Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bìa số báo đầu xuân chính thức ra mắt trước khi phát sóng xếp hạng tiếp theo, ngay khi phát hành đã bán hết 1.000.000 bản trong vòng ba giây, lập kỉ lục bán hết nhanh nhất.

Bìa trình chiếu hình ảnh 15 thực tập sinh được sắp xếp từ trên xuống theo hình kim tự tháp, mọi người đều mặc trang phục màu hồng, mang theo hơi thở của mùa xuân. Nhưng điều mà người hâm mộ mong chờ không phải là trang bìa, mà là trang trong, bao gồm ảnh của 15 thực tập sinh và những bông hoa mùa xuân phù hợp với khí chất của họ. Theo số lượt bình chọn, tạp chí sẽ đăng cảnh quay của ba thực tập sinh hàng đầu lên Weibo chính thức.

Điều này càng khơi dậy lòng nhiệt tình mua của người hâm mộ.

Sau khi tạp chí được phát hành, ảnh ở các trang bên trong cũng bị lộ ra ngoài, thảo luận và hotsearch cùng nhau bay múa.

[Hoa mẫu đơn trắng Vương Nhất Bác]

[Tiêu Chiến Hoa hồng đỏ]

[Ảnh thanh xuân của các thực tập sinh]ư

Lúc này, siêu thoại "Bojun Yixiao" cũng vô cùng sôi nổi, và thứ duy nhất có thể khiến nhóm CPF vô cùng phấn khích chính là viên kẹo lớn bí ẩn trong bức ảnh.

"Hoa hồng đỏ, hoa mẫu đơn trắng, và tất cả những gì trong bức ảnh này đều là cơm chó. Cảm ơn thuyền trưởng đã rải cơm chó cho chúng ta."

"Các chị em lầu trên, hãy ra mắt rapper của các bạn."

"Tôi phản đối việc nhà xuất bản dừng sản xuất tạp chí vào thời điểm này."

"Cặp tình lữ thối này là một sự kết hợp hoàn hảo cho tất cả các CP."

Lúc này, những người hâm mộ tinh mắt đã phóng to ảnh của cả hai và khoanh tròn vào các chi tiết trong bức ảnh.

""Hình ảnh" "Hình anh", tôi không cần gì nữa. Đừng ai ngăn tôi đập đầu vào gối, cánh hoa trắng trên miệng Chiến Chiến là cánh hoa mẫu đơn, phải không? ! ! ! Có phải cánh hoa hồng đỏ nhô ra từ túi của anh Bo không? ? ? ?"

"Dựa vào bức ảnh, hình dạng và kích thước của cánh hoa trên miệng Chiến Chiến, quả thực rất giống hoa mẫu đơn trắng."

"Tôi tuyên bố rằng đây là những cánh hoa mẫu đơn trắng."

"Và cánh hoa đỏ trong túi Bo Thần quá dễ thấy... Tôi không tin là những nhà tạo mẫu không nhận ra nó."

"Và rõ ràng là hai cánh hoa này không phù hợp với hình dạng tổng thể của bức hình, có khả năng là do chính hai người..."

"Tôi đồng ý với phỏng đoán của lầu trên, các nhà tạo mẫu sẽ không làm điều đó, và hoa của mọi người đã được sắp xếp từ trước."

"Get được trọng điểm chưa?! Hai người bọn họ bí mật trao đổi cánh hoa."

"Ôi, hai người này làm cái gì thế?"

"Lãng mạn quá... Tình yêu của họ làm say đắm lòng tôi (khóc)"

"Woooo, tôi sẽ mang tình yêu của tôi dành cho em ra trước sự chứng kiến của tất cả mọi người"

"Một bức ảnh đầy ắp những lời tỏ tình thầm kín"

"Một ngày lãng mạn khác của BJYX."

"Luôn có cảm giác hai người này đang bí mật trao nhau nhẫn cưới..."

"Tôi đã bị búa Thor của con trai tôi đập bay vào vườn hoa quả... Từ bỏ cuộc đấu tranh xem con trai tôi yêu ai... Tiêu Chiến, cậu phải được ra mắt cho tôi."

"Hừm, chuyện này còn cần phải nói sao? Chiến Bảo của chúng ta nhất định phải được ra mắt, đúng không? Con trai cô cẩn thận đấy, đừng để Chiến Bảo của chúng ta cướp mất vị trí C."

"Yêu đến mù quáng..."

"Chúng ta cùng bỏ phiếu cho Bo Xiao để ra mắt vào ngày mai"

Sự nhiệt tình của người hâm mộ lên cao, và lượt bình chọn trên trang web chính thức của tạp chí cũng đang tăng lên hàng nghìn lượt bình chọn mỗi giây với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Nhiều hơn nhiều so với hàng trăm ngàn lượt bình chọn từ các thực tập sinh khác, và thậm chí là rất nhiều người qua đường nhìn thấy cuộc tìm kiếm nóng hổi này cũng chạy vào bỏ phiếu.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã đi ra khỏi vòng tròn với những bức ảnh trên trang trong của tạp chí.


Sau khi một nhóm thực tập sinh quay xong tạp chí, bọn họ được xe buýt đưa trở lại đài Ngỗng, nhưng trước khi đến buổi ghi hình xếp hạng ngày hôm sau, nhóm chương trình đã vui lòng cho họ nghỉ nửa ngày. Các thực tập sinh có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, miễn là không ra ngoài, và trên đường về, họ trả lại điện thoại đã tịch thu từ lâu cho các thực tập sinh.

Một lúc lâu sau, Tiêu Chiến mới lấy lại được điện thoại di động, cảm giác cầm điện thoại trở nên rất xa lạ. Trước đây anh là người không bao giờ rời điện thoại, nhưng sau khi tham gia chương trình, anh thực sự đã nói lời chia tay hoàn toàn với nó. Mỗi ngày đều được trải qua phong phú hơn, và mỗi ngày đều có ý nghĩa hơn trước.

Anh nằm trên giường với điện thoại di động, gọi điện trước cho bố mẹ. Bố mẹ anh nhận được cuộc gọi thì rất vui mừng, liên tục hỏi anh có quen ở đấy không? Ăn ngủ có ngon không? Và nói rằng bạn bè và gia đình đều ủng hộ anh, kéo thêm lượt bình chọn cho anh trên mạng. Tiêu Chiến nghe vậy thì rất cảm động, hai mắt đỏ hoe, cố gắng không để cha mẹ nghe thấy giọng nói run rẩy của mình, nói chuyện một hồi liền cúp máy.

Anh chưa kịp di chuyển thì đã bị ôm chặt lấy từ phía sau.

"Bảo bối nhỏ khóc rồi." Vương Nhất Bác không biết từ khi nào đã đi tới, ôm Tiêu Chiến vào trong lòng. Hai người nằm ở trên giường thật nhàn nhã, hơi thở của Vương Nhất Bác phả vào gáy Tiêu Chiến, ngứa ngáy.

Anh tức giận quay đầu, "Ai khóc! Anh không khóc!"

"Anh dám nói là anh không khóc?" Vương Nhất Bác dụi ngón tay cái lên khoé mắt đỏ hoe của Tiêu Chiến, và một giọt nước lấp lánh dính trên đầu ngón tay cậu.

Tiêu Chiến từ chối thừa nhận điều đó, quay đầu lại, lật ngược điện thoại của mình.

Vừa mở Weibo, màn hình đã phải load rất lâu, chỉ trong thời gian ngắn, lượng fan trên Weibo của Tiêu Chiến đã tăng từ mấy chục nghìn lên hơn hai triệu. Hai mắt anh như chết lặng.

"Làm sao vậy? Sao trông anh lại ngớ ngẩn vậy?" Vương Nhất Bác tự nhiên có thể nhìn thấy màn hình điện thoại của Tiêu Chiến từ phía sau. Cậu nhìn giao diện Weibo của Tiêu Chiến và mỉm cười hỏi.

"Woww... Bây giờ anh có rất nhiều người hâm mộ..."

Vương Nhất Bác nghĩ rằng bộ dạng ngốc nghếch của Tiêu Chiến thực sự rất đáng yêu, vì vậy cậu càng muốn trêu chọc anh, "Nhìn của em xem."

Tiêu Chiến gõ tên Vương Nhất Bác vào thanh tìm kiếm và tài khoản Weibo hiện lên khiến anh sốc, "Gấp mấy lần của anh."

"Không thành vấn đề." Giọng nói của Vương Nhất Bác rất thản nhiên. Tiêu Chiến không khỏi quay đầu nhìn cậu, chỉ thấy ánh mắt nặng nề nhìn mình, đôi mắt phượng đầy sao, "Em là người hâm mộ trung thành nhất của anh, vì vậy, so với tám triệu người hâm mộ, đó không phải vấn đề gì."

Tại sao lần nào Vương Nhất Bác cũng khiến trái tim anh rung động?

Tiêu Chiến nghĩ.

Dường như tim bị nhồi đến sưng tấy. Chỉ cần nghe được lời Vương Nhất Bác nói thì sẽ nóng lên, cơ thể nhẹ như sắp bay. Vương Nhất Bác nhất định phải có phép thuật.

Vì vậy Tiêu Chiến không thể không hôn cậu.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống môi Vương Nhất Bác, thật bá đạo.

Sau đó Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến nhìn mình từ phía trên, ánh mắt trong veo tràn đầy chờ mong, "Ngày mai sẽ là bảng xếp hạng."

"Chà." Vương Nhất Bác cảm thấy Tiêu Chiến dường như có một số kế hoạch.

"Muốn đánh cược không?"

"Đánh cược?" Vương Nhất Bác cảm thấy hứng thú, không biết Tiêu Chiến đang suy nghĩ gì trong đầu, nhưng trong lòng có chút mong đợi. Cậu cho rằng một Tiêu Chiến sống động như vậy, quá thú vị và ngon miệng.

"Chà..." Tiêu Chiến nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, "Anh cá lần này anh có thể lọt vào top 5."

Vương Nhất Bác nhếch miệng, "Anh đang cá cược cái gì?"

"Nếu anh vào được, em phải giúp anh biến một điều ước thành hiện thực."

"Anh có nguyện vọng gì?" Vương Nhất Bác tiến lại gần hỏi, giọng nói hơi khàn khàn, phảng phất có chút mơ hồ khó giải thích được.

"Có chứ!" Tiêu Chiến gật đầu.

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Vương Nhất Bác không biết phải làm thế nào, cho rằng Vương Nhất Bác đang từ chối, ai biết rằng Vương Nhất Bác đột nhiên nhéo vào mặt mình, "Baby, anh cũng đánh giá quá thấp bản thân mình, phải là một trong ba người đứng đầu."

"Cái gì?"

"Em nói là đứng trong top ba." Vương Nhất Bác dừng lai, "mau đến với em."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net