293-378

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 293: Thái Linh hiển thánh!

- Thủy Đông Lưu, chẳng lẽ cả thế giới này là một bức họa!?

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, theo linh khí không ngừng tràn vào, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã nhanh chóng ngưng thực được chín thành, mà đúng lúc này, trước người Mạnh Hạo, tại trên tán cây xuất hiện một người!

Đó lã một lão già thoạt nhiên tiên phong đạo cốt, mặc trường bào màu xám, nhìn không ra tuổi tác, nhưng trên thân người này làm cho người ta cảm nhận được tang thương vô tận, giống như là đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng rồi.

Hơn nữa trên người lão già này, Mạnh Hạo không cảm thụ được chút dao dộng tu vi nào, giống như người này là một phàm nhân, không phải là tu sĩ vậy. Nhưng người có thể xuất hiện ở nơi này, có thể gây cảm giác tang thương vô tận kia, há lại là người bình thường sao.

Lão già bình tĩnh nhìn Mạnh Hạo, nhưng càng bình tĩnh, càng ẩn chứa uy nghiêm nói không nên lời, giống như là lão ở đây thì thiên địa cũng phải tránh lui.

- Trời cao không phải là trời, mặt đất không phải là đất, tinh không vĩnh hằng, đạo mãi tồn tại!

Lão già nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm chậm rãi truyền ra, như mái tóc dài nhẹ nhàng bay múa của lão vậy.

- Nơi đây không thuộc trời, cũng không thuộc về đất, họa Kiến Mộc, tồn tại trong sông dài ký ức, thuận thế nuốt vào, đây là đại đạo. Trước mặt này, có chín con đường, tới chọn một cái đi!

Lão già thản nhiên mở miệng, không gian mấy trăm trượng ngắn ngủi giữa lão và Mạnh Hạo đột nhiên vặn vẹo, chia ra làm chín con đường nhỏ.

Mỗi một con đường đều có thể đi tới nơi lão già đứng.

- Lựa chọn một con đường trong đó, lấy được hạt châu này từ trong tay ta. Nếu chọn sai, vậy, từ đâu thì trở về đó.

Lão già nâng tay lên, trong tay lão xuất hiện một hạt châu lớn bằng ngón tay cái.

Hạt châu màu trắng, trong đó như ẩn chứa thế giới, Mạnh Hạo nhìn rõ ràng nó chỉ là hạt châu, nhưng không biết tại sao, hắn lại luôn có cảm giác có không gian bốn phía, rất là kỳ dị.

Thậm chí, khi hắn nhìn hạt châu này, Bỉ Ngạn Độc ba màu trong cơ thể hắn dường như là bị áp chế một chút.

- Chín đường chọn một...

Mạnh Hạo nhíu mày, giờ phút này, những người theo sau hắn lần lượt tiến tới, nhưng không cách nào xông lên đỉnh tán cây. Giống như nơi này có một bức tường vô hình cản trở, khiến cho chỗ đỉnh tán cây này, một lần chỉ có thể tồn tại một người.

Mạnh Hạo trầm mặc, ánh mắt nhìn về chín con đường trước mặt. Lựa chọn thế nào đây, hắn không có manh mối, hắn lại nhìn lão già xa trăm trượng bên ngoài, sau một lát, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, hắn thấy được bàn tay phải nắm hạt châu của lão già, trong đó có ba ngón nâng lên. Suy nghĩ một chút, Mạnh Hạo lập tức hấp thu linh khí nơi này, đồng thời tiến lên trước một bước, bước vào con đường số ba.

Nhưng ngay khi hắn bước vào con đường này, thế giới trước mắt hắn đột nhiên như nghịch chuyển, bên tai vang lên từng tiếng ùng ùng. Thế giới trong mắt hắn trở nên mơ hồ, khi hắn nhìn rõ lại lần nữa thì liền phát hiện mình không còn đứng trên đỉnh tán cây, mà là ở dưới gốc cây đại thụ.

Cách mặt biển chỉ còn không tới trăm trượng, mà thân thể hắn còn đang rơi xuống. Tâm thần vừa động, thân hình hắn liền tạm dừng lại, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, thấy được thân ảnh Vương Đằng Phi đã bước lên đỉnh tán cây.

- Chọn sai thì bắt đầu lại...

Mạnh Hạo nhíu mày, chín con đường kia như là một câu đố, căn bản khó lựa chọn, trừ phi phải thử nghiệm cả chín con đường.

Ngay tại lúc Mạnh Hạo còn đang trầm ngâm, bỗng nhiên hai mắt chợt lóe, hắn thấy Vương Đằng Phi trên tán cây như lưu tinh rơi xuống, từ trên đó mạnh mẽ rơi xuống mặt biển, hiển nhiên cũng đã lựa chọn sai, bắt đầu lại từ đầu.

Thân hình Mạnh Hạo búng lên, lao lên trên kia. Tốc độ lần này của hắn cực nhanh, gần như chỉ qua thời gian một nén nhang, hắn đã đi hết con đường lên đỉnh tán cây khoảng ngàn trượng này, hắn đã thấy được hơn mười tu sĩ rơi xuống mặt biển rồi.

Giờ khắc này, tại trên tầng mây, đám tu sĩ Nguyên Anh đều nhíu mày. Sau khi Mạnh Hạo bước lên đỉnh tán cây, mở ra khảo nghiệm cuối cùng, bọn họ đều nhìn rõ từng màn.

- Chín con đường, lựa chọn thế nào.. Nếu quan sát tinh tế, đáp án không phải là tự tìm vận may, chắc là nằm ở trên người lão già này!

- Trên người này không có dao động tu vi, nhưng lại làm người ta cảm giác sâu không lường được, có lẽ trong lời lão nói lúc trước, có ẩn giấu đáp án...

- Lần khảo nghiệm này, khó trách cần phải quan sát kỹ lưỡng, căn bản cũng không có đáp án... Đạo tử Tống gia quá quan hai lần, đúng là thật đáng tán thưởng.

Trong lúc đám lão quái Nguyên Anh nói chuyện thì Hàn Bối lại nhìn trên đỉnh tán cây, trong mắt lộ ra hứng thú, suy nghĩ một chút rồi mở miệng.

- Con đường thứ tư bên phải!

Hai mắt Lý Đạo Nhất chớp động, nếu Đạo Tử Tống gia có thể quá quan hai lần, hắn cũng nổi lên lòng tỷ thí, giờ phút này gã ngẩng đầu nói.

- Đường thứ tư bên trái, con đường này nhìn như rất tầm thường, nhưng rõ ràng lá cây nơi đó tương đối tươi tốt, hơn nữa, lời lão già mỗi lần nói đều chỉ có bốn chữ liền ngừng một chút!

Hai người làm thế, Lý Thi Kỳ cũng lộ vẻ hứng thú, nhưng nàng không lên tiếng mà nhìn lại chín con đường, lâm vào trầm tư.

Tống Vân Thư bình tĩnh nhất, nhưng trong lòng thì cũng thở dài, tuy nói y thành công tới hai lần, nhưng cũng có chút quan hệ tới vận khí. Lúc này ngẫm lại, y vẫn có chút nghĩ mãi mà không rõ, vì sao lại thành công.

Lão Tổ Tống gia Tống Thiên cười mà không nói, nhìn đám người đàm luận, lão lắc đầu nhìn xuống đỉnh tán cây, nơi đó Mạnh Hạo đang tiếp cận.

Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, khoảng cách ngàn trượng một chút liền qua, mà lúc này, trên đỉnh tán cây chỉ còn tên mập Kim Hàn Tông, thấy Mạnh Hạo trở lại, tên mập lập tức nhượng bộ tránh ra.

Mạnh Hạo gật đầu, sau khi người trên thất bại, thân hình hắn nhoáng lên, lần thứ hai xuất hiện trên tán cây. Giờ phút này, đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn đã ngưng tụ hơn chín thành, toàn bộ linh khí thiên địa nơi đây cũng không còn thừa bao nhiêu, nhưng theo Mạnh Hạo phán đoán thì cũng đủ để hắn mở ra đạo đài thứ năm.

Lần nữa đứng trên tán cây, Mạnh Hạo hít sâu một cái, nhìn lão già, cẩn thận hồi tưởng lời nói lúc trước của đối phương, lại nhìn lại chín con đường, sau một lúc, hắn mạnh mẽ đạp lên con đường thứ tư bên phải!

Lựa chọn của hắn, giống như Hàn Bối!

Nhưng ngay sau khi bước vào, cảm giác thiên địa nghịch chuyển kia lại xuất hiện, sau khi có thể nhìn rõ lại thì Mạnh Hạo đã rơi gần xuống mặt biển rồi.

- Làm vậy không thích hợp!

Mạnh Hạo mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra quang mang sắc nhọn, đồng thời cũng có chút chấp nhất.

Giờ phút này, đám thiên kiêu các tông thất bại lần đầu tiên, đều lựa chọn tiếp tục thử lần thứ hai, nhưng rất nhanh, tất cả đều thất bại, theo Mạnh Hạo đi đầu mà tiến hành đợt thứ ba.

Lúc này, sự quỷ dị nơi này đã bị mọi người phát hiện, người nào cũng trầm tư, rốt cuộc đã bỏ qua cái gì, cuối cùng là con đường nào mới là chính xác.

- Sự huyền diệu của nơi này, ta thấy đám nhóc này lựa chọn hai lần, nhưng tổng hợp lại thì đã vượt qua, chín con đường đều đã chọn hết rồi!

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn

Chương 294: Thái Linh hiển thánh! (2)

- Hiển nhiên, những con đường này không ngừng biến hóa, con đường chân thật không phải cố định, nếu muốn chọn ra, vận khí chiếm nhân tố rất lớn!

Lúc đám tu sĩ Nguyên Anh bàn tán, Hàn Bối vẫn ngồi đó nhíu mày, tiếp tục nhìn thì nàng như mơ hồ có cảm giác, giống như một con đường khác mới là chính xác.

- Chư vị đừng vội, lựa chọn thế nào thì phải dựa quan sát của từng người, dựa vào đạo tâm của từng người!

Lão Tổ Tống gia cười ha hả nói.

Dưới tầng mây, trong đại thụ che trời, tốc độ Mạnh Hạo bay nhanh, không ngừng mà tiến lên. Khi hắn cách tán cây không tới ba ngàn trượng, thân thể hắn chấn động mạnh một cái, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn đã ngưng tụ ngoài chín thành, chỉ còn một tia nữa thì hoàn chỉnh. Bỗng nhiên, một màn trong trang viên Tiếu gia lại rõ ràng xuất hiện.

Thân thể hắn đang bay nhanh như muốn héo rũ, may là linh khí nơi này khá đủ, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể Mạnh Hạo điên cuồng hút vào, toàn bộ linh khí bên ngoài, bất kể tồn tại bao xa đều như phát cuồng mà tràn về phía Mạnh Hạo.

Sắc mặt Mạnh Hạo trở nên hồng nhuận, hắn rõ ràng cảm nhận tu vi của mình nhanh chóng kéo lên, cho đến khi hắn bay lên chỉ cách tán cây còn một ngàn trượng thì trong đầu hắn nổ vang một tiếng.

Theo tiếng nổ vang, biến hóa thình lình làm cho Mạnh Hạo biến sắc, thân thể hắn bỗng nhiền chiếu ra kim quang, tu vi trong thân cấp tốc vận chuyển, khiến cho kim quang mở rộng vô hạn, như muốn bao trùm kín cả cây Kiến Mộc này.

Hơn nữa, trong kim quang còn lộ ra từng đạo phù văn, những phù văn này mơ hồ, nhưng lúc xuất hiện thì khiến cho toàn bộ thế giới như hóa thành màu vàng.

- Đây là...

Trên tầng mây, đám lão quái Nguyên Anh thấy một màn này đều kịch liệt biến sắc, thân hình theo bản năng mà vọt đứng lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

- Thái Linh Kinh!

Một lão quái Nguyên Anh trong đó thất thanh hô lên.

- Đây... đây là lực lượng của ba đại kinh văn, kim quang tán ra ngoài, đây là biểu hiện Thái Linh kinh tiểu thành!

- Kẻ này lại có Thái Linh kinh, kinh văn này thất truyền thật lâu rồi, thế gian chỉ tồn tại tàn thiên, hắn làm sao mà có được!

- Xem bộ dáng này, rõ ràng là lấy được Ngưng Khí quyển trong Thái Linh kinh. Nghe nói Ngưng Khí quyển xuất hiện tại Triệu quốc ở mấy trăm năm trước, nằm trong tay một tu sĩ có tên là Kháo Sơn Lão Tổ, người này... tu vi sâu không lường được!

Một đám tu sĩ Nguyên Anh tại đây không cách nào trấn định lại, tất cả đều mở miệng bàn tán, đồng thời, trong mắt mọi người cũng không dấu được tinh quang trước nay chưa từng có.

Bọn họ nhìn Mạnh Hạo, nhưng trên thực tế là đang để ý tới Thái Linh kinh!

Rất hiển nhiên, Mạnh Hạo với tu vi chỉ là Trúc Cơ cảnh, trong mắt bọn họ thì có thể tùy ý bóp chết. Hơn nữa, đối phương còn không có chút cơ hội phản kháng. Ai chiếm được Mạnh Hạo thì kẻ đó có được Ngưng Khí quyển trong Thái Linh kinh.

Một quyển này, đối với bất kỳ tông môn nào đều có tác dụng khó có thể hình dung, thậm chí, nếu một phương nào trong bọn họ chiếm được thì chẳng khác gì có được tư cách quét ngang toàn bộ Nam Vực trong tương lai.

Tông môn đó, từ nay về sau sẽ có được căn cơ không gì sánh kịp, hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ Nam Vực.

Loại chuyện này, ai có thể không động tâm, dù cho Mạnh Hạo trở thành con rể Tống gia, bọn họ cũng sẽ điên cuồng mà bất chấp hết thảy!

Càng không cần phải nói lúc này Mạnh Hạo còn chưa phải là người Tống gia, hắn chỉ là một trong mấy người tham dự mà thôi!

Nơi đây không thích hợp động thủ, chỉ khi nào Mạnh Hạo rời khỏi, hắn đối mặt chính là toàn bộ tông môn gia tộc Nam Vực ra sức cướp đoạt. Tại trong tràng diện cướp đoạt này, sinh mệnh của hắn đã không quan trọng, vì Ngưng Khí quyển Thái Linh kinh, bất kỳ tu sĩ Nguyên Anh của tông môn nào đều không chút do dự thi triển sưu hồn đối với Mạnh Hạo, tìm hiểu Thái Linh kinh!

Mà kết cục sưu hồn, vì để lấy được đáp án chuẩn xác nhất thì Mạnh Hạo tất hồn phi phách tán!

Có thể nói, Thái Linh kinh vừa ra, hắn lập tức trở thành con mồi của tất cả thế lực siêu cấp của Nam Vực!

Theo từng ý niệm hiện lên trong đầu, theo hai mắt chớp lóe của những tu sĩ Nguyên Anh này, nếu nơi này không phải là của Tống gia, bọn họ đã sớm ra ta rồi. Đồng thời, những người này cũng nhìn về Lão Tổ Tống gia!

Bởi vì hiển nhiên, Mạnh Hạo lộ ra bí mật Thái Linh kinh, bất kỳ một gia tộc nào đều muốn cướp đoạt, vô luận là về địa lợi hay hiện thực thì Tống gia đều có ưu thế nhất.

Gần như khi mọi người nhìn về Lão Tổ Tống gia, nhưng tu sĩ Nguyên anh này không chút do dự lấy ra ngọc giản truyền âm, nhanh chóng bóp nát, dùng tốc độ nhanh nhất thông tri cho tông môn của mình.

Tống lão quái ngẩn người, tu sĩ Tống gia đều có chút thất thần. Giờ phút này, Lão Tổ Tống gia Tống Thiên mạnh mẽ đứng bật dậy, hai mắt lộ tinh quang, hô hấp dồn dập, nhưng nghĩ tới chấn động của gia tộc lúc trước, nghĩ tới lời gia huấn của lão tổ tông đời trước, trong mắt lão lộ vẻ quyết đoán.

- Cái tên Mạnh Hạo này.. chọc gì không chọc, lại tự mình tìm chết!

Lão mạnh mẽ ngẩng đầu, vung tay áo.

- Chư vị, nơi đây là Tống gia!

Lời lão như tiếng nổ lôi đình, khiến cho đám tu sĩ Nguyên Anh đều khẩn trương, thậm chí có người còn tràn máu khóe miệng, hoảng sợ nhìn về Lão Tổ Tống gia.

- Không quản các ngươi có mục đích gì, lần thí luyện chọn rể này của Tống gia, ai thành công thì chính là con rể Tống gia ta, sau khi chờ người bên trong ra, chư vị muốn nổi lòng tham cũng không muộn!

- Nhưng mà, nếu người này trở thành rể Tống gia ta, vậy thì cũng chỉ là thiên ý!

Lão Tổ Tống gia lạnh nhạt nói, hai mắt lộ tinh quang.

- Tống tiền bối đã nói, chúng ta tự nhiên tuân theo!

Tu sĩ Nguyên Anh của Thanh La Tông mỉm cười nói.

Những tu sĩ Nguyên Anh khác đều cười nói, như là hoàn toàn không thèm để ý tới Mạnh Hạo. Nhưng sâu trong nội tâm, mọi người đều suy tính kỹ lưỡng, chuẩn bị tự mình trở lại tông môn gọi người.

Chút tâm tư này, Lão Tổ Tống gia tự nhiên rõ ràng, nhưng cũng chỉ biết thầm than, không nói gì nữa. Lão lai nhìn về thế giới màu vàng dưới màn mây kia.

Lúc này, thân hình Mạnh Hạo trong màn kim quang, những phù văn kia đúng là Thái Linh kinh!

Những phù văn này, người ngoài thoạt nhìn thì thấy rõ ràng, nhưng không cách nào ghi lại trong trí nhớ, chỉ có một mảnh mơ hồ mà thôi, có thể làm được điều này, toàn bộ Nam Vực chỉ có ba bộ kinh thư.

Trong đó, có được quang mang màu vàng thì chỉ có Thái Linh kinh!

Lai lịch của kinh này đã không thể tìm hiểu, không người nào biết được do ai sáng tạo ra, dường như đã tồn tại từ thời viễn cổ rồi. Có không ít truyền văn, là một vị tu giả kinh thiên động địa, thậm chí đã từng đi qua Cửu Sơn Hải thời đại trước viễn cổ sáng tạo ra.

Nhưng việc này quá lớn, rất nhiều người không tin, nay cũng chỉ là truyền văn mà thôi.

Nhưng vô luận thế nào, bảy cuốn Thái Linh kinh, mỗi cuốn đều là chí bảo, mà Tử Vận Tông có thể thành tựu trở thành đại tông cũng vì nhờ lấy được cuốn tàn thiên Kết Đan Quyển trong Thái Linh kinh!

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn

Chương 295: Trúc Cơ đệ nhất nhân!

Một quyển tàn thiên nhưng có thể tạo thành một cái đại tông môn, bởi vậy có thể thấy được Thái Linh kinh mạnh mẽ cỡ nào.

Tu hành Thái Linh kinh, theo tu vi vận chuyển trong cơ thể, khi đến một trình độ nhất định thì toàn thân sẽ phát ra kinh văn, đây là một loại cảnh giới, cũng là một loại dấu hiệu!

Nguyên bản, loại cảnh giới này, đợi sau khi chín tòa đạo đài đều mở ra mới lộ ra lần nữa. Nhưng Mạnh Hạo là Hoàn Mỹ Trúc Cơ, cho nên, khi tòa đạo đài thứ năm mở ra thì nó lại hiển lộ.

Một màn này cũng ngoài dự kiến của Mạnh Hạo, làm cho hắn trở tay không kịp, trong lòng tràn ngập cảnh giác, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất lấy Như Ý Ẩn ra, hơn nữa còn trực tiếp mở ra.

Giờ phút này, theo kinh văn tán ra ngoài, kim quang thay thế toàn bộ thế giới, làm cho một đám thiên kiêu trong đại thụ che trởi đều hoảng sợ, ngơ ngác nhìn kim quang vô tận.

Tên mập hít sâu một hơi, thì thào.

- Không hổ là Mạnh Hạo, tại Kháo Sơn Tông đã rất lợi hại rồi, đến Nam Vực còn thông đồng với Sở Ngọc Yên, lúc này lại còn có khí thế như vậy...

Vương Hữu Tài ngẩn người nhìn kim quang, trầm mặc không nói, nhưng trong lòng y cũng nhấc lên từng đợt sóng gầm.

Về phần Vương Đằng Phi thì toàn thân như bị lôi đình oanh kích, thân hình run rẩy, cảm giác không cam lòng như muốn trào lên, nhưng không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo đã không còn là kẻ không được y coi trọng năm đó nữa rồi.

Thậm chí trong lòng Vương Đằng Phi còn xuất hiện sợ hãi, mới không tới mười năm, y sợ, nếu cho thêm mười năm nữa, qua trăm năm nữa, Mạnh Hạo sẽ vượt xa tới mức nào.. Y thậm chí còn không dám tưởng tượng, nếu có một ngày, mình vẫn còn Trúc Cơ, nhưng Mạnh Hạo đã Kết Đan, hai người lại gặp nhau lần nữa thì y phải làm thế nào.

Hết thảy tạo thành oanh động, thậm chí còn vượt xa lúc Mạnh Hạo đi đầu vượt lên.

Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, trong cơ thể hắn truyền ra từng tiếng nổ vang dữ dội. Loại nổ vang này đã vượt xa khi mở ra đạo đài thứ tư ở trong Tiếu gia, thậm chí còn làm cho Mạnh Hạo hãi hùng khiếp vía.

Hắn cảm nhận được, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn rất nhanh trở nên hoàn chỉnh, chỉ mấy cái hô hấp, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong lòng Mạnh Hạo, tòa đạo đài thứ năm của hắn đã hoàn toàn xuất hiện!

Đó là đạo đài thứ năm, là đạo đài Hoàn Mỹ Trúc Cơ thứ năm!

Từ khi tòa đạo đài thứ năm xuất hiện, tu vi của Mạnh Hạo liền bùng nổ, trình độ bộc phát làm cho kim quang quanh thân Mạnh Hạo càng thêm chói mắt hơn. Phù văn của Thái Linh kinh tại trong kim quang xuất hiện nhiều hơn, vờn quanh thân thể hắn, giống như đang hoan hô, giống như cúng bái Mạnh Hạo.

Mỗi lần hô hấp của Mạnh Hạo đều làm cho mảnh kim quang chớp lóe, mỗi một nháy mắt đều làm kim quang này chiếu sáng, tu vi của hắn kéo lên, chiến lực theo đó mà ngút trời. Giờ phút này, Mạnh Hạo như lột xác, lúc này, tu vi bùng nổ mà trước đó chưa từng có!

Thậm chí, ngoài sơn mạch Tống gia, bầu trời còn xuất hiện kiếp vân, thật lâu không tiêu tán.

Mái tóc dài bay múa, không gió mà bay, thân hình Mạnh Hạo tràn ngập một luồng lực lượng khó mà hình dung. Trong tiếng gầm rú, tiếng tim đập, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm nhận tu vi bạo phát trong cơ thể, loại chiến lực vượt qua đỉnh phong.

Thậm chí Mạnh Hạo còn có thể đoán được rõ ràng, giờ khắc này, mình có thể quét ngang Trúc Cơ cảnh, thiên kiêu cũng được, Đạo tử cũng thế, đều phải nằm dưới chân hắn, Hoàn Mỹ Trúc Cơ, năm tòa đạo đài, vô địch Trúc Cơ cảnh!

Ngoài Vô Hạ còn chưa thể áp chế, Toái Bàn cũng tốt, Hữu Khuyết cũng thế, ở trước mặt Mạnh Hạo đều phải bị áp chế, hoàn toàn bị nghiền ép trước Hoàn Mỹ Trúc Cơ!

Nhưng đồng dạng, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt hiện lên trong lòng Mạnh Hạo. Hắn biết, một màn này có rất nhiều người nhìn thấy, nhất là những kinh văn trôi nổi bốn phía kia, hắn đương nhiên nhìn ra, đó là Thái Linh kinh!

Tại trong nguy cơ, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, cầm Như Ý Ấn trong tay, thân hình dựng lên, tại đây đã không còn chút linh khí, tốc độ của hắn cực nhanh, lao thẳng lên đỉnh tán cây.

- Bây giờ còn không có người xuống, có chút quỷ dị, nhưng vô luận thế nào, thời gian của ta đã không còn nhiều rồi...

Mạnh Hạo có chút khẩn trương, nếu cứ vậy rời đi, hắn không cam lòng. Mục tiêu của hắn là Tứ Phương Châu kia, chỉ cần lấy được vật này, Mạnh Hạo không chút do dự dùng Như Ý Ấn rời đi.

- Cái ấn này, ngay cả phúc địa thượng cổ cũng có thể truyền tống ra ngoài, ở nơi này đương nhiên cũng có thể.

Mạnh Hạo đã truyền tu vi vào trong Như Ý Ấn, dù sao ấn này cũng cần thời gian mở ra, trong lúc truyền tu vi vào, Mạnh Hạo đã vượt qua ngàn trượng rồi. Với lực lượng của năm tòa đạo đài hoàn mỹ, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trên đỉnh tán cây.

Trên đỉnh tán cây, trước mặt lão già áo xám, chín con đường đều bị thế giới kim quang nhuộm thành màu vàng. Làm cho chín con đường như trở thành con đường màu vàng.

Đây là lần thứ ba Mạnh Hạo đứng ở nơi này, hai mắt hắn lóe lên, lộ ra tinh quang, hắn muốn tiến hành một lần lựa chọn cuối cùng... Là lựa chọn chỉ thuộc về Mạnh Hạo hắn!

Lúc này, đám lão quái Nguyên Anh trên tầng mây đều sáng mắt nhìn xuống. Nếu đây không phải là Tống gia thì bọn họ đã lập tức ra tay rồi, hiện tại có chút kiêng kỵ, nhưng cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Khi bọn họ nhìn xuống, Mạnh Hạo nơi đó cũng giống như cá trong chậu, chắp cánh cũng khó thoát.

Thứ duy nhất mà bọn họ cần để ý chính là thái độ của Tống gia,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net