tôi thật không hiểu sao anh tỏ ra đáng thương trước mặt bạn tôi để họ khuyên tôi quay lại với anh?Thật hèn nhát và nực cười.Anh cũng thật chóng quên.Chỉ sau khi chia tay tôi ba ngày,anh thích Phương-bạn thân tôi.Cô gái thông minh này nhanh chóng nhận ra sự giả dối và trẻ con trong thứ tình yêu rác rưởi của anh.Thứ tình cảm anh đang cảm nhận được không phải tình yêu,chỉ là sự cảm nắng và cái thế giới chạy theo thời đại,tính cách xấu xí của những con người chỉ muốn mình theo kịp thời đại-có người yêu cho ngầu đã tạo ra anh và một phần của tôi,Dẫu sao,nhờ Hoàn và Vũ tôi đã nhận ra sai lầm này và thật may tôi chỉ sai lầm có một lần.Thật thương cho những cô gái yêu anh thật lòng,may không phải tôi.Tôi không phải loại người đi nói xấu người yêu cũ,tôi cũng không đi nói xấu anh,dù nhận ra con người thật của anh,có khi anh cũng không biết.Câu chuyện này,chỉ tôi và Phương biết.
Nếu tôi không vội vàng,ảo tưởng,quan trọng hoá thứ tình cảm của mình dành cho anh,tôi và anh sẽ vẫn thân thiết với nhau.Tôi đã muốn,mình sống sao cho không phải hối hận.Mất đi một người hiểu mình như anh thì tiếc thật đấy.Nhưng nếu không yêu anh,tôi đã không nhận ra sự đa dạng trong tính cách của con người và quan trọng hơn, tôi đã không thể thân thiết được với Sơn-người anh tuyệt vời của tôi.Tôi không hối hận,mà chỉ thất vọng,có thế thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net