Chương I: Gameeeeeee!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Victory!!!"
Cạch... 2:00 a.m.
Căn phòng tối om chất đầy mỳ gói, snack, cola,...
PC tắt, nó gục đầu xuống bàn phím, rồi lại thấy khó chịu, bước đến bên chiếc giường thân yêu.
Bịch... Mệt mỏi, nó nằm trên giường, xoa xoa 2 mắt...
Nó là ai á?
Otaku ư? Chưa đến mức đó.
Hikikomori ư? Cũng chưa đến mức đó.
Gamer? Ừ, cũng có thể nói vậy.

Mùa hè là lúc nó chán nản nhất. Không đi học, không bạn bè, chỉ có game, anime, manga, ăn và ngủ.
    ⁃ AAAAAAAAAAAAAAAAAA CHÁN QUÁ!!!!!!! ĐI SUỐT CHỤC NĂM CHƯA THẤY ĐỦ VUI À?

Xịu mặt, nó giật mình nhận ra mình đang làm phiền hàng xóm. Chưa đến 1 phút sau, "Cộp cộp cộp...", bà hàng xóm đã giở giọng chợ cá:
    ⁃    ĐÊM HÔM KHÔNG NGỦ LÀM GÌ ĐẤY? PHÁ LÀNG PHÁ XÓM À?
Nó cũng không phản ứng lại, chỉ im lặng... Nó cũng không phải loại vô văn hoá. Nó biết, từ khi bố mẹ nó đi, ông bà hàng xóm đã giúp nó rất nhiều.
Chỉ là, nó không chịu được. Cái thể loại bố mẹ gì mà lại bỏ đứa con 5 tuổi cho hàng xóm rồi đi chơi game?

New World Online?
Lần đầu nó đọc được thông tin về NWO, nó không hiểu vì sao chỉ vì nó là một game nhập vai đưa con người vào thế giới ảo mà lại có sức cuốn hút đến như vậy. Nó vẫn nhớ như in mấy lời chua ngoa của bà hàng xóm nói về bố mẹ mình:
    ⁃    Đúng là bọn VÔ CÔNG RỒI NGHỀ, con cái đẻ ra thì chẳng quan tâm, suốt ngày game này game nọ, thế giới này thế giới kia, đẻ ra con mà không biết đẻ ra tuổi thơ cho nó thì có xứng đáng làm bố mẹ không?
... Nó không phải là căm ghét bố mẹ mình, cũng không phản đối lời nói của bà hàng xóm. Bình thường, bà cũng rất quan tâm đến nó. Bố mẹ nó có để lại tiền. Rất nhiều tiền. Nhưng tiền thì làm gì cho một đứa trẻ 5 tuổi không biết tự lo cho bản thân, không cả biết tự mua đồ nấu ăn?
Đúng, game là 1 thứ cám dỗ, bằng chứng là nó đã nghiện game được 5 năm, chơi gần hết các thể loại game từ đối kháng đến trí tuệ, thuộc gần hết thông số nhỏ nhất trong game như tầm xa của skill, damage, thời gian hiệu lực, thời gian cast skill, ...
Nếu không phải vì New World Online là game 15+ thì nó cũng tham gia từ ít nhất 3 năm trước rồi. Cũng vì dạo gần đây nó suốt ngày đòi chơi NWO nên bà hàng xóm mới hay to tiếng như thế.
Đá đôi dép đi trong nhà xuống đất, với lấy cái chăn bông, nó cuộn mình lại rồi mở điện thoại ra chơi game...
"Hmm, đúng rồi còn phải cài báo thức nữa!"
————————————————————

"Tít tít tít... Tít tít tít... Tít tít tít... Su su tồ san chố (SAN CHỐ!!!)... Su su..."
Tít. 7:00 a.m. Nó đã dậy từ 6:59 nhưng lại nằm đợi cái đồng hồ rung. Thức khuya nhiều nhưng nó chẳng bao giờ dậy muộn cả.
Mệt mỏi như bao ngày, lết tấm thân đi ra khỏi giường, nó ngáp 1 hơi dài rồi mới mở mắt. Vẫn đống mỳ gói, snack và cola, vẫn căn phòng ấy... nhưng... nó thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó. Cũng có thể là nó vừa quên 1 cái gì đó quan trọng lắm. "Haizzz... Thôi kệ đi, lâu lâu dọn phòng một chút." - Nó nghĩ. Dồn tất cả đống chai lọ vỏ hộp vào túi, nó đi ra ngoài ban công... ngắm đường phố?
Kia rồi, xe đến rồi!
-SKILL: Bách phát bách trúng-
Góc 66...
Gió Bắc 0,5...
Lực... như tuần trước...
Bịch!!!
"À há! Vẫn ngon lành cành đào!"
Nó phủi tay rồi đi vào. Túi rác đã bay thẳng và nằm gọn trong thùng của chiếc xe rác đang đi trên đường.
Đi vào trong phòng, nó bước vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi tắm.
Chải tóc rồi sấy tóc.
Sao vẫn thấy thiếu thiếu gì nhỉ?
Vẫn là việc làm hàng ngày, lặp đi lặp lại...
Từ sau cái ngày bố mẹ nó đi, nó đã dần tự làm mọi thứ.
Nhớ lại thì lâu lắm rồi nó mới mơ lại giấc mơ đó, 10 năm trước, bố mẹ nó đi chỉ để lại 2 câu:
Flash back 1
    ⁃    Bố mẹ đi đây, ở nhà nhớ luyện tập nhé!
Một con bé 5 tuổi nước mắt lã chã rơi đuổi theo gọi, trong đầu nghĩ "Ơ vãi giả vờ khóc vẫn không ở lại à?"

Nhưng, như đọc được suy nghĩ của nó, 2 người đó vẫn không ngoảnh mặt lại...

End of flash back 1
Cả giấc mơ chỉ có 1 đoạn cực ngắn như thế, đến nỗi mặt bố mẹ nó còn chưa nhớ rõ.

Nó cũng chẳng nhớ, hoặc chẳng biết bố mẹ nhắc "luyện tập" là có ý gì. Bình thường bố mẹ người ta nhắc con mình học hành thì bố mẹ nó  lại nhắc "luyện tập"???
Luyện game á?
Ơ... Game...
Tiếng máy sấy vẫn kêu ro ro...
Nó thì vẫn cứ nghĩ vẩn vơ...
"Áaaaaaaaaaaaa!!!!!"
Chỉ 10s sau, nó đã nhận ra "điều quan trọng" mà mình quên, cái cảm giác sai sai ngay từ khi ngủ dậy.
(╹◡╹)7:00 a.m
Chính là con số đó.
Ngoảnh mặt lại nhìn điện thoại thì đã là 8:30.
Hôm nay là... ngày tuyển chọn gamers cho Neworld Online!!! Và 8:00 là thời điểm bắt đầu.
Nó không còn gì để diễn tả cái cảm giác này. Lúc 2:00 a.m là khi nó đang chơi game trên điện thoại và tự nhắc mình đặt báo thức để không quên ngày quan trọng này, nhưng loay hoay thế nào nó quên béng mất, chỉ tiện tay ném 1 chiếc gối xuống sàn để khi mình thấy sẽ nhớ ngay đến việc mình cần làm. Đây là một phương pháp khá là thú vị mà nó đọc được trong "Diary of a Wimpy Kid". Nhưng khổ nỗi, nó quên mất rằng từ lúc tắt điện thoại nhắm mắt đi ngủ, đến sáng hôm sau điều đầu tiên nó nghĩ tới lại không phải là tại sao lại có một chiếc gối nằm dưới đất, mà điều đầu tiên nó nghĩ tới lại là... "Haizzz... Thôi kệ đi, lâu lâu dọn phòng một chút." Hậu quả cũng vì thế mà ra, nếu nó không "Haizzz... Thôi kệ đi, lâu lâu dọn phòng một chút." thì cũng không "lỡ tay" nhặt chiếc gối đó lên, cũng không thấy điều gì đó sai sai, thiếu thiếu và cũng không hét như một con dở trong phòng để bà hàng xóm lại sang chửi cho một trận nữa.
————————————————————
9:03 a.m.
Sảnh A1 tập đoàn NWO Group miền Bắc.
Nơi đây là nơi tập trung của các gamer trên khắp miền đến để kiểm tra khả năng gaming, nói thẳng ra thì là 1 tiệm net khổng lồ với gần như tất cả các loại game trên thế giới, cũng là nơi kỳ thi tuyển chọn gamer cho NWO được tổ chức.
Chưa đầy 1 tiếng trước, đây còn là một nơi nhốn nháo tập hợp đủ các thể loại từ già trẻ lớn bé, từ côn đồ đến thư sinh, từ gái đến trai. Vậy mà giờ không khí lại chìm trong im ắng. Cả một sảnh lớn đến gần 5000m2 chỉ có 2-3 bóng người. Lâu lâu mới có một tiếng cười nói, bước chân, thỉnh thoảng mới vang lên tiếng đóng mở cửa. Trên tường có gắn một chiếc bảng điện tử "KỲ THI TUYỂN CHỌN GAMER NEWORLD ONLINE" cùng một vài số liệu "Start: 8:00 a.m", "Next: 506/510".
Dưới tấm bảng, một tiếng trước là hàng trăm người chen chúc để nhìn sao cho rõ, còn bây giờ chỉ có đúng một cô gái trẻ, tóc đen dài ngả vàng, áo len và quần thun. Nếu nhìn từ phía sau thì mái tóc che kín cả phần lưng tạo nên vẻ rất bí hiểm. Cô gái đứng đó suốt 10 phút, trầm ngâm. Nhưng nếu nhìn trực diện thì 10 phút đó chẳng có chút trầm ngâm nào. 10 phút đó là tổng hợp 50 sắc thái từ bàng hoàng đến chán nản, rồi cuối cùng là thất vọng. Khuôn mặt như hồn lìa khỏi xác nhìn thẳng vào tấm bảng kia, ở một cột bên cạnh những số liệu đó. Một chữ OUT to tướng đủ để người ta đoán ra đây là những kẻ xấu số bị loại khỏi cuộc chơi. Một hàng dài số báo danh di chuyển từ trên xuống dưới, chỉ riêng một số được cố định ở trên đầu, ngay dưới chữ OUT: 213. Câu chuyện đã được sáng tỏ khi trên chiếc áo len ấy cũng là một số 213 hình tròn trước ngực.
Bi có, hài có, sự thật phũ phàng cũng có: Nó đã bỏ lỡ 1 cơ hội quý giá 1 năm mới có 1 lần để chơi NWO.
Thực ra thì 1 cơ hội cũng không đáng là bao, nhưng nó muốn gặp bố mẹ, nó ghét phải chờ đợi thêm 1 năm. Hơn nữa, hôm nay là nó trốn bà hàng xóm để đi test NWO, nó đâu thể trốn lần thứ 2.
Trường hợp xấu nhất, nhỡ trong 1 năm này NWO lao dốc không phanh rồi đóng cửa thì sao?
Thế là...
————————————————————
Một thanh niên khá trẻ, tầm 18 tuổi, đang cầm một chiếc tablet đứng ở cửa phòng North Pole (Cực Bắc). Áo của hắn, NWO Jacket, chỉ với một logo của NWO, người ta đã có thể nhận ra đó là một chiếc áo khoác siêu đặc biệt của tất cả các nhân viên trong NWO Group. Nó gần như là một con robot, mũ áo gắn lazer đọc suy nghĩ và headphones, tay áo gắn mini robo dạng cánh tay siêu nhỏ, rồi bộ chỉnh nhiệt độ trong áo, máy phiên dịch,... Ngay cả chiếc tablet này cũng được lập trình để người sử dụng đạt hiệu quả cao nhất khi test gamer.
Hắn đang vừa check lại danh sách các gamer vừa xem trực tiếp thử thách của gamer NWO năm nay. Đang đứng thì hắn thấy một cô gái trẻ rất đáng nghi. Cô không mặc áo NWO nên chắc không phải nhân viên ở đây. Vậy mà vị khách không mời này cứ lảng vảng xung quanh các phòng kỹ thuật của sảnh.
Sảnh A1 là một sảnh cực rộng với trung tâm sảnh là một "võ đài" solo game PC, các game cần có thiết bị cụ thể được sắp xếp ở rìa sảnh và trong các phòng khác, các phòng kỹ thuật nằm trên những hành lang tầng 2 của sảnh, nối với nhau bởi 2 lối đi trên cao vuông góc với nhau, có đường đi đi động. Giao của 2 lối đi là 1 thang máy, nằm ngay trên võ đài. Hai lối đi này được gọi tên như hướng của bản đồ. Nếu đứng ở trung tâm 2 lối đi, quay mặt về phòng North Pole, nghĩa là quay về hướng Bắc, thì bên trái sẽ là Bán Cầu Tây, bên phải là Bán Cầu Đông và đằng sau, là phòng South Pole.
Hắn định gọi bảo vệ, nhưng bỗng thấy cô gái đi đến gần hắn. À, không phải "đi" mà là chạy như bị chó đuổi đến rồi đập 2 tay lên 2 vai hắn, lắc như chưa bao giờ được lắc rồi nói:
    ⁃    @¥|+\*{€,?\"&":₫/"/:))
Hắn không định gọi bảo vệ nữa mà... liên lạc hẳn cho bộ phận báo động khẩn cấp về trường hợp làm loạn này. Hắn không nghe rõ cô gái nói gì, mà hắn có muốn nghe đi nữa thì đến cả NWO Jacket cũng không dịch nổi ngôn ngữ mà cô gái ấy nói. Hắn muốn gô cổ nó lắm rồi đấy nhưng mặt chỉ nhăn nhó hỏi:
    ⁃    Nói nhanh thế ai mà hiểu được?
Nó nói 1 hồi xong lại đứng thở không ra hơi. Hắn nhìn một lúc mới nhận ra. Áo nó đeo thẻ gamer NWO, chắc là đi test. Nhưng mà số báo danh này... quen quen... 213...
    ⁃    À, lại đi muộn phỏng? Bị loại rồi đó, sướng nhá!
————————————————————
Từ sáng tới giờ nó phải chạy, chạy từ nhà đến bến xe, chạy từ bến vào đây, chạy khắp cái sảnh 5000m2. Nó vừa chạy từ đầu sảnh vào giữa sảnh, rồi xuống tầng hầm, vào thang máy trung tâm đi lên đây, rồi lại chạy khắp các hành lang để tìm một nhân viên NWO nào đó...

Vậy mà xui xẻo cho nó lại gặp phải tên chết trôi này...
Thực ra mà nói, nó mới là người đang giống chết trôi nhất. Nhưng nó đã lấy lại tinh thần, thử "đi cửa sau" một chút xem có sao không. Nó còn định quẩy nát phòng kỹ thuật để tìm ra cách hack hệ thống báo danh test NWO, nếu có thể cơ. Thế mà chưa đặt chân được vào phòng kỹ thuật đã bị bắt gặp, hơn nữa tên này trông chỉ hơn nó 4-5 tuổi mà coi nó như một con nhóc con, nhìn mặt vừa kiêu ngạo vừa đáng ghét. Nghe thì giống nam chính ngôn tình hắc phúc gì gì đó nhưng câu đầu tiên hắn nói lại chẳng ngầu mà như giọng bà bán cá trong chợ ý. Hình tượng 1 nhân viên NWO sụp đổ trong tâm trí nó. Thôi dù sao cũng đến đây rồi cố gắng chút vậy. Nó cúi đầu cầu xin:

    ⁃    Cho tôi test đi mà... Onegaishimasu!!!

Thoát được khỏi "vòng tay ấm áp" của nó, hắn quay đầu đi luôn, miệng vẫn không quên tạo nghiệp:

    ⁃    Thôi, tôi đâu có hiểu tiếng Nhật?

Nó muốn đấm hắn lắm rồi đấy. Cái NWO Jacket để làm cảnh à? Nó còn xịn hơn cả máy phiên dịch đấy mà không hiểu cái gì? Mà không chỉ thế, rõ ràng tên này biết câu đó là tiếng Nhật thì hắn phải hiểu chứ? Nó là con người không phải con vật, cơn giận của nó cũng có giới hạn. Nhưng khổ nỗi hoàn cảnh bây giờ vẫn chưa vượt qua giới hạn đó được. Nó vẫn cần test lắm. Hắn đang muốn chọc nó tức chơi ấy mà. Ok, rồi xem mèo nào cắn mỉu nào.

-SKILL: Mỹ nhân kế-
1. Nước mắt rỉ ở cả 2 mắt, tỉ lệ nước mắt che mắt là 3/10, với 2/10 ở phần lòng trắng, 1/10 ở phần lòng đen, 7 phần nhìn rõ.
2. Ngón trỏ tay phải đưa tay dụi mắt nhưng không được làm hỏng kết cấu nước mắt ở điều 1.
3. Cố tạo ra những tiếng động thể hiện sự thành khẩn nhưng không được thấp hèn và phải luôn trong tình trạng xinh đẹp.
4. Nói 1 câu đốn tim đối phương:
- Hic... Em chỉ muốn kiểm tra thôi mà...

À, thực ra thì cái chiêu này nó cũng chưa sử dụng bao giờ đâu. Cả ngày nằm ở nhà chỉ có game thì gặp ai mà xài. Mà thôi chết dở rồi, chưa dùng bao giờ thì làm sao mà hiệu quả được, chả hiểu tại sao nó lại chọn "Mỹ nhân kế" để dùng. Haizzz hay tại ế quá rồi nên hôm nay dở chứng nhỉ? Thôi kệ, thử dùng một lần xem nam nhân các ngươi có vượt qua được ải mỹ nhân không hay lại gục ngã trước nhan sắc của bà... Ahihi... Ơ mà... Hình như hiệu quả thật!

Qua màn nước mắt, nó thấy ở hắn bắt đầu có chuyển biến gì đó. Hắn đưa tay lên che miệng như ngại ngùng. Hai tai bắt đầu đỏ lên. Hắn hít một hơi thật sâu như muốn nói điều gì đó...

"Tên này nhát gái ghê gớm. Thế mà dám trêu con Thủy này. Thủy đã ra tay thì gạo xay ra cám, dễ như mấy game dating thôi mà." - Nó nghĩ.

-SKILL: Mỹ nhân kế. Cao cấp-
5. Khi đối thủ đã vào tròng, nhẹ nhàng chớp mắt cho 1 giọt nước mắt lăn trên má trái, giọt còn lại lấy ngón tay trỏ tay phải đỡ. Vẫn tiếp tục áp dụng quy tắc 3.

Thế nhưng lần này skill của nó bị ngắt giữa chừng. Đang nhẹ nhàng chớp mắt thì:

- Hắt xì!!!!!!!!!!!!

Nó giật mình chớp mắt ba lần bảy lượt muốn rụng cái mí. Đứa nào mất nết thế không biết. Chưa kịp chửi thì nó đã thấy hắn quay đầu chuẩn bị đi mất. Một lần ảo tưởng sức mạnh chưa từng có trong lịch sử cuộc đời nó...

————————————————————

9:30 a.m. Tầng 2, khu kỹ thuật sảnh A1 tập đoàn NWO Group miền Bắc.

Bạn Thủy nhà ta mới nãy còn "Thôi kệ, thử dùng một lần xem nam nhân các ngươi có vượt qua được ải mỹ nhân không hay lại gục ngã trước nhan sắc của bà... Ahihi..." thì bây giờ đang ôm chân một tên con trai, vừa ôm vừa than khóc để được đi test.

Hắn thì cố tỏ ra là mình không quan tâm nhưng thực ra nội tâm đang muốn đạp bay cái cục tạ này đi rồi. Chưa bao giờ trung tâm NWO có cảnh tượng xấu mặt như thế này. Hắn cứ đi, nó cứ lết. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, hắn đạp phăng một phát, thoát khỏi cái cục tạ ấy. Nó bị đạp nhưng không quên ngáng chân hắn một phát làm hắn vồ ếch giữa hành lang phòng North Pole.

- Cô bị điên à???!!!

Đấy chỉ là hắn nghĩ thế thôi vì nói ra hỏng mất hình tượng (hiện tại đã hỏng) lạnh nhạt cool ngầu của hắn. Hắn giữ im lặng chỉ vì 1 lý do duy nhất: "Phewww, cuối cùng thì bảo vệ cũng đến dẹp cái đống hỗn độn này đi."

Về nhiệm vụ hiện tại của hắn, hắn đang phải đến phòng điều khiển ở tầng dưới để check lại lối vào NWO. Sau kỳ kiểm tra này sẽ có khoảng 50 người được tham gia NWO và mỗi người sẽ được sử dụng một chiếc máy gọi là Teleport để vào trong thế giới NWO. Thực ra hắn cũng không phải nhân viên bình thường mà là trưởng ban kỹ thuật - ban quan trọng nhất NWO, kiêm em trai của nhà sáng lập ra NWO. Hắn cũng không có mấy hứng thú với cái trò chơi này và cũng như những người còn lại trên thế giới thực, không hiểu vì sao những người như nó lại có thể điên cuồng chỉ vì muốn được chơi game. Trường hợp khóc lóc kêu tha vì bị loại khỏi bài test NWO thì hắn cũng gặp nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ gặp phải người nào vì đi muộn không được test dám xâm phạm các phòng kỹ thuật của trung tâm.

Các phòng kỹ thuật ở rất cao so với các phòng game trong sảnh. Chỉ có 2 cách duy nhất để có thể lên được trên đây.

Cách 1: Nhảy cao 30m mà không gây sự chú ý cho bảo vệ.

Cách 2: Đi thang máy. Thang máy này sẽ tự nhận diện người nào có NWO Jacket hoặc thẻ nhân viên NWO để xác định xem có đi hay không. Nhưng anh trai hắn lại là một người khá kỳ cục. Anh ta không bao giờ thích dùng thẻ cả mặc dù đây là tập đoàn của ảnh. Anh ta dùng một mật mã gồm 9 chấm tròn giống trong mật khẩu của các dòng smartphone thời xưa nhưng chưa một ai có thể tìm ra mật khẩu, mặc dù số lần thử là vô hạn. Thậm chí người ta còn dùng máy tính để chạy tất cả các mật khẩu có thể nhưng vẫn không tìm ra. Cuối cùng không còn ai có hứng thú với phòng kỹ thuật của NWO nữa.

Khoan... Thế có nghĩa là con nhóc khả nghi kia biết bay á?

Hắn vội kiểm tra lại lịch sử giải mã của thang máy. Lần giải mã thành công gần nhất:  9:24 a.m 13/5/2056!!!

9 phút trước!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net