2-1. Eat Your Own Fruit

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://archiveofourown.org/works/48852877/chapters/123238813

Tựa gốc: 自食其果 - Eat Your Own Fruit (*)

...

AU trường học phép thuật.

CHAP CÓ CHỨA MỘT SỐ CHI TIẾT 18+, VUI LÒNG LƯU Ý!

__________

Khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh nước biển của pháp sư, vừa ngâm nga một bài hát vừa ôm một chồng sách dày cộp, Furina bước lên những bậc thang xoắn ốc bằng đá hoa cương, ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính màu, nhảy nhót và tung bay trên làn tóc bồng bềnh của cô, khung cảnh như mơ càng khiến bóng hình cô gái trẻ trở nên quyến rũ.

Đây là tòa tháp ma thuật cao nhất ở lục địa này, và bây giờ đã là năm thứ mười hai kể từ khi Furina và Neuvillette được gửi đến đây với tư cách là học sinh, và họ chỉ vừa mới làm xong lễ trưởng thành.

Furina vẫn nhớ khi cô và Neuvillette vừa mới bị ném vào một môi trường xa lạ, cô đã khóc ầm lên còn Neuvillette thì sợ đến run rẩy cả người, nhưng cuối cùng cả hai đều không thể phản bác lại quyết định của người lớn, chỉ có thể lau khô nước mắt và ôm lấy nhau, bên nhau mà vượt qua nghịch cảnh.

Trong mười hai năm này, họ dần quen với cuộc sống trong tòa tháp, là cá mắc cạn trong biển kho tàng kiến ​​thức sâu thẳm, đồng thời cả hai đã kết thêm nhiều bạn mới. Mặc dù sự thay đổi về chiều cao của Neuvillette đã có lúc khiến cô khó chịu, Furina vẫn tin rằng cô và anh vẫn là những người quan trọng nhất đối với nhau, là những người bạn và tri kỷ tốt nhất.

Họ cùng tham gia các lớp học, từ lý thuyết thảo luận đến thực hành. Ngoài ra, Furina cũng háo hức mang những cuốn sách mới mà cô ấy tìm thấy từ thư viện đến chỗ Neuvillette, quấy rầy anh để cùng nhau thử những ý tưởng mới: từ bùa chú và câu thần chú bị cấm trong lý thuyết ma thuật cao, đến các món ăn và đồ ăn nhẹ trong các công thức nấu ăn đã thất lạc, thậm chí là chứng minh sự liên quan giữa việc hôn nhau và mua sắm trong tiểu thuyết hư cấu lãng mạn nữa... Mặc dù Neuvillette luôn là người bị Furina quậy phá, nhưng anh lại là người bao giờ cũng đầu hàng trước sau nhiều lần giằng co.

Rốt cuộc, nếu như không có anh ta, không biết Furina có thể gặp rắc rối gì nữa. Ý thức trách nhiệm đối với cô ấy đã khiến anh ta không biết từ đâu phải đảm nhận gánh nặng không thuộc về mình ở đương cái độ tuổi thanh xuân ăn chưa no lo chưa tới này. Anh ấy không chỉ phải chịu trách nhiệm bác bỏ những ý tưởng kỳ quặc của Furina, hỗ trợ cô ấy hoàn thành những dự án khả thi mà anh còn phải để mắt đến cô để đảm bảo rằng cô không đột ngột đi chệch hướng, ngoài ra còn dọn dẹp mớ hỗn độn mà cô gây ra, và cuối cùng, anh phải giúp cô nhận lỗi trước mặt giám thị để chia sẻ lỗi lầm (tất nhiên, ai cũng biết chắc rằng Furina là kẻ chủ mưu của toàn bộ sự việc).

Neuvillette không phải là người chủ động, anh ta chưa bao giờ như vậy, nhưng Furina luôn có thể dễ dàng tìm thấy và kéo anh ta vào rắc rối thêm một lần nữa. Hành lang bên ngoài ký túc xá, góc thư viện, sân trong hoa viên, bờ đá bên hồ... Chỉ cần cô đi ngang qua những điểm quen thuộc đó, bóng dáng Neuvillette sẽ tự nhiên lọt vào tầm ngắm của cô, như thể anh đã đứng đó đợi cô đến từ trước vậy.

Mọi người vốn dĩ đã quen với sự không thể tách rời nhau của Furina và Neuvillette, kể cả chính Furina. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian gần đây, có một sự thay đổi nhỏ: Furina nhận ra rằng dường như Neuvillette đang tránh mặt mình.

...

Sự thay đổi bắt đầu vào ngày Neuvillette trưởng thành, một ngày sau bữa tiệc sinh nhật của anh ấy, anh đột nhiên không còn đến những nơi cũ nữa, như thể anh ấy đã bỏ lại mọi thói quen cũ sau một đêm, và cho dù Furina có chạy qua bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng không gặp được anh. Trong lớp hay sinh hoạt tập thể, anh đều không nhìn Furina, trên đường nhìn thấy nhau, anh cũng sẽ không quay đầu lại, cho dù Furina có chặn trước cửa ký túc xá của anh, anh cũng chỉ bảo là quá bận rộn hoặc bằng những lý do khoa trương khác, bất đắc dĩ Furina không có cách nào để đưa anh ấy rời đi ở nơi công cộng.

"Thật kì lạ!" - Furina thầm nghĩ: "Mình đã làm gì phật lòng ổng sao? Rõ ràng trong tiệc sinh nhật thì mình với ổng vẫn còn thân thiết với nhau lắm mà!"

Furina đã cố gắng tìm câu trả lời từ những người khác, nhưng bạn bè của cô ấy đều nói rằng họ không biết, và khi cô ấy hỏi bạn bè của Neuvillette thì họ đều lảng tránh đi, và Furina thậm chí còn tìm đến những học sinh nhỏ tuổi hơn đang được anh dạy kèm, nhưng những đứa trẻ ấy sẽ vừa chạy vừa hét lên rằng "Chị ơi, đừng giết em!"

Cô ấy rõ ràng là người thích cười, nhưng tại sao những học sinh nhỏ tuổi đấy lại gần gũi hơn với Neuvillette chỉ bày ra đúng một biểu cảm duy nhất quanh năm chứ?

Sau nhiều lần cầu cứu mà không được, Furina quyết định tự mình tìm ra câu trả lời. Cô mua một vài mảnh pha lê, chế tạo một bộ thu từ xa và nhiều bộ truyền tín hiệu tương ứng, sau đó chạy đến những căn cứ bí mật mà cô và Neuvillette đã thăm dò và phát hiện ra, đặt máy phát tín hiệu ở mỗi nơi, để chỉ cần khi anh xuất hiện, chúng sẽ báo động cho cô, sau đó Furina sẽ có thể đến đó để bắt anh ta, rồi hai người sẽ ở riêng với nhau, để cô hỏi anh ấy rõ ràng về vấn đề này.

Ba ngày sau khi sắp xếp xong, hôm khóa học kết thúc thì trời đã tối, Furina đang buồn chán nằm ở trên giường cầm sách lên đọc, ống nghe thủy tinh đột nhiên bắt đầu nhấp nháy, hướng về phía hồ nước. Furina phấn khích đến mức nhảy lên, trong nháy mắt vội vã mặc áo khoác vào và lặng lẽ chạy đến bờ hồ.

Tuy nhiên, bờ hồ lại hoàn toàn yên tĩnh. Không có ai ở đó, chỉ có cái lò nướng mà cả hai đã cùng nhau để ở đó dạo trước đang cười nhạo những nỗ lực vô ích của Furina. Gió thổi qua mặt hồ tạo nên những gợn sóng nhẹ, không tin rằng lỗi là do chính tay mình gây ra, Furina nghiến răng không chịu bỏ cuộc, điên cuồng tìm kiếm trong đầu, cuối cùng nhớ ra một câu thần chú có thể hữu ích.

Đó là một câu thần chú giống phép thuật hơn là một câu thần chú bình thường, nhằm kêu gọi sự giúp đỡ của các nguyên tố nước. Câu thần chú đã bị hủy bỏ do tỷ lệ thành công thấp và có vẻ nó hoạt động là do may mắn, và Furina đã tình cờ tìm thấy nó trong một cuốn sách cũ. Cô thật sự không trông mong rằng mình sẽ niệm chú thành công, nhưng hiện tại chỉ có thể đánh một con ngựa chết (*), bằng không với diện tích lớn như vậy, bằng trình độ pháp thuật hiện tại của mình thì cô thật sự không biết cần bao lâu mới có thể tìm được.

Furina đi đến mép hồ, ngồi xổm xuống, nhúng tay vào nước, chân thành cầu nguyện nguyên tố thủy dẫn đường cho cô đi đến chỗ của Neuvillette kia, có lẽ là bởi vì lần này cô thực sự rất cần sự giúp đỡ. Kỳ diệu thay, dòng nước bắt đầu dao động nhẹ nhàng, rẽ ra một điểm nhọn rồi bắt đầu di chuyển. Vui mừng khôn xiết, Furina sử dụng câu thần chú để tạo ra một quả cầu ánh sáng cho mình, chiếu sáng đường đi rồi đi theo hướng dẫn của dòng nước.

Trời đã tối hẳn, và khi Furina đi dọc theo bờ sông một quãng từ bãi đất trống ven sông đến rìa vách đá, thì hướng dẫn của dòng chảy kết thúc, cô nhìn xung quanh và vô tình tìm thấy lối vào của một hang động ẩn. Cửa động này nằm khuất sau cỏ cây, ở bên ngoài chỉ cao ngang đầu người nhưng khi bước vào thì lại càng mở rộng ra.

Cho rằng Neuvillette có thể đang ở bên trong đó, những ý nghĩ xấu xa trong đầu Furina lại trỗi dậy, cô dập tắt quả cầu ánh sáng, lấy ra một lọ thuốc và cầm lấy nó, nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, rồi nhẹ nhàng đi về phía sâu trong hang động.

Khi cô bước đi, Furina nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, thêm vào đó là tiếng người yếu ớt, thậm chí cô còn có cảm giác như thể nghe thấy ai đó đang gọi tên của mình.

Dần dần, những thanh âm này càng ngày càng rõ rệt, giữa tiếng nước chảy, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng thì thào tầng tầng lớp lớp vang vọng khắp hang động.

Đó thực sự là Neuvillette!

Di chuyển ngày càng dễ dàng hơn, Furina lặng lẽ dựa vào sau bức tường đá và nhìn vào trong.

Xa xa, cô nhìn thấy một vũng nước, những mạch nước ngầm trong vắt hòa vào nhau, trong vũng có một bóng người nằm sóng soài, nằm cuộn tròn, nửa người trên dựa vào bờ, nửa người dưới ngập trong nước. Tầm nhìn trong bóng tối mờ hơn rất nhiều so với trong ánh sáng, Furina không thể nhìn thấy kẻ đó có mặc quần áo hay không, cô cũng không thể nhận ra chuyển động của anh ta, ngoại trừ việc anh ta dường như đang run rẩy.

"Furi... hmmm..."

Neuvillette đó đang gọi cô, giọng nói của anh ta dường như lơ lửng trong tiếng vang, xen kẽ với một vài lời tuyên bố giống như tiếng thở hổn hển vô nghĩa, anh ta đang khóc sao? Furina bối rối, có chuyện gì mà anh không thể nói thẳng với cô, tại sao anh phải trốn trong hang và khóc?

Tên Neuvillette kia vẫn đang mắng cô, hết lần này đến lần khác, càng lúc càng khẩn trương, càng lúc càng run rẩy, sống lưng của anh tựa hồ theo thanh âm này co quắp lại, đột nhiên, thân dưới thon dài biến dạng, anh biến thành nguyên hình, cuộn tròn trong toàn bộ vũng nước, giọng nói của anh ta trở nên giống như một loại tiếng gầm gừ nhỏ của dã thú, đến nỗi lưng và da đầu của Furina mơ hồ ngứa ran lên. Sau đó, chuyển động của Neuvillette trở nên dữ dội hơn, nước trong vũng khuấy động và chảy xiết, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể át được tiếng thở hổn hển, gấp gáp của anh.

Cuối cùng, anh gầm lên một tiếng thật cao, sau đó động tác bình tĩnh lại, thanh âm dần dần nhỏ đi, tiếng nước vỗ cũng biến mất, trong hang một lần nữa chỉ còn lại có tiếng thở dốc.

Furina lùi bước về phía sau, không hiểu tại sao Neuvillette lại phải khóc và biến hình ở nơi chật chội này. Không phải là cô chưa từng thấy trước đây, nhưng bản năng của cô mách bảo rằng tốt nhất là đừng để anh ta tìm thấy mình. Cô lập tức nghe theo bản năng mách bảo, quay ngược bước chân và lẻn ra khỏi nơi đó theo cái cách mà cô đã đến.

Trở lại Tháp Mê Hoặc, Furina mệt mỏi nằm xuống giường. Càng nghĩ về nó, cô càng cảm thấy bối rối, thay vì giải quyết bí ẩn về việc Neuvillette tránh mặt cô, lần khám phá này lại tạo ra thêm một vấn đề mới. Furina cuối cùng cũng thở dài thườn thượt và từ bỏ suy nghĩ về nó, cô dự định ngày mai sẽ đi mượn thiết bị bùa chú giấc mơ của bạn học Nahida rồi đi thẳng vào tâm trí của Neuvillette để tìm câu trả lời, đi thẳng vào vấn đề khi anh ta ít phòng bị nhất, tự cứu mình thoát khỏi cái cảnh phải chiến đấu như một con ruồi trong thuốc mỡ như thế này.

Sau khi hạ quyết tâm, Furina cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ, duy chỉ có điều cô không biết vào lúc này đó là quyết định liều lĩnh của mình sắp tới sẽ sớm trở thành điều khiến cô phải hối hận nhất trong năm nay.

...

***

Khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh nước biển của pháp sư, vừa ngâm nga một bài hát vừa ôm một chồng sách dày cộp, Furina bước lên những bậc thang xoắn ốc bằng đá hoa cương, ánh nắng xuyên qua những ô cửa sổ kính màu, nhảy nhót và tung bay qua làn tóc bồng bềnh của cô khi cô đang ở giữa khung cảnh mơ mộng của Neuvillette.

Furina thầm nhớ lại những biện pháp đề phòng của thế giới giấc mơ mà Nahida đã nói cho cô biết, sau đó thầm đọc lại hai lần câu thần chú mà cô ấy đã dạy cô để cô tự buộc mình rời khỏi thế giới ấy, và cuối cùng sờ vào túi áo trên ngực để xác nhận xem cuộn giấy nhỏ có câu thần chú được viết trên đó vẫn còn nguyên vẹn trong túi của mình hay không. Sau khi xác nhận xong hết tất cả điều đó, cô đã tự động viên bản thân, ngẩng cao đầu bước xuống các bậc thang, nhìn thấy Neuvillette ở hành lang, cũng mặc áo choàng pháp sư và cầm sách, dáng người cao lớn của anh đứng dưới ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, mái tóc dài được nắng nhuộm lên một bên thành màu vàng rực óng ánh.

Nhìn thấy Furina, đôi lông mày đang hơi nhíu lại của Neuvillette nới lỏng ra, trên khuôn mặt nghiêm túc của anh hiện lên một nụ cười rất nhẹ, anh cúi đầu nhìn cô, vươn tay đỡ chiếc mũ cô đang đội lệch, nói: "Đã đến lúc chúng ta đi làm nốt bài tập rồi."

Ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy mình đang đi học, sự thật sao mà nó đắng cay làm sao!

Furina nổi giận kéo lệch chiếc mũ mà Neuvillette vừa mới sửa lại ngay ngắn trên đầu mình. Để không đánh thức anh ta, cô cần phải cố gắng làm theo bối cảnh mà anh đã đặt ra, vì vậy cô mới nói, "Được rồi, vậy chúng ta tới thư viện nhé?"

"Thư viện đầy rồi, chúng ta về ký túc xá học bài đi."

Furina nhìn quanh một cách kỳ lạ, hành lang này và nhiều phòng học ở hai bên của nó, tất cả đều trống không, không một bóng người, và cô đã nghĩ rằng chỉ có hai người họ trong giấc mơ này.

"Mọi người đâu hết rồi?" - Furina nghi ngờ hỏi.

"Mọi người đang ở trong thư viện." - Neuvillette đáp rất tự nhiên.

Nếu như đây là một trò đùa, thì nó đủ lạnh để đóng băng hết mặt hồ ở bên ngoài tòa tháp hoặc khiến con người ta dựng tóc gáy. Furina chợt rùng mình, được thôi! Đây là giấc mơ của anh ta, mơ thế nào là việc của anh ta chứ!

Cô nắm lấy tay áo của Neuvillette, cùng anh đi về phía trước vài bước, toàn bộ khung cảnh dao động nhẹ rồi lập tức thay đổi thành ký túc xá của anh, giống như mặt nước bị một hòn sỏi nhỏ ném vào... Căn phòng này được trang bị giường, tủ sách và bàn làm việc, sách và tài liệu ma thuật được đặt ngay ngắn, trong khi các hình dán và đồ trang trí mà Furina để lại được chất đống ở nhiều ngóc ngách khác nhau, vừa mâu thuẫn lại vừa hài hòa với phong cách gọn gàng của căn phòng.

Neuvillette đặt cuốn sách đang ôm trên tay lên bàn trước, Furina thấy vậy cũng đặt cuốn sách xuống. Vừa quay người định nói gì đó với anh, tuy nhiên, tầm nhìn của cô ngay lập tức bị bao trùm bởi chiếc áo choàng của Neuvillette. Anh đã cởi ra không biết từ lúc nào và đến đứng sát sau lưng Furina, rồi canh đúng ngay lúc cô ấy vừa xoay lại, anh dùng hai tay ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn ấy, bế xốc cô lên.

"Á! Neuvi-"

Tầm nhìn của Furina đột nhiên trở nên cao hơn rất nhiều, cô tựa lưng hoàn toàn lên ngực anh, hai tay nắm chặt xương vai của anh, còn chưa kịp nói ra một câu hoàn chỉnh, cô đã bị Neuvillette đè lên hôn vào gáy. Anh khéo léo cạy mở sự phòng thủ của cô, như một vị khách không mời mà tới, tới thưởng thức vị chủ nhân khi vị ấy đang ở trong chính lãnh địa của mình. Sau khi bị cái hôn làm cho sững người trong giây lát, cuối cùng Furina cũng chịu vòng tay lên ôm cổ Neuvillette, mở lòng đón nhận đợt khoái cảm mới mà anh sắp sửa đem đến.

Kết thúc nụ hôn dài, Neuvillette khẽ thở hổn hển và buông Furina ra, người đang cố gắng điều hòa hơi thở của mình và nhìn vào đôi mắt hơi nheo lại vì sung sướng của anh, trêu chọc: "Tại sao lại không chịu chủ động?"

"Bây giờ chưa phải lúc thích hợp..." - Neuvillette thì thầm khi tựa trán vào trán Furina.

Nhưng Furina chỉ thích nhìn vẻ mặt xấu hổ của Neuvillette khi bị cô đòi hôn ở nơi công cộng thôi. Cô giả vờ không hiểu, buồn bã nói: "Ý anh là em chỉ có thể đợi anh chủ động ở trong mơ thôi hả?..."

"Đừng làm bộ nữa Furina!"

... Cho đến khi cô ấy đột nhiên cảm thấy không gian bị lộn ngược làm bản thân ngay lập tức rơi xuống nước.

"Làm thế nào để quay lại-"

Khung cảnh xung quanh cô chuyển sang vũng nước trong hang "nơi Neuvillette đã bí mật ẩn nấp và khóc". Furina cố gắng ngồi dậy nhưng lại bị anh đè xuống. Anh treo mình ngay phía trên cô, áo của anh đã biến đi đâu mất, mái tóc dài ướt sũng bết hết vào mặt, đôi mắt anh ngấn nước, nhìn Furina gần như phát điên. Anh siết chặt vòng tay, áp người anh vào người cô, lại bắt đầu hôn cô, ánh mắt anh biến thành đồng tử dã thú, nụ hôn từ khóe miệng lan xuống cổ, từng chút một, sự hung hãn từng chút một dâng lên, gióng lên hồi chuông cảnh báo vang vọng trong tâm trí Furina.

"Neuville... dừng lại..."

Cô đặt tay lên ngực anh, nhưng lại không tài nào đủ sức đẩy anh ra. Furina quyết định đổi chiến thuật, siết chặt vai anh hơn và cố gắng trượt ra khỏi vòng tay anh như một con cá, nhưng ngay lập tức bị kéo lại.

"Neuville!!..."

Furina hoảng hốt vùng vẫy khi nhớ lại câu thần chú mà Nahida đã dạy cho cô, nhưng sau khi đọc nó hết hai lần liên tiếp, bởi vì không chính xác nên không có thứ gì thay đổi xung quanh cô hết.

"Em đang niệm cái gì?"

Giọng nói trầm thấp của Neuvillette hoà với tiếng thở hổn hển vang lên bên tai cô, luồng không khí phả vào làm cô thấy nhột nhột. Furina vội vàng lục túi áo, cố gắng tìm cuộn giấy có câu thần chú được viết trên đó để xem, và anh có vẻ bực bội khi thấy tay cô di chuyển lan man như thế, anh lấy bàn tay to lớn của mình đặt ra sau gáy cô và ôm hôn cô thêm một lần nữa. Furina nghiêng đầu, để những nụ hôn ướt át của anh ấy đáp xuống một bên mặt cô.

"Em đang tìm cái gì đấy?"

Đôi mắt săn mồi của Neuvillette dán chặt vào cô, giọng điệu của anh ta mang một chút sốt ruột kìm nén khi tay anh ta hạ xuống trước ve áo của cô và xé toạc dây buộc áo choàng, ném chiếc áo vào bờ có chứa cuộn giấy trong đó. Cuộn giấy từ trong túi áo văng ra, nảy hai lần rồi rơi xuống một bên.

"Ôi... thần chú của tôi!!"

Furina lúc này mới thực sự rơi vào khủng hoảng, nhân lúc một trong hai tay của Neuvillette đang buông mình ra, cô lập tức xoay người lao thẳng vào bờ, duỗi tay ra chộp lấy cuộn giấy. Neuvillette liền phản ứng bằng cách véo eo Furina và kéo cô quay lại, khiến cô trượt dài với một vệt nước từ trên bờ đi xuống, tuy nhiên Furina không quan tâm, toàn bộ sự chú ý của cô đã dồn hết vào cuộn giấy đang dần được mở ra...

Sau đó, Neuvillette kéo Furina quay trở lại vòng tay của mình và lật cô ấy lại, nhưng Furina đã giành lại được quyền kiểm soát mà mỉm cười tự mãn với anh ta, trước khi đọc thần chú và biến mất trong không khí ngay lập tức.

Trong hang yên tĩnh trở lại như mọi ngày, và tiếng nước tí tách nhỏ xuống là tất cả những gì còn lại của Neuvillette, người đang thẫn thờ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trống rỗng của mình.

...

***

"Haaa..."

Giữa khuya, trong căn phòng tối om của ký túc xá, Neuvillette mở mắt ra và thở hổn hển ngồi dậy, lau đi một lớp mồ hôi mỏng trên trán. Tuy không phải là lần đầu tiên anh mơ thấy giấc mơ kiểu như này, nhưng đây chính là lần đầu khi nữ chính trong đó giữa chừng lại chạy trốn mất tiêu. Điều này chắc chắn không bình thường.

Sau đó, Neuvillette thắp cây đèn ma thuật sáng lên, cầm lấy khung ảnh đặt ở đầu giường và nhìn vào bức hình trong đó. Có một chàng trai và một cô gái với chiều cao trung bình đang mỉm cười hạnh phúc trong bức ảnh đấy. Anh chạm tay mình vào cô gái trong bức ảnh, rồi đưa nó về chỗ cũ, tắt đèn và nằm xuống, nhắm mắt chờ đợi nhịp tim đang đập nhanh của mình bình tĩnh lại...

Furina cần được dạy cho một bài học.

____________

To be continued...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net