Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu đã cho gì vào trong giày?" 

Giọng nói của Vương Nhất Bác rất lạnh, tiếng vang lên rất lớn, như thể một lớp băng đọng lại trong phòng luyện tập trống rỗng và lạnh lẽo. 

Trần Vỹ sửng sốt trước câu hỏi của Vương Nhất Bác, cắn môi hỏi: "Anh Bo, anh sao vậy? Sao anh lại nghiêm túc như vậy?" 

Vương Nhất Bác bước tới như không muốn nói chuyện vớ vẩn với cậu ta, nắm lấy cổ tay Trần Vỹ, sắc bén hỏi: "Tôi hỏi cậu đã bỏ gì vào trong giày?" 

Trần Vỹ cau mày đau đớn, hai tay của Vương Nhất Bác quá mạnh mẽ, có khí tức khó có thể chống lại. Dưới đôi mắt sắc lạnh như kim châm của cậu, Trần Vỹ sợ hãi, giơ tay ôm mặt, dường như tất cả tâm tư đều bị phơi bày ra. Đối mặt với ánh mắt của Vương Nhất Bác, khoé miệng cậu ta khẽ co giật, buồn bã nói, "Em không hiểu rõ anh đang nói về cái gì... Em không có đặt bất cứ thứ gì vào trong giày cả. Em chỉ là nhìn thấy mấy đôi giày đó khá đẹp, nên có xem một chút... Anh Bo, thả tay em ra đi, đau quá..." 

Sau khi im lặng ba giây, Vương Nhất Bác hất tay Trần Vỹ ra, bỏ qua vẻ mặt đau khổ của cậu ta, đi thẳng vào chỗ bên cạnh góc tường phòng tập! 

Tiêu Chiến sửng sốt, nhưng khi thấy Vương Nhất Bác cho tay vào giày của mình, hình như lấy ra thứ gì đó. Cậu giơ nó lên trước mặt Trần Vỹ và hỏi: "Vậy thì cậu nói xem đây là cái gì?" 

Khoảng cách hơi xa, thị lực của Tiêu Chiến lại không tốt lắm, anh liếc nhìn thứ mà Vương Nhất Bác đang cầm và khi nhìn rõ thì toát mồ hôi lạnh, đó là một cây kim dài. 

Đến lúc này Tiêu Chiến mới hiểu hai người họ đang nói gì. Trần Vỹ đã để thứ này vào giày khi không có ai trong phòng tập!? Nếu không biết, anh sẽ đeo vào sau khi trở về từ phòng ăn, với cây kim dài như vậy cắm vào chân... Liệu anh còn có thể nhảy ở màn tiếp theo không? 

Điều này rõ ràng là không thể thực hiện được. 

Nhưng... tại sao Trần Vỹ lại làm điều này? Chẳng lẽ tất cả những chuyện xảy ra trước đây đều có liên quan đến cậu ta sao? 

Suy nghĩ của Tiêu Chiến đang hỗn loạn thì anh nghe thấy Trần Vỹ đột nhiên kích động và nói lớn, "Em không làm chuyện này. Vương Nhất Bác... Anh Bo... sao anh không tin em?" 

Vương Nhất Bác cau mày. Cậu đã bỏ qua lời hứa của nhà sản xuất mà đợi và bắt được hung thủ ở hậu trường. Lúc này, khuôn mặt thanh tú của Trần Vỹ hiện lên vô cùng ghê tởm trong mắt cậu. Cậu không muốn lãng phí thêm thời gian với cậu ta nữa. 

"Cậu có lẽ không biết ở đây có camera giám sát nhỉ? Nhân viên sẽ ngay lập tức đưa cảnh sát đến. Cậu có thể nghĩ cách để giải thích với cảnh sát đi." 

Trần Vỹ lùi hai bước, đôi mắt mở to đầy vẻ không tin nổi, đôi môi run rẩy lẩm bẩm, "Anh làm như thế này... là vì Tiêu Chiến?" 

Vương Nhất Bác đút hai tay vào túi, nói giọng thản nhiên, "Đúng." 

Ánh mắt Trần Vỹ dần dần tan vỡ. 

Lúc này Tiêu Chiến mới nhìn ra được, hoá ra cảm giác của anh không có gì sai cả. Anh luôn mơ hồ cảm thấy Trần Vỹ có cảm giác thù địch và xa cách với bản thân. Thì ra là bởi vì cậu ta thích Vương Nhất Bác. 

"Anh ấy quan trọng với anh như vậy sao?" Giọng Trần Vỹ run lên, như thể cậu ta có thể chết bất cứ lúc nào. 

"Rất quan trọng." 

Trần Vỹ nắm chặt tay, im lặng cúi đầu, hai vai rũ xuống như thể bị nỗi buồn không kiềm chế được đè lên. Một lúc lâu sau, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt như ngọc vỡ vụn, nắm lấy cánh tay Vương Nhất Bác và hét lên một cách cuồng loạn, "Tại sao!? Tại sao lại là anh ấy!? Rõ ràng là em, là em gặp anh trước!" 

Vương Nhất Bác bị cậu ta làm cho mất cảnh giác, bối rối hỏi: "Cậu đang nói bậy bạ gì đó?" 

Trần Vỹ lau nước mắt, kích động hỏi: "Anh không nhớ em sao? Là em, chúng ta từng cùng học chung một phòng tập nhảy... Chúng ta còn nói chuyện với nhau nhiều lần..." 

Chuyện gì thế này?! Tiêu Chiến ngơ ngác. Hai người này là bạn cũ sao? Phải chăng Vương Nhất Bác đã làm gì đó khiến Trần Vỹ đuổi chồng ngàn dặm?! 

Một ngọn lửa không tên xuất hiện trong tim Tiêu Chiến. 

Vương Nhất Bác cẩn thận nhìn Trần Vỹ rất lâu, nhưng cậu vẫn không nhớ ra được ký ức nào về việc hai người đã từng quen nhau. Cậu nghi ngờ nói: "Tôi không nhớ..." 

Nhưng Trần Vỹ không cho Vương Nhất Bác có cơ hội nói tiếp. Cậu ta vẫn tiếp tục nói, ánh mắt đảo qua như đang nhớ lại, "Em đã coi anh như ánh sáng duy nhất ngay từ đầu khi tham gia lớp học. Khi anh đột nhiên ngừng học, em nhận ra anh đã đến Hàn Quốc làm thực tập sinh, em lại theo anh sang đó.... Xem anh ra mắt rồi về nước... Em đã theo anh lâu như vậy để rồi cuối cùng cũng có thể đứng bên cạnh cùng anh trong chương trình này... Anh ấy là Tiêu Chiến, vậy anh ấy đã làm được gì cho anh ?!" 

Bầu không khí chìm vào im lặng đến kỳ lạ. 

Tiêu Chiến sợ hãi. Anh không biết rằng Trần Vỹ, người thường ngày ít nói như thế, đã che giấu suy nghĩ của mình rất sâu. Và anh bị sốc bởi hành động theo đuổi Vương Nhất Bác nhiều năm như thế của cậu ta. 

Mặt khác, sự im lặng cũng khiến Vương Nhất Bác rất khó chịu. Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, trước khi ra mắt cậu đã gặp phải rất nhiều cảm xúc sâu sắc, ấm áp, lạnh nhạt, khinh thường, thậm chí là lẫn lộn. Sau khi ra mắt, cậu luôn được mọi người xung quanh đánh giá cao. Trần Vỹ giống một fan cuồng, họ nói rằng họ yêu cậu và muốn tốt cho cậu, nhưng họ lại làm những điều tổn thương cậu cũng như những người xung quanh. 

Vương Nhất Bác nhớ tới những gì Trần Vỹ đã làm với Tiêu Chiến. Nếu Tiêu Chiến uống phải thuốc trong nước, hoặc kim châm lần này không bị cậu phát hiện, hậu quả sẽ rất thảm khốc. Một tình yêu như vậy, Vương Nhất Bác thật sự không hiểu! 

Ánh mắt hiện lên không vui, Vương Nhất Bác lạnh lùng nói: "Tôi xin lỗi, tôi không quen cậu trước đây, cũng chưa từng yêu cầu cậu làm gì cho tôi. Mong rằng cậu đừng làm tổn thương người yêu của tôi nữa." 

-- tình yêu của tôi. 

-- người yêu. 

Lời này dường như kích thích Trần Vỹ sâu sắc. Hai mắt cậu ta sưng đỏ, và cậu ta bật khóc, "Tại sao... anh thực sự không nhớ em. Anh đã nói với em rằng anh cũng thích khiêu vũ, rằng chúng ta nên cùng nhau cố gắng. Anh à, anh có biết rằng em đã dựa vào những lời này để cố gắng đến được đây nhiều năm như thế nào không? Sao anh có thể vi phạm thoả thuận giữa chúng ta... Làm sao anh có thể..." 

Những lời Trần Vỹ nói đã đánh thức trí nhớ yếu ớt của Vương Nhất Bác. Nhìn vào khuôn mặt cậu ta, rất khó kết nối với đứa trẻ gày gò trong lớp học khiêu vũ trước kia. 

Ký ức phủ bụi trong não mở ra. Vương Nhất Bác mơ hồ nhớ ra đứa nhỏ gày gò luôn đứng cuối đội tập nhảy cùng mọi người, nhảy không đẹp vì quá gầy, không theo kịp nhịp điệu của cả lớp. Hôm đó sau khi ăn tối Vương Nhất Bác đột nhiên muốn đến phòng tập nhảy, nhìn thấy nhóc con đang tập trước gương, phạm nhiều lỗi, thậm chí ngã xuống đất cũng không than vãn nửa lời, liền đứng dậy tiếp tục nhảy. 

Vương Nhất Bác luôn được mệnh danh là "Thần Vũ" trong lớp học, đột nhiên xuất hiện phía sau hướng dẫn cậu ta. Đứa nhỏ nhất thời không dám nói, chỉ dám lén lút nhìn bóng lưng của cậu. Thần Vũ khi nhảy chói mắt như một vị thần. Vương Nhất Bác vừa nhảy vừa nói: "Thích khiêu vũ thật tốt. Anh cũng thích khiêu vũ. Cùng nhau cố gắng đi." 

Những lời này đã chiếu sáng toàn bộ cuộc sống của cậu ta trong tương lai. Ánh sáng của cậu ta, vị thần của cậu ta, cậu ta sẵn sàng hi sinh mọi thứ để theo đuổi. 

"Tôi nhớ..." Vương Nhất Bác nói, "Tôi đã từng hướng dẫn cậu trong lớp học nhảy." 

Trần Vỹ nghe câu này thì giống như người chết đuối vớ được khúc gỗ, kinh ngạc ngước mắt lên, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của Vương Nhất Bác ném xuống địa ngục. 

"Nhưng tôi không có tình cảm nào khác với cậu, và tôi cũng không có bất kì thoả thuận nào với cậu. Xin đừng áp đặt ý muốn của cậu cho tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net