The Beginning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái hình chả liên quan gì đâu =))))

"Newt thực sự nên nỗ lực nhiều hơn nữa vào việc xây dựng lòng quyết tâm của mình khi dùng nó lên người bạn của mình, Thomas. Điều đó chắc chắn sẽ khiến cho cuộc sống của anh ấy trở nên dễ dàng hơn rất nhiều." =))))

-----------------------------------------------------------------

Chàng trai tóc tối màu với đôi mắt nâu to lớn vấp ngã theo một cách... ừm... thật "duyên dáng" khi bước qua cửa phòng kí túc đã khiến Newt không có chút cảnh giác nào vào lần đầu tiên cậu gặp mặt Thomas. Chủ yếu là vì hôm đó chính là ngày cuối cùng trước khi các lớp học bắt đầu và, xét cho cùng thì nơi đây cũng là "The Glade", ngôi trường đại học phù hợp nhất dành cho những sinh viên không có điều kiện (aka tiền), ngài hiệu trưởng đã ra quyết định rằng tất cả các sinh viên sẽ phải tới đây trước lúc nhập học khoảng vài ngày để được phân vào phòng kí túc xá phù hợp. Đó là một chút đạo đức giả của anh ta, khi nhận ra rằng bản thân cậu ta mới chỉ tới đây một vài giờ trước đó, nhưng bằng việc trông thấy tất cả các căn phòng được trang trí và các tờ bướm dành riêng cho những bữa tiệc ngoài quảng trường của trường đại học, anh ấy đã đúng. Họ chỉ cần quản lí bằng một cách nào đó để đem hai ngoại lệ trong những quy định đã được đặt ra vào cùng một phòng.

"Tên tôi là Newt. Và có vẻ như cậu sẽ là bạn cùng phòng mới của tôi." Cậu giới thiệu bản thân mình và đưa bàn tay ra phía trước.

Chàng trai tóc nâu sẫm ấy nắm lấy và lắc nó với một nụ cười. "Tôi là Thomas."

Newt mỉm cười đáp lại. "Okay, Tommy! Cần giúp gì với đống hành lí của cậu không?"

"Oh, chắc chắn rồi! Cảm ơn cậu nhé, Newt."

Đó là khởi đầu của một tình bạn đẹp.

----------------------------------------------------------------

Một ngày trước kì nghỉ đông, cả Newt và Thomas đều đang nằm dài trên giường của riêng mình - Newt với cuốn sách thứ 5 trong series nhiều tập "Skulduggery Pleasant" và Thomas với chiếc điện thoại di động trong tay.

"Hey, Newt!"

"Hmm?". Newt thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn.

"Cậu có thể cho tớ một đặc ân không?". Thomas nói.

"Còn phải xem việc đó là gì đã."

"Ừ thì... cậu còn nhớ kì họp mặt gia đình hàng năm mà tớ đã kể với cậu không?"

"Có, rồi sao?". Đột nhiên, Newt có dự cảm không mấy hay ho về chuyện này.

"Ừm... Chờ chút, thế này không được rồi. Tớ cần bắt đầu lại."

Hành động vừa rồi của Thomas khiến Newt buông sách xuống gần như ngay lập tức.

"Cậu đã làm gì, Tommy?". Cậu hỏi, trong giọng nói tràn đầy sự ngờ vực.

Thomas co rúm người lại trước ánh mắt sắc bén của cậu, nó lí nhí "Uh... Hình như tớ đã nói với mẹ rằng chúng ta đang hẹn hò."

"Cậu đã làm cái gì ?"

Thomas càng co người lại hơn nữa. "Mẹ tớ rất khó chịu về việc tớ vẫn còn độc thân và tớ đã kể cho bà ấy nghe rất nhiều điều về cậu nên bà ấy nghĩ rằng chúng ta đang hẹn hò. Sau đó tớ kẻ cho bà ấy nghe việc cậu sẽ không trở về Anh trong kỳ nghỉ tới và bà ấy đã nghĩ rằng cậu sẽ tới tham gia bữa tiệc họp mặt lần này. Và... tớ đã không đính chính lại điều đó cho bà ấy..."

Newt nheo mắt lại và quan sát Thomas rất lâu nhưng tới cuối cùng, cậu chỉ trợn mắt một cái, không hơn. "Đó chắn chắn là cách làm việc điển hình của cậu, tớ thậm chí còn chẳng thể nổi điên được với điều đó.". Cậu thở dài. "Cậu chỉ cần nói cho bác ấy biết sự thật - mọi chuyện liền được giải quyết."

"Nhưng... Bà ấy đã nói với cả gia đình rằng tớ sẽ đưa cậu đến, với tư cách là người yêu rồi.". Thomas trả lời.

Điều đó cho Newt biết tất cả những gì cậu cần biết. "Tớ nghĩ tớ biết cậu định nhờ tớ giúp chuyện chết tiệt gì rồi. Và câu trả lời là "Không"!"

Thomas ngồi thẳng người dậy, nghiêng người về phía Newt. "Nhưng cậu phải làm thế!"

"Không!"

"Nhưng tớ cần cậu!"

"Không!"

Thomas nhìn cậu bằng đôi mắt mở to, môi nó nhô ra như đang làm nũng. "Làm ơn đi mà?"

Newt không thể dời mắt khỏi khuôn mặt trẻ con của cậu bạn cùng phòng. Mạnh mẽ lên - cậu nghĩ. "Không, Tommy. Không phải lúc này!"

"Nhưng tớ chưa từng yêu cầu cậu bất cứ điều gì!"

"Cậu nghiêm túc đấy à? Lúc nào cậu cũng nhờ tớ đủ thứ chuyện vớ vẩn!"

"Lần cuối tớ nhờ cậu việc gì đó là khi nào?"

Newt nhướn mày, cậu biết lần này thế nào mình cũng thắng. "Gần nhất là sáng nay! Cậu đã nhờ tớ đem cà phê qua giường của cậu chỉ vì cậu quá lười để ngồi dậy!"

"Được rồi, nhưng còn trước đó?"

"Tối hôm qua khi cậu ép tớ phải xem tập mới nhất của series "Supernatural" với cậu mặc dù tớ vẫn đang xem dở mùa thứ hai."

"Thấy chưa - lúc nào cậu cũng làm mấy chuyện đó cho tớ. Vậy sao lần này cậu lại không giúp tớ một việc nhỏ xíu này?"

Newt ném cho nó một ánh mắt nghi ngờ. "Cậu không thể thay đổi chiến lược giữa chừng như vầy được."

"Giờ không phải lúc dành cho những trận đấu vì danh dự, Newt à. Một người đàn ông phải làm những gì cần thiết nếu anh ta muốn sống sót với người gì Ingeborg của mình." Vẻ mặt Thomas trông nghiêm túc đến nỗi khiến Newt không thể nào nhịn cười được.

Gương mặt của Thomas ngay lập tức sáng bừng lên thấy rõ. "Nụ cười đó có nghĩa là cậu sẽ giúp tớ phải không?"

Newt đảo mắt. "Tớ đoán vậy."

Thomas nhảy lên và quăng mình vào khoảng trống giữa giường của hai người bọn họ. Newt co rúm người lại khi bị Thomas ôm chầm lấy, cậu thấy không thoải mái khi bị người khác ôm vào lòng như vậy nhưng vẫn không đẩy Thomas ra.

"Cảm ơn cậu, cảm ơn, cảm ơn cậu nhiều lắm! Tớ nợ cậu lần này! Tớ nợ cậu nhiều lắm đó, cậu bạn ạ!"

"Vậy thì buông tớ ra đi, làm ơn!"

Thomas lùi lại, vẫn mỉm cười rạng rỡ. "Tớ hứa, việc này sẽ không quá tệ đâu. Và cuộc họp mặt gia đình ấy sẽ chỉ diễn ra trong hai tuần thôi."

Hai tuần thực sự là một khoảng thời gian dài, đặc biệt là với một người có vấn đề về khoảng-cách-riêng-tư.

Bị mắc kẹt với Thomas cùng người mẹ dễ thương nhất hành tinh của cậu ta và biết rằng cả gia đình cậu ta đều biết về bí mật của mình thì kinh khủng giống như trong địa ngục vậy. Họ lại còn mong chờ những cái ôm và những cái nắm tay và... những nụ hôn nữa. Ôi chúa ơi, cậu ấy vừa đồng ý điều gì vậy?!

Suy nghĩ của Newt dường như đã hiện hết lên khuôn mặt cậu ấy vì sự tưng tửng trên mặt Thomas đã chuyển thành một cái nhìn chứa đầy cảm thông. "Được rồi, có lẽ nó sẽ rất tệ - ít nhất là với cậu. Nhưng chỉ có chút xíu thôi."

"Tớ đã thấy hối hận rồi đây này." - Newt nhỏ giọng lầm bầm.

"Xin lỗi nha, anh bạn - nhưng cậu không thể nuốt lời được đâu! Cậu đã đồng ý rồi."

Cảm giác đời mình sắp tàn lại xuất hiện lần thứ hai trong lòng Newt, càng lúc càng mãnh liệt. =))

------------------------------------------------------------------------------------------------

Đây là hố mới mình mới đào =)))

Fanfiction mới về Newtmas =)))))

Vì mình là người chuyển ngữ, hơn nữa làm một mình rất vất nên lịch ra chap sẽ không cụ thể, vậy nên mình muốn mọi người vote ngày post chương mới =))))

Mà thôi bỏ đi =))))

Trong kì nghỉ lễ dài hơi này (8 ngày), mình sẽ cố gắng 2 ngày/1 chương nhé, dù cũng không chắc chắn lắm =))))

Maybe or not =))))

Hi vọng được mọi người đón nhận và ủng hộ nhaaaaa :3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net