IX ( Chương 201-225 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 201: Hoàn mỹ trúc cơ!(2)

- Đây mà là Lôi Đan chân chính!?

Sở Ngọc Yên đã sớm có hoài nghi, nhưng giờ nhìn thấy sương mù tản ra, lộ ra quần sáng phía trên, cũng lộ ra bầu trời bên ngoài, nàng liền có thể xác định, viên đan dược này.. cũng không phải là Lôi Đan gì!

- Tại lúc đan dược xuất thế mà khiến cho thiên địa biến hóa, nhìn bộ dạng thì như muốn lôi kiếp diệt đan, đây... đây rốt cuộc là đan dược gì!?

Sở Ngọc Yên thầm rung động ấn lấy lò luyện đan. Tại trong tiếng nổ vang lên, lò luyện đan kia trực tiếp vỡ tan, lực xung kích khuếch ta, làm cho Sở Ngọc Yên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình trực tiếp bị cuốn lên tường nham thạch, nhất thời hôn mê.

Tại ngay lúc này, Mạnh Hạo đột nhiên mở hai mắt, không chút do dự phóng về phía trước. Lúc lò luyện đan vỡ vụn, lôi đình trên trời cao phát ra vô tận tiếng sấm, mặt đất còn xuất hiện vệt nứt. Hắn vung tay bắt được viên thần đan bảy màu từ trong lò luyện đan bay ra!

Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan!

Viên đan dược này, nghịch thiên tới mức thiên địa không tha. Lúc này, bầu trời bên ngoại giới vang lên từng tiếng ùng ùng, trong quay cuồng lộ ra vô số sấm sét nhanh chóng ngưng tụ, muốn hủy diệt đan dược trong tay Mạnh Hạo. Thậm chí, nếu kẻ nào dám nuốt đan dược này trước mặt thiên địa thì phải làm cho lôi kiếp càng thêm mạnh hơn, phải tiêu diệt kẻ đó!

Thiên địa không bỏ qua cho viên dược này, càng không thể tha cho người nuốt viên đan dược này! Một khi nuốt vào, tu hành một đời phải chịu thiên địa tiêu diệt, một đường đi theo luôn có thiên kiếp!

Nhưng lúc này, Mạnh Hạo không chút chần chừ, hắn vừa bắt được Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan thì viên đan như muốn hòa tan trong tay hắn. Thậm chí Mạnh Hạo còn có cảm giác, nếu không lập tức nuốt vào thì viên đan dược này sẽ tự hành tiêu tán, không cần lôi kiếp buông xuống mà tự hủy diệt!

Dù không biết vì sao như thế, nhưng Mạnh Hạo không kịp nghĩ nhiều, càng không có thời gian đi phục chế viên đan này. Chỉ vẻn vẹn một khắc như thế, đan dược vừa xuất hiện liền có dấu hiệu tiêu tán trong thiên địa.

Mạnh Hạo lộ vẻ quyết đoán, tại trong khoảnh khắc trời cao không kịp ngưng tụ ra lôi kiếp thì hắn đã nuốt viên đan dược vào miệng rồi.

Viên đan vừa vào miệng thì không hòa tan, mà trực tiếp chui vào trong bụng Mạnh Hạo. Tiếng nổ vang từ trong cơ thể hắn phát ra, một luồng lực lượng như muốn làm cho toàn thân Mạnh Hạo vỡ nát, lực lượng này không phải là linh khí thiên địa, là một loại mà Mạnh Hạo không cách nào hình dung. Nhưng nó lại khiến cho Đạo Đài của Mạnh Hạo mãnh liệt run rẩy.

Tại trong run rẩy đó, một vết nứt trên Đạo Đài của hắn lại có dấu hiệu khép lại, một cảm giác hoàn mỹ nhanh chóng ngưng tụ trên người Mạnh Hạo. Tại trong chớp mắt này, thân thể Mạnh Hạo trở nên cứng cỏi, Đạo Đài trong cơ thể nổ vang, dường như muốn phóng lớn, da của hắn thì chậm rãi biến thành màu vàng nhàn nhạt, hơn nữa còn không ngừng đậm dần.

Một cảm giác cường đại chưa từng có từ khi Vô Hạ Trúc Cơ, xuất hiện trong lòng Mạnh Hạo. Cũng theo đó, trong mắt hắn, toàn bộ thế giới cũng trở nên có chút bất đồng, linh thức của hắn điên cuồng sinh sôi, mọi thứ trong cơ thể nhanh chóng tiến hóa tới Hoàn Mỹ Trúc Cơ mà Tu Chân Giới chưa từng xuất hiện trong mấy ngàn năm!

Hoàn Mỹ Trúc Cơ, thân thể trong truyền thuyết, mấy ngàn năm chưa từng xuất hiện, vậy mà giờ phút này lại hiển lộ trên người Mạnh Hạo. Linh thức của hắn càng mạnh hơn, đã vượt xa Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí, nếu đầy đủ linh khí thì Mạnh Hạo có thể làm cho Đạo Đài thứ hai xuất hiện trong nháy mắt. Dù là tòa Đạo Đài thứ ba, nếu đủ linh khí thì vẫn có thể ngưng tụ!

Hơn nữa, những Đạo Đài này xuất hiện đều thuộc cảnh giới Trúc Cơ trong truyền thuyết, là Đạo Đài Hoàn Mỹ!

Đúng lúc này, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng, trên bầu trời xuất hiện một tia sét cực bự, nháy mắt đã bắn xuống miệng núi lửa, đánh thẳng lên quầng sáng.

Tại trong khoảnh khắc chạm vào quầng sáng này, toàn bộ bảy nơi truyền thừa Huyết Tiên trong Nam Vực đều bộc phát ra huyết quang mãnh liệt khó mà hình dung được. Trong Huyết quang này trực tiếp phóng ra thân ảnh mà ai cũng nhìn thấy, còn huyết quang thì phóng lên trời cao, hình thành bảy cột máu cực lớn.

Trên mỗi một cột máu mang theo vô số xích sắt màu đỏ, hơn nữa, trên đó còn quấn lấy một thân ảnh mơ hồ, phát ra tiếng gào thét thê lương.

Một màn này phát sinh quá mức đột nhiên, khiến cho bảy nơi truyền thừa Nam Vực đều hoảng sợ, không biết chuyện gì xảy ra.

- Sao thế nhỉ, chuyện gì thế!?

- Huyết quang đột nhiên ngập trời mà dựng lên, ngay cả hình ảnh nơi truyền thừa cũng bị đánh nát, sao lại thế!?

Giờ khắc này, toàn bộ tu sĩ Nam Vực đều chấn động, năm đại tông môn, ba đai gia tộc, đều có rất nhiều người vọt lên trời cao, những người này đều là già nua, bình thường luôn bế quan, nhưng hôm nay lại mạnh mẽ tỉnh lại, đều bay ra.

- Huyết Tiên Tế Tự! Đây là Huyết Tiên Tế Tự của Thái Ách bộ tộc trong truyền thuyết!

- Theo truyền thuyết, mỗi khi có cường địch xâm nhập vào Thái Ách tộc thì sẽ xuất hiện Huyết Tiên Tế Tự. Nhưng hôm nay Thái Ách nhất tộc bị phong ấn, vậy thì địch nhân còn có thể ai...

Toàn bộ Nam Vực đều oanh động, tại trong miệng núi lửa, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên trời rống một tiếng, tay phải chỉ về Sở Ngọc Yên đang hôn mê một cái, thân hình nàng lập tức được nâng lên, hắn mang theo nàng, hóa thành cầu vồng, lao thẳng về phía tế đàn Huyết Tiên!

Khi hắn phóng lên trên, lôi kiếp ầm ầm hạ xuống, khiến cho vầng sáng chấn động, nhưng tại trong một cái chấn động này, toàn bộ núi lửa bộc phát ra hồng mang ngập trời, hóa thành một trụ máu cực lớn, trở thành cây cột máu thứ tám tại Nam Vực.

Nguyên bản tế đàn Huyết Tiên sẽ không như vậy, nhưng vì Mạnh Hạo nuốt Hoàn Mỹ Trúc Cơ Đan tại nơi này, tại nơi này dẫn động lôi kiếp, vì vậy, nơi này không khác gì là nơi lôi kiếp đánh xuống, lại đánh trúng quầng sáng canh giữ tế đàn Huyết Tiên.

Đánh lên quầng sáng, cũng giống như đánh lên Huyết Tiên!

- Chờ ta, ta đã đáp ứng ngươi, nhất định phải mang ngươi đi ra. Chờ ta, ta đi cứu ngươi, chúng ta cùng nhau giết Lý Đạo Nhất!

Trong mắt Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ tới cực điểm, tốc độ cực nhanh, thẳng về tế đàn Huyết Tiên. Hắn không chút do dự, thân hình như tia chớp, trực tiếp bước vào nơi truyền thừa!

Ngay khi hắn bước vào nơi truyền thừa...

Trong truyền thừa Huyết Tiên, phong vân biến sắc, thiên địa nổ vang. Trong trận thứ chín, sâu trong lòng đất, một bộ hài cốt khoanh chân ngồi, lúc này bộ hài cốt run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lâu khô, hai hốc mắt trống trơn lại lộ ra u quang mãnh liệt. U quang kia dù quỷ dị, nhưng rõ ràng lộ ra kích động.

- Rốt cục... chờ được rồi!

Trong trận thứ tám, thiên địa nổ vang, toàn bộ trời cao như vỡ vụn, mặt đất lộ ra vực sâu màu máu, trong vực sâu vốn còn yên tĩnh nhưng lúc này lại có vô số tiếng rít gào truyền lên. Trong tiếng rít gào này ẩn chứa kích động rõ ràng!

Tại trong trận thứ bảy, thiên địa chỉ có một tòa cổ mộ, trên bia ghi ba chữ to màu máu, Táng Thiên Mộ!

Trong mộ, có một quan tài lớn ngàn trượng, trong quan tài lớn này chồng chất vô số hài cốt. Trung tâm hài cốt là một cái lá cờ. Lá cờ rách nát, nhưng có ba đuôi, trên mỗi đuôi đều viết một cái tên. Chỉ là do năm tháng mà chữ trên đuôi thứ nhất cùng thứ hai đã mờ đi, không nhìn rõ được. Duy chỉ có đuôi thứ ba mới còn thấy rõ ràng.

Trên đó viết một chữ: Quý!

-----o0o-----

Chương 202: Ta mang hứa hẹn mà đến!

Tại ngoài cổ mộ, Lý Đạo Nhất hoảng sợ nhìn bốn phía, xung quanh mặt đất run rẩy, bầu trời rít gào như muốn xoay tròn. Con Huyết Long mạnh mẽ ngẩng đầu, nâng vuốt như tính toán, bỗng nhiên nó biến sắc.

- Mau, không cần lấy Tam Hồn Phiên nữa, theo lời ta nói, đi thẳng về trận thứ chín, nếu trễ một bước... truyền thừa Huyết Tiên sẽ không còn thuộc về ngươi nữa!

- Sao lại thế!

Lý Đạo Nhất khó coi nói.

- Bởi vì truyền thừa này là muốn đợi người bị thiên địa chối bỏ như người trong tộc, mà người xuất hiện kia lại là hắn! Nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội, bởi vì Huyết Tiên đã chết, người thứ nhất xuất hiện chính là truyền thừa Huyết Tiên. Ta và ngươi chém giết kẻ có được phần truyền thừa!

- Nếu truyền thừa muốn lựa chọn hắn, ta liền trở lại giết hắn, giết hắn rồi thì ta liền thiên mệnh truyền nhân!

Trong mắt Lý Đạo Nhất lộ ra sát cơ mãnh liệt.

- Trước đã tha cho hắn, nay hắn dám bước vào trong truyền thừa Huyết Tiên này, ai dám giết hắn, ai có thể giết hắn!!!!

Huyết Long vòng quanh thân Lý Đạo Nhất, không để ý tới bị lộ, nó hóa thành thân cao nghìn trượng, cấp tốc mà đi.

Cùng lúc đó, trên Nam Vực đại địa, trong Thái Ách Cổ miếu, một trong ba đại hiểm địa.

Tòa miếu này tồn tại trên mặt đất, từ khi Thái Ách bộ tộc nghịch thiên hóa thành cổ miếu, giờ khắc này như sống lại. Tại trong cổ miếu có vô số pho tượng, những pho tượng này bình thường không nhúc nhích, dù có người xâm nhập vào trong hiểm địa cũng sẽ ít xuất hiện biến hóa.

Nhưng hôm nay, ngàn vạn pho tượng này lại nhất tể động đậy, toàn bộ đều mở ra hai mắt, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng không cam lòng mà nghịch thiên như năm đó. Theo tiếng rít gào, toàn bộ Thái Ách cổ miếu chấn động ầm ầm, nhưng pho tượng này nhất tề bay lên, vờn quanh tám phía của cổ miếu.

Một màn này làm cho không ít tu sĩ bên ngoài cổ miếu hoảng sợ không thôi.

Một màn càng làm cho bọn họ cảm thấy khó tin là, Thái Ách cổ miếu như xuất hiện từng chồng hình ảnh, những hình ảnh này như là hồn của cổ miếu, từ trên mặt đất bay lên, hóa thành một luồng sáng, mang theo ngàn vạn hư ảnh pho tượng, vọt lên trời cao mà đi. Cổ miếu kia giống như hóa thân thành một chiến xa khổng lồ, mang theo thiên quân vạn mã của Thái Ách nhất tộc, chiến đấu cùng trời cao!

Nam Vực chấn động, tám cột máu đâm lên tận trời, khiến cho Nam Vực sóng lớn cuộn trào. Nhất là hư ảnh Thái Ách cổ miếu như chiến xa kia, mang theo khí thế chiến cùng trời một trận làm cho người nhìn thấy đều cực kỳ rung động.

Giờ khắc này cũng đúng ngay lúc Mạnh Hạo bước vào truyền thừa Huyết Tiên, bước chân của hắn đã đạp lên trên bình đài trận thứ sáu, toàn bộ truyền thừa Huyết Tiên trời rung đất chuyển, vang lên tiếng nổ tận trời.

Tất cả bình đài run rẩy, mọi trận pháp đều chớp lóe, hư vô bốn phía trở thành sương mù mịt mờ, vô số thanh quang theo tế đàn trên cao khuếch tán mà ra, sau khi vờn quanh không gian thì lao thẳng về phía Mạnh Hạo, trong nháy mắt đã xuất hiện tại bốn phía Mạnh Hạo, thanh quang lóng lánh kia như đang hoan hô, giống như Mạnh Hạo là người mà bọn chúng chờ đợi, trở thành huyết thần của Mạnh Hạo.

Trong những thanh quang này có không ít tia mang hơi thở mạnh hơn cả huyết long, vượt qua huyết nhân lúc trước.

Hơn nữa, linh khí thiên địa khó hình dung nổi theo hô hấp của Mạnh Hạo mà tràn tới, nhất tề mạnh mẽ trào vào trong cơ thể hắn. Làm cho tu vi của Mạnh Hạo ầm ầm vận chuyển, mỗi một lần hô hấp đều làm cho tự thân cường đại hơn vài phần.

Phong vân biến sắc, tất cả nơi truyền thừa đều chấn động, tiếng nổ vang quét qua bốn phương.

Thậm chí, giờ khắc này, trong lòng Mạnh Hạo dâng lên một cảm giác khó hình dung, cảm giác này... giống như truyền thừa đang kêu gọi chính mình. Như là trận pháp này, bình đài này, hơi thở nơi này đều vì hắn bước vào mà trở nên thay đổi.

Tiếc là một màn này, người ngoại giới không thể nhìn thấy, nơi này giống như bị ngăn cách, làm cho bên ngoài không thể nhìn thấy chút hình ảnh nào. Duy chỉ có Lý Đạo Nhất trong truyền thừa Huyết Tiên. Giờ phút này, y đã chạy ra khỏi trận thứ bảy, đứng ở ngoài bình đại trận thứ bảy, sắc mặt cực kỳ âm trầm, hai mắt lộ ra quang mang sắc bén mà mãnh liệt, y quay đầu nhìn về Mạnh Hạo đứng tại trên bình đài trận thứ sáu.

Bên cạnh y là huyết long bị Lão Tổ Lý gia đoạt xá, thân khổng lồ ngàn trượng kia cũng đang nhìn về phía Mạnh Hạo. Trong mắt mang theo ghen ghét mãnh liệt, cùng với phức tạp khó nói nên lời.

- Truyền thừa này thuộc về hắn...

Lý Đạo Nhất cười một tiếng, càng cười, y càng ngửa lên ngửa xuống.

- Đời này Lý mỗ thích làm nhất, chính là chém giết đoạt lấy truyền thừa của kẻ khác, cảm giác như thế thật sự quá đẹp!

Lý Đạo Nhất cười to, xoay người đạp bước về trận thứ tám, thanh âm của y quanh quẩn, rơi vào trong tai Mạnh Hạo trên bình đài trận thứ sáu.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, hai mắt hắn tràn ngập hàn mang, lạnh lùng nhìn Lý Đạo Nhất bước vào trận thứ tám, trong mắt sát cơ mãnh liệt.

Nhưng Mạnh Hạo không lập tức truy kích, mà nâng tay phải vung ra ngoài, thanh quang xung quanh khát vọng được hắn lựa chọn liền đều rút lui. Mạnh Hạo không lựa chọn bất kỳ một cái nào làm huyết thần của mình.

- Huyết thần của ta, chỉ có một!

Mạnh Hạo thầm thì thào, trong mắt lộ ra chấp nhất.

Hắn không vào trận thứ bảy! Hắn là người đầu tiên từ trước tới nay khi vào nơi truyền thừa lại lựa chọn... trận thứ sáu!

- Ta đã từng hứa hẹn với ngươi, ta phải tìm được ngươi, mang ngươi rời khỏi nơi này!

Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, thân hình nhanh chóng biến mất. Lúc xuất hiện, bầu trời phát ra sấm chớp ầm ầm, dưới mặt bùn có vô số cánh tay vươn ra. Xa xa, cổ miếu Thái Ách tối đen, còn có pho tượng không còn ý thức, trở thành bình thường đứng đó.

Thế giới, vẫn là thế giới kia, nhưng lúc này bước vào, Mạnh Hạo đã không còn là Mạnh Hạo lúc trước.

Hắn không còn là Vô Hạ Trúc Cơ, mà là Đạo Đài trong cơ thể nhanh chóng khép lại, đánh sâu vào trở thành Hoàn Mỹ Trúc Cơ truyền thuyết!

Gần như ngay khi Mạnh Hạo bước vào, thân hình hắn bỗng nhiên bay lên, tu vi trực tiếp khuếch trương mà ra, trong một hô hấp, thiên địa ầm ầm, lôi đình chấn động, mặt đất run rẩy. Hoàn Mỹ Trúc Cơ không thể hấp thu linh khí ngoại giới, tại trong này có vô số linh khí không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Mạnh Hạo. Thậm chí, tại trong hấp thu, Mạnh Hạo còn cảm giác mình như trở thành chủ của thế giới này!

Trên bầu trời, lôi điện nổ vang, tóc Mạnh Hạo bay múa, trong lúc bay giữa hư không, hắn bỗng nhiên nâng tay phải lên, khẽ chỉ xuống mặt đất.

Tại một cái chỉ này, mặt bùn phía dưới chấn động mạnh, vô số cánh tay nhất tề ngừng lại. Còn có vô số gương mặt kia, toàn bộ đều bị Mạnh Hạo nhìn thấy rõ ràng, thần sắc trên mặt không còn là địch ý, mà là kính sợ cùng kích động.

Đúng lúc này, một cái khe đột nhiên xuất hiện tại trên mặt bùn, cái khe càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu, trực tiếp tách ra vô số thân ảnh, Mạnh Hạo cũng hạ xuống dưới.

Hắn đi thẳng tới cái khe lớn kia, không đợi tới gần, nước bùn bốn phía tự đọng mở ra, giống như không dám tới gần Mạnh Hạo, giống như bọn nó ẩn dấu kính sợ cực kỳ đối với Mạnh Hạo.

-----o0o-----

Chương 203: Ta mang hứa hẹn mà đến!(2)

Thân hình Mạnh Hạo như tia chớp, mang theo chấp nhất lao thẳng vào cái khe kia. Cái khe càng lúc càng mở lớn, chỉ mấy hơi thở, bước chân Mạnh Hạo khẽ dừng, hắn thấy được tại sâu trong bùn đất, theo cái khe mở rộng mà lộ ra nửa bộ hài cốt đã bị rữa nát hơn phân nửa!

Hài cốt kia, không phải chó ngao lớn mười trượng như lúc trước, mà chỉ lớn nhỏ bằng lòng bàn tay, lông trên toàn thân đã không còn màu đỏ, mà trở thành màu xám tử vong. Giờ khắc này, nó dính đầy bùn đất, không nhìn thấy vẻ hung tàn, chỉ còn bộ dáng đáng yêu trong trí nhớ Mạnh Hạo, vĩnh viễn chỉ có bộ dáng như vậy.

Nhìn chó ngao, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra bi thương, hắn chậm rãi tiến tới, ngồi xổm xuống, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve thân thể cứng ngắc của nó.

Vẻ bi thương trong mắt Mạnh Hạo càng lúc càng đậm, tim hắn đau đớn, tại trong đầu hắn dần hiện ra bộ dáng con chó nhỏ yếu ớt khi lần đầu gặp mặt, nằm sấp trong lòng bàn tay hắn, mở ra đôi mắt mong manh, liếm lòng bàn tay lấy lòng hắn.

Còn có khi nó trưởng thành một chút, một thân lông mềm như nhung, theo dưới chân mình dốc sức chạy, khi thì phát ra tiếng chó sủa.

Từng hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu Mạnh Hạo, tại trong trận thứ ba kia, chó ngao cùng mình nghênh chiến, tại trong trận thứ tư, nó vui mừng chạy quanh Mạnh Hạo, đi qua sa mạc.

Trong trận thứ năm, mình bị độc phát trở thành phàm nhân, nó liều lĩnh bảo vệ mình, mỗi lần mang theo vết thương, mệt mỏi trở về cũng liếm lòng bàn tay mình, nằm sấp bên người hắn, thế sống chết bảo hộ.

Đuổi nó đi, nhưng nó lựa chọn không đi!

Cho đến trận thứ sáu cuối cùng, nó lựa chọn tử vong cũng muốn đẩy chủ nhân thoát đi. Trong đầu Mạnh Hạo, dừng lại ở hình ảnh cuối cùng, là hình ảnh nó bị ngàn vạn bàn tay túm lấy, không kịp liếm lòng bàn tay mình một cái.

- Ta không cho phép ngươi chết ở chỗ này! Ngươi không thể nhắm mắt tại đây!

Hai mắt Mạnh Hạo tràn ngập tơ máu, một tay hắn ấn lên thi thể chó ngao, tay còn lại thì chỉ lên bầu trời. Tu vi trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, thiên địa run rẩy, tại trong nháy mắt này, một vết nứt cuối cùng trên Đạo Đài trong cơ thể cũng liền khép lại!

Ngay khi khép lại, thân thể Mạnh Hạo chấn động, hắn cảm nhận được một loại cường đại chưa từng có, đó là một loại khí thế không tuần hoàn cùng thiên địa, ta muốn tự thành mạng huyền hoàng!

Tại một khắc này, hắn không phải hấp thu linh khí, mà là đang đoạt lấy!

Bởi vì nếu hắn không muốn, linh khí thiên địa trong cơ thể hắn chỉ có thể tiến vào, không có tán ra ngoài. Giống như thiên địa này có một vết thương không thể khép miệng, linh khí từ đó tiết ra, không có biện pháp trở lại.

Hai mắt Mạnh Hạo bắn ra quang mang kỳ dị, tóc hắn bay múa, hơi thở càng lúc càng mạnh, toàn thân hắn tràn ra quang mang màu vàng. Hắn lại cắn lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu này trực tiếp rơi lên thi thể chó ngao, nhưng nó không cách nào hấp thu.

- Tánh mạng của ngươi, là do máu trong tim ta điểm hóa mà ra, từ trong ngây thơ mà sinh ra linh trí...

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, ngưng tụ ngụm máu kia vào trong lòng bàn tay, hóa thành một viên huyết châu, trực tiếp ấn mạnh lên thi thể chó ngao, mạnh mẽ dung nhập vào trong.

Cùng lúc đó, tu vi của hắn đã bùng nổ, hắn bắt đầu mạnh mẽ hấp thu linh khí tại trong trận thứ sáu này. Toàn bộ lực lượng thiên địa trong trận thứ sáu đều bị Mạnh Hạo như một cái hắc động cắn nuốt vạn vật cuốn tới.

Linh khí nồng đậm dũng mãnh trào vào trong cơ thể Mạnh Hạo, theo cánh tay của hắn mà truyền vào trong thi thể chó ngao. Theo thời gian trôi qua, mặt bùn phía dưới dần khô cạn, vô số cánh tay, gương mặt bắt đầu vỡ tan biến mất, tất cả đều hóa thành lực lượng thiên địa, bị Mạnh Hạo mạnh mẽ hấp thu.

Khi toàn bộ trời đất bắt đầu ảm đạm rồi vỡ vụn...

Khi pho tượng phía xa bắt đầu vỡ tan...

Khi Thái Ách cổ miếu bắt đầu mơ hồ, cho đền khi biến mất vô ảnh. Toàn bộ thế giới trở nên tĩnh mịch, chỉ còn Mạnh Hạo cùng chó ngao...

Thân thể chó ngao run lên bần bật, hai mắt nó như muốn cố gắng mở ra, nó cảm nhận được hơi thở của chủ nhân. Cho đến khi nó mở mắt ra, nó nhìn thấy được Mạnh Hạo.

Rầm...

Toàn bộ trận thứ sáu trực tiếp vỡ tan, Mạnh Hạo vung tay phải lên, thân hình chó ngao run rẩy, nhưng trong mắt đã lộ ra ngọn lửa sinh mạng, tại trong thế giới đang vỡ nát, nó đứng lên!!!

Nó không phải là sinh mệnh chân chính, đương nhiên sẽ không có tử vong chân chính. Nó là huyết linh, nó là huyết thần, cho nên.. nó có thể tái sinh!

Nhưng từ xưa tới nay, truyền thừa Huyết Tiên đã mở ra mấy lần, chưa có bất kỳ huyết thần nào được tái sinh. Nó là duy nhất, cuộc đời này, chỉ vì từ lúc mơ hồ được giao cho linh trí, cho nên khi mở mắt, nó liền nhìn chủ nhân đầu tiên!

- Gâu...

Chó ngao ngửa mặt lên trời, phát ra một tiếng gầm chấn động bát phương, thân thể nó lập tức phóng lớn, đảo mắt đã lớn khoảng hai mươi trượng, bộ lông không còn là màu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net