03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

có lần một thì sẽ có lần hai, kể từ hôm ấy trở đi, đêm nào nghe thấy tiếng cách vách làm tình, sung hanbin sẽ lại đỏ mặt tưởng tượng một bộ phim người lớn, với nhân vật chính là cậu và zhang hao.

trong bộ phim cậu đạo diễn, sẽ có hôm anh nhẹ nhàng nói lời yêu, khiến cậu bồng bềnh như chiếc lá trôi trên mặt biển. cũng có hôm biển gầm sóng vỗ, cậu như con thuyền nhỏ bị cthulhu nhấn chìm không thể trốn thoát. nhưng cuối cùng kết thúc bộ phim sẽ luôn là cậu thở dài nhìn trần nhà, kèm theo cảm giác tội lỗi ngượng nghịu không nói lên lời.

seok matthew nhìn cậu bơ phờ như mất ngủ lâu năm liền cười cợt bảo đây chính là kết quả của việc không tin lời bạn. cậu nào dám cãi lại việc cậu mất ngủ không phải vì tiếng động phòng bên, mà bởi vì cơn hứng tình dồn lên não nên cậu nằm tưởng tượng mình cùng người yêu, tối ngày quay tay đến mức mệt lả người!

việc này khiến cậu thấy thẹn đến mức phải đơn phương tránh mặt zhang hao.

zhang hao không vồ vập hỏi lý do ngay lập tức, anh chỉ im lặng để cậu tĩnh tâm suy nghĩ về hành động của mình khoảng hai ngày, rồi cuối cùng chịu không nổi mà gọi đến một cuộc điện thoại, câu mở đầu đã đầy giận dỗi:

"anh không gọi em là em định đá đít anh đi luôn phải không?"

"em xin lỗi!"

"nói đi, có tâm sự gì phải nói cho anh chứ, tránh cái gì mà tránh."

"em..."

đang nghĩ lý do thoát tội, bỗng tiếng cửa phòng bên đóng sầm vang lên, không lâu sau đó thanh âm rên rỉ quen thuộc xuất hiện. cậu vội cắm dây tai nghe, thầm mắng giờ mới là sáu giờ chiều, sao đã lăn giường rồi thế này?

"sung hanbin?"

giọng nói trầm ấm quen thuộc bên tai cùng với tiếng cầu yêu như hòa vào làm một, cậu lại nhớ về những bộ phim đáng xấu hổ, lưỡi liền líu vào nhau.

"em... em đây."

sự lo lắng bủa vây trong lời của anh: "anh đang nghiêm túc đấy, nếu có gì khiến em phiền lòng thì nói ra, em nhé?"

"em chỉ muốn nghe giọng anh tiếp thôi." đầu óc sung hanbin đã nhão thành bãi lầy, cậu lơ mơ đáp lại, rồi giật mình muốn tự vả bản thân mấy cái. người yêu cậu đang lo lắng cho cậu, cậu lại muốn lợi dụng giọng của người ta để phục vụ ham muốn bản thân!

"ý em là, giọng anh, giọng anh khiến em bình tĩnh lại!"

zhang hao phía đầu dây bên kia bật cười: "gì vậy chứ, có cần anh kể cho em mấy câu chuyện súp gà chữa lành tâm hồn không đấy?"

lần này có vẻ là một người phụ nữ, ngân nga rên rỉ như mèo kêu khiến sống lưng người ngoài mềm oặt. cậu nghe thấy tiếng matthew đạp cửa chửi bới rồi lết dép xuống cầu thang, nghe thấy tiếng đâm chọc ướt át, và nghe thấy cả giọng nói mà cậu ngày đêm thương nhớ.

"hưm..."

hanbin không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo nữa, cơ thể nóng rần, tay lại quen lối đưa vào trong quần, vuốt ve dương vật bán cương của mình. có lẽ zhang hao cũng phát giác được sự bất thường từ phía cậu, bởi anh đang cười cợt bỗng nhiên im bặt. cậu vừa sợ hãi trước chuỗi những sự việc đi ngày một lệch hướng, lại vừa muốn anh phát hiện được cậu phía sau điện thoại đang làm cái gì, muốn anh đến và âu yếm cậu, để những bộ phim trong đầu cậu thành sự thật.

                                         

             
                   

phải một lúc sau, khi cậu tưởng rằng anh đã cúp điện thoại rồi, còn chưa kịp buồn tủi liền nghe thấy tiếng gọi khẽ phát ra trong tai nghe.

"hanbin?"

"anh ơi..." cậu rầu rĩ nói vào mic.

"em đang... làm gì đấy."

giọng anh trầm hơn ban nãy một quãng, đập vào màng nhĩ cậu làm nó rung lên như mặt trống, vọng thẳng vào trong tim. nhất thời, thanh âm ngoài kia như tan biến vào hư vô, sung hanbin chỉ còn nghe được lời anh nói, như con đường dẫn đến hố thỏ sâu không đáy.

"bé ngoan, nói anh nghe. em đang làm gì?"

"em... ưm..." bàn tay nhịp nhàng tuốt lên xuống khiến hơi thở hỗn loạn, cậu câu được câu không đáp lại, "em đang thủ- thủ dâm..."

mặt cậu lại nóng bừng rồi.

cậu nghe thấy zhang hao bật cười nói mẹ kiếp, vốn là loại từ vựng sẽ không bao giờ phát ra từ miệng anh, ít nhất là khi đang ở gần cậu.

"thủ dâm sao? em đang vuốt cậu nhỏ bên dưới của mình hửm?"

"ừm..."

"nói anh nghe tiếp nào." anh thì thầm, "em đang vuốt nó kiểu gì?"

"em, em vuốt như bình thường."

"ừm, giỏi lắm. giờ bé yêu nhắm mắt lại đi, và tưởng tượng bàn tay đang nghịch bên dưới của em chính là anh nhé."

sung hanbin nào dám trả lời rằng trò này chính cậu tự mày mò ra từ lâu rồi, chỉ dám nhỏ nhẹ dạ vâng tỏ vẻ không biết gì.

nhưng so với những lần tưởng tượng trước của cậu, thì lần này chân thật hơn hẳn. bởi vì giọng của anh, hướng dẫn của anh, đang thật sự vang lên bên tai cậu.

'tay của anh' vuốt dọc thân dương vật, lúc nặng lúc nhẹ, sau đó bụng ngón tay xoa nhẹ đầu nấm, móng tay gẩy lỗ tiểu nhỏ. sung hanbin sướng đến mức ngón chân quắp lại, chẳng thèm nghĩ đến người đang nghe điện thoại là ai, dâm đãng rên rỉ không mục đích.

"sướng không em?"

"vâng... sướng... sướng lắm ạ..."

chân dạng ra thành hình chữ m, quần nhỏ kẹt lại trên mắt cá chân, da thịt phảng một lớp phấn hồng, bộ dáng run rẩy mong được người ôm ấp yêu thương. zhang hao muốn cậu chầm chậm đưa một tay xuống lỗ nhỏ phía sau, vừa tuốt dương vật vừa xoa cái miệng đóng chặt.

"chỗ đấy có mềm không, hanbin ơi?"

"có ạ... nhưng mà em không nhét được ngón tay vào."

"từ từ thôi, mềm đến mấy cũng không thể nhét luôn được. sau này để anh đưa vào cho, nhé?"

thế, thế là còn có lần sau sao? sung hanbin ngại đến mức úp mặt vào gối, đồng thời nhen nhóm mong chờ vào cái hẹn 'sau này' của anh.

kế tiếp cậu lại theo lời anh nắn bóp hai viên trứng, ngón tay véo đầu vú lúc nặng lúc nhẹ, đùa nghịch cho đến khi chúng dựng đứng sưng đỏ, cảm giác tê tê chạy dọc cột sống. sung hanbin không ngờ mình tự chơi ngực cũng tìm được khoái cảm, cuối cùng cậu thở gấp bắn ra, lồng ngực với hơi thở mong manh loang đầy tinh dịch.

cuộc tình ái phòng bên cũng đã kết thúc từ bao giờ, sung hanbin thầm cảm ơn chiếc tai nghe chống ồn này, nếu không để zhang hao nghe được thì cậu cũng chẳng biết phải giải thích ra sao.

tai nghe phát ra từng nhịp thở gấp gáp, im lặng lắng nghe còn thấy được tiếng nhão nhoét của chất lỏng. có phải zhang hao cũng đang xoa thứ dưới đấy của anh, liệu khuôn mặt đầy vẻ nhu hòa sẽ có thêm những đường nét của nhục dục - những suy nghĩ xuất hiện trong đầu cậu khiến cổ họng cậu khát khô, dương vật lại bắt đầu được đà đứng lên.

bỗng, zhang hao thì thầm: "bé yêu, em có thể tặng anh một món quà không..."

từng lời tiếp theo mà zhang hao nói ra đều khiến cậu muốn đào cái hang chui xuống. cậu không phải lo bản thân tha hóa anh, mà anh ta vốn đã tha hóa sẵn rồi! sung hanbin mới đầu còn lắc đầu từ chối, sau được người yêu ngọt ngào dỗ dành, cuối cùng suy nghĩ loạn thành một đoàn gật đầu đáp ứng.

theo yêu cầu của zhang hao, bức đầu tiên sẽ lấy góc chụp từ trên xuống, để anh có thể nhìn rõ khuôn mặt cậu cùng bộ ngực bị hành hạ qua, và bức thứ hai là khi cậu dạng đôi chân dài, để anh nhìn được dương vật bán cương cùng lỗ nhỏ non nớt. chụp xong hai bức, cả người cậu đỏ chín như quả cà chua, nghe thấy anh cười khen mình ngoan mà ngại đến mức váng đầu như lên cơn sốt.

ai mà ngờ được, cậu sốt thật.

           


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net