Chương 1: Gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loài người vốn luôn sợ hãi những thứ mà họ không kiểm soát được, chính trong thời điểm này, đó là người đột biến. Những kẻ mang trong mình cấu tạo gen đặc biệt khiến chúng có được những khả năng vượt qua giới hạn của con người.

Chính phủ Mỹ và các nước khác cũng đã lập ra những luật lệ cho người đột biến để kiềm hãm bọn họ. Không được thể hiện năng lực gây tổn hại cho xã hội cũng như loài người, nếu phạm tội sẽ bị tống vào nhà tù vĩnh viễn.

Nhưng vốn dĩ có một nơi hợp pháp dành cho những kẻ thiên bẩm, trường Xavier. Do giáo sư Charles Xavier điều hành, đó là nơi tiếp nhận và dạy học cho những đứa trẻ đột biến.

- Phoebe? Cậu đã nghe gì về chuyến bay cứu trợ sáng nay chưa? — Kitty hỏi.

- Ừm từ Hàn Quốc đúng không? — Jaemin nhàn nhạt trả lời, cậu không thân với bất kì ai trong trường, nhưng có vẻ Kitty thích chơi với cậu.

- Đúng vậy, cậu sắp có đồng hương rồi kìa, nghe nói tới 6 người. — Kitty vỗ vai cậu mỉm cười, cô bé rất tốt bụng, hay giúp đỡ Jaemin, lần này lại vui mừng thay cho cậu. Jaemin không mấy quan tâm những học sinh được cứu trợ, cậu thấy bọn họ thật tội nghiệp, và Jaemin không muốn làm bạn với người khác dựa trên lòng thương hại.

- Họ gặp giáo sư nãy giờ, chắc cũng ra rồi, về lớp đi! — Nhìn thấy Jaemin trầm ngâm không trả lời, Kitty nói tiếp rồi kéo tay cậu đi.

Bọn họ đã ở trong lớp, có 6 người, tất cả cũng chỉ trạc tuổi Jaemin và Kitty.

- Phoebe, Kitty ngồi đi! Để các bạn giới thiệu nào! — Giáo sư X nhìn thấy Jaemin và Kitty ở cửa thì lên tiếng, 2 đứa nhanh chóng bước đến chỗ ngồi, Jaemin cũng không nóng lòng muốn biết về bọn họ nhưng Kitty thì ngược lại. Cô bé hoàn toàn trưng ra vẻ mặt trông đợi.

- Xin chào, tôi là Mark, 19 tuổi còn đây là Haechan.

- Aether! 18 tuổi. — Cậu ta xen vào lời Mark, thằng nhỏ với nước da đỏ nhạt, đôi mắt vàng long lanh, vẻ mặt tươi tắn đúng như tên nó - thần ban ngày, còn Jaemin lại là Phoebe, thần mặt trăng. Trong lúc bị Haechan cướp lời, Mark chỉ cúi đầu mỉm cười.

Người bên cạnh Haechan vẻ mặt lại lầm lì, chỉ thấp giọng nói:
- Lee Jeno, Jeremy, 18 tuổi.

Jaemin nhận ra người này, đó là tội phạm bị truy nã ở Hàn Quốc vừa mới lên báo tuần trước. Do đánh nhau với học sinh bình thường làm tên kia bị thương nghiêm trọng.

- Xin chào, em là Chenle, 17 tuổi, em là người Trung Quốc, anh ấy cũng vậy — Chenle có làn da trắng trẻo, đôi mắt màu cam, nó mỉm cười nhìn qua người bên trái.

- Huang Renjun, 18 tuổi. — Renjun cười nhẹ gật đầu, có vẻ là 1 kẻ thông minh và lịch thiệp.

- Em là Park Jisung, 16 tuổi. — Mặc dù nhỏ hơn Chenle 1 tuổi nhưng chất giọng cậu bé khá trầm, gương mặt non nớt nhưng hoàn toàn không có vẻ ngây thơ, có lẽ Jisung đã trải qua quá khứ không dễ dàng.

Sau đó 6 người bọn họ được cùng với cả lớp học tiết đầu tiên, lịch sử. Jaemin có quan sát họ đôi chút, dù sao họ cũng đến từ quê hương của cậu. Mark và Haechan khá thân thiết, hai người thường xuyên trò chuyện và cười đùa với nhau. Tương tự với Chenle và Renjun. Jeno và cậu bé nhỏ tuổi lại khá trầm lặng, Jeno tỏ ra lắng nghe Giáo sư giảng bài nhưng Jisung thì khác, nó hoàn toàn lơ đễnh, mắt nhìn ngoài cửa sổ.

Sau buổi học, Jaemin cùng 6 học sinh mới được cô Storm gọi lại để sắp xếp phòng ngủ, vì Jaemin cũng chỉ tới trước họ 1 tháng, hiện tại vẫn ở một mình. Ba người Mark, Haechan và Renjun một phòng, hai đứa nhỏ nhất ở cùng nhau, và Jeno hiển nhiên được xếp dọn vào ở cùng Jaemin.

- Chào, tôi cũng là người Hàn, Na Jaemin, Phoebe, 18 tuổi, cũng mới tới học được 1 tháng thôi. — Sau khi cô Storm chia phòng thì yêu cầu Jaemin giới thiệu bản thân với những người bạn đồng hương. Cô khá để tâm đến đám thiếu niên này vì chính cô là người đưa bọn nó đến Mỹ.

Giáo sư X vốn luôn đứng về phía loài người, thế nhưng lần này lại chứa chấp khá nhiều tội phạm. Ngay cả Giáo sư cũng khá bất bình với những điều luật mới, chúng quá khắt khe với những người như ông. Bọn trẻ chỉ phạm những tội danh nhẹ, không hề nghiêm trọng đến mức phải ngồi tù chung thân, đánh nhau, vô tình lộ năng lực làm người khác hoảng sợ, bảo vệ lẫn nhau nên xây xát với con người. Giáo sư chỉ mong những đứa trẻ mới tới vẫn là những người có tính cách tốt, chỉ là bị dồn ép dẫn đến gây hoạ, nhất định sẽ dạy dỗ được. Nhưng bọn nó nhỏ nhất cũng đã 16 tuổi, ông vẫn lo rằng không biết có thể rèn dũa nhân cách của chúng được đến đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net