LVI ( Chương 1376-1400 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn

Chương 1376: Sơn Hải Giới minh ước!

Một tu sĩ xa lạ, lại có thể suýt nữa đánh chết Lý Linh Nhi!

Nhưng không ngờ Lý gia lại không có ai xuất hiện ngăn cản, loại chuyện như vậy thật quỷ dị, phải biết rằng nơi này... cách Lý gia ở Bắc Lô Tinh cũng không quá xa. Những tu sĩ bình thường trên Đệ Cửu Sơn Hải chém giết lẫn nhau có lẽ không ai đi hỏi tới, nhưng thiên kiêu của các tông môn, nếu có thương vong, đây chính là đại sự!

Có rất ít người sẽ thật sự hạ sát thủ, bởi vì chuyện này sẽ dẫn tới một loạt náo động.

Nhưng tên tu sĩ xa lạ này, hiển nhiên là muốn giết chết Lý Linh Nhi, hơn nữa tối quan trọng là...... lúc trước, thế giới trước mắt Mạnh Hạo không ngờ lại bị che đậy, khiến hắn không thấy gì.

Kết hợp các nghi vấn, hắn có thể kết luận, để làm được điều này, nhất định đối phương không phải chỉ có một người. Mà người ẩn giấu phía sau, rất có thể là một vị đại năng, những chuyện này, trước khi Mạnh Hạo quyết cứu Lý Linh Nhi đều đã suy tính đến, cho dù là như vậy, hắn cũng nhất định phải cứu người.

Thời khắc này, khi nghe được có người muốn ngăn cản hắn giết chết tên thanh niên này, Mạnh Hạo không chút do dự, lời nói tràn đầy sát ý truyền ra.

- Kháo Sơn lão tổ, ngăn cản người này, ngăn cản một khắc, ta cho ngươi trăm năm tự do! Từ lúc giao chiến đến nay, đây là câu nói thứ ba hắn nói ra!

Câu nói này, khiến Kháo Sơn lão tổ thầm rống giận, hắn không thèm để ý đến trăm năm tự do gì đó, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như Mạnh Hạo nói sẽ cho hắn tự do cả đời, ngược lại hắn sẽ không tin tưởng, nhưng nếu chỉ nói là trăm năm, độ tin cậy lập tức tăng nhiều.

- Bà nội ngươi!

Kháo Sơn lão tổ rống giận, cặp mắt lộ ra vẻ hung dữ, bỗng nhiên quay đầu, hướng về phía lão giả đang cấp tốc từ trong hư không đi ra kia rống lớn.

Vừa chửi ầm ĩ, toàn thân Kháo Sơn lão tổ vừa lóe lên ánh sáng màu đen, chạy thẳng tới lão già.

Lão giả kia, chính là người đi cùng Nhất Pháp Tử lúc trước, hắn chính là người hộ đạo!

Thấy Kháo Sơn lão tổ phóng tới, hai mắt hắn hơi co lại, lộ ra vẻ kiêng kỵ, hắn nhìn không thấu Kháo Sơn lão tổ. Lão giả lập tức phất tay, trước người bất ngờ xuất hiện một hư ảnh to lớn tựa như con nòng nọc.

Hư ảnh này toàn thân đen như mực, không có mắt, chỉ có một cái miệng to, vừa xuất hiện, nó liền há to miệng, táp về phía Kháo Sơn.

- Thiên đạo cái bà nội ngươi!! Kháo Sơn lão tổ vừa chửi ra, sau đó nó cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết tại sao lại chửi như vậy. Nhưng nó lại cảm thấy, khi chửi ra như vậy, đầu óc của nó rất thông thoáng. Lúc này song phương liền đụng mạnh vào nhau.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, Kháo Sơn lão tổ bạo phát toàn bộ lực lượng, vốn không thể ngăn được lão già kia, nhưng trên người Kháo Sơn lão tổ thỉnh thoảng lại có từng luồng ánh sáng tràn ra, những luồng ánh sáng kia, khiến lão già kia nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, dường như nghĩ tới điều gì đó, lập tức tỏ ra rất kiêng kỵ, không ngừng tránh ra, trong lúc nhất thời, không ngờ lại không thể nhanh chóng đi tới.

Mạnh Hạo không quay đầu lại nhìn, tốc độ của hắn không có chút nào chậm lại, trong nháy mắt liền tới gần Nhất Pháp Tử, tay phải hắn nâng lên, mang theo sát cơ đấm xuống một quyền, khí thế như muốn trực tiếp giết chết tên Nhất Pháp Tử đã mất đi quang giáp bảo vệ này.

Nhất Pháp Tử thầm run rẩy, trong thế giới của mình, hắn có địa vị cực cao, nếu không cũng không có tư cách đi tới nơi này thí luyện, mà lại còn có người hộ đạo bảo vệ.

Nhưng kinh nghiệm của hắn, căn bản không thể so sánh với Mạnh Hạo, sự tàn nhẫn của hắn, cũng hoàn toàn không phải đối thủ Mạnh Hạo, những chuyện Mạnh Hạo đã trải qua, không phải Nhất Pháp Tử có thể tưởng tượng nổi.

Trong thời khắc nguy cấp, Nhất Pháp Tử lộ ra vẻ điên cuồng, cắn mạnh chót lưỡi, phun ra máu tươi. Ngụm máu tươi kia, không ngờ lại hóa thành một hồ máu lớn, cuốn thẳng về phía Mạnh Hạo.

Hồ nước kia bị một quyền Mạnh Hạo đánh vào, tựa như bị chưng cất, biến thành sương mù màu máu, sụp đổ tiêu tán, một quyền... xuyên thấu sương máu, rơi vào ngực Nhất Pháp Tử.

"Ầm" một tiếng, kèm theo đó là tiếng "rắc rắc" truyền ra, Nhất Pháp Tử phun ra máu tươi, ngực sụp xuống, thân thể không ngừng lui về sau. Trong cơ thể hắn như có 123 luồng lực lượng đồng thời bạo phát, trong chớp mắt, thân thể hắn phát ra một tiếng "ầm", trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy.

Nhưng ngay khi thân thể hắn nổ tung, Mạnh Hạo lại nhíu mày nhìn tới, những khối máu thịt vỡ vụn kia, lại nhanh chóng ngưng tụ giữa không trung, truyền ra một cỗ dao động kinh khủng.

- Mạnh Hạo!!

- Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!

- Ngươi phá hủy pháp thân ta thích nhất, ta muốn đem ngươi... luyện chế thành pháp thân của ta!

- Mạnh Hạo, ta muốn giết chết ngươi, chết, chết!

Từ trong đống thịt nát đang ngưng tụ kia, bỗng nhiên truyền ra tiếng gào thét như từ địa ngục truyền ra, mang theo vô tận oán độc, còn có điên cuồng,

Theo thanh âm kia truyền ra, trong chớp mắt, đống thịt nát kia liền khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu, chỉ có điều thân ảnh khôi phục lại kia, đã không còn là bộ dáng Nhất Pháp Tử trước đó, mà là...

Một thân ảnh có ba cái đầu, phía sau có đuôi dài, người không ra người, yêu không ra yêu!

Cái đầu thứ nhất, chính là Nhất Pháp Tử, mà cái đầu thứ hai lại là nửa người nữa rắn dữ tợn, về phần cái đầu thứ ba, thì hoàn toàn là mãng xà, chiếc lưỡi không ngừng thò ra thụt vào.

- Mạnh Hạo, ta muốn tế ngươi, dùng máu của ngươi, thanh tẩy tiên cơ của ta! Thanh âm bén nhọn truyền ra, long trời lở đất.

Trong khoảnh khắc khi Mạnh Hạo thấy được thân ảnh kia, cặp mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại, Lý Linh Nhi thấy vậy, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ.

Trong đầu Mạnh Hạo "ông" lên một tiếng, Nhất Pháp Tử trước mặt kia, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy được thứ nào giống vậy, hắn đã từng thấy yêu, nhưng đó là núi sông biến thành, là đại yêu chân chính.

Nhưng hắn chưa từng thấy qua loại sinh vật nào như trước mặt này, là hung thú cũng không phải hung thú, là tu sĩ cũng không phải tu sĩ!!

Mà quan trọng nhất, khiến trong đầu Mạnh Hạo kêu lên ong ong chính là... Phong Yêu ngọc giản bên trong túi trữ vật của hắn, truyền ra chấn động kinh người với tần suất trước giờ chưa từng có.

Loại chấn động này, đã vượt qua khi Mạnh Hạo gặp được Phong Yêu đời thứ sáu, đạt được đệ ngũ cấm.

Hình như có một cỗ cừu hận mà năm tháng cũng không hề giảm bớt, vào giờ khắc này, từ trên Phong Yêu Cổ Ngọc, mãnh liệt bộc phát ra.

- Tội dân hạ giới phản bội, huyết mạch Trịnh tộc, Phong Yêu ta gặp được, nhất định phải tuyệt sát!

- Giết, giết, giết, giết!! Trong óc Mạnh Hạo chấn động ầm ầm, giọng nói tang thương từ Phong Yêu Cổ Ngọc giờ khắc này truyền ra, sát khí ngập trời, khiến Phong Yêu tiên mạch trong cơ thể Mạnh Hạo cũng ầm ầm vận chuyển theo.

Dường như, nếu Mạnh Hạo không đánh chết tên gọi là tội dân hạ giới phản bội kia, Phong Yêu tiên mạch của hắn, sẽ không nhận thức hắn nữa vậy!

Loại điên cuồng, loại cừu hận, loại kịch liệt này, chính là lần đầu tiên trong cuộc đời, Mạnh Hạo cảm nhận được.

- Ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực hạn, ngươi ngươi ngươi... Chết tiệt, nếu ngươi bị đánh bại, sao không trở về, không ngờ lại ngu xuẩn lộ ra bản thể ở chỗ này, chết tiệt, chết tiệt, Trịnh gia các ngươi, đều là một đám ngu xuẩn!!! Gần như ngay khoảnh khắc khi Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, lão giả bị Kháo Sơn lão tổ quấn lấy kia, sắc mặt bỗng nhiên đại biến, rống lên giận dữ.

Hiển nhiên là hắn phẫn nộ đến cực hạn, thậm chí thân thể cũng đang run rẩy, thần sắc ngoại trừ phẫn nộ ra, còn có vẻ khẩn trương cùng hoảng sợ, dường như việc Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, sẽ xuất hiện hạo kiếp long trời lở đất vậy.

Cùng lúc đó, Đệ Cửu Sơn Hải Giới, trên Đệ Cửu Sơn, bên trong tổ trạch Quý gia lập tức truyền ra một tiếng gào thét thê lương, thanh âm này, trong chớp mắt đã vang vọng toàn bộ Đệ Cửu Sơn, vang vọng toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải Giới.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể nghe được, chỉ có cường giả Đạo Cảnh, trong một cái chớp mắt mới này mới có thể nghe được.

Thanh âm kia, dường như đã rất lâu, chưa từng xuất hiện qua!

Thời khắc này vừa truyền ra, khiến trời long đất lở, khiến sắc mặt những lão tổ Đạo Cảnh trên Đệ Cửu Sơn Hải đều đại biến.

Nhất là ba đại đạo môn, trong chớp mắt này, tất cả Đạo Cảnh đều bay ra, từng người mang theo vẻ ngưng trọng, còn có khẩn trương, rung động.

Về phần Quý gia tại Đệ Cửu Sơn, cũng ầm ầm náo động, cường giả Đạo Cảnh của Quý gia, từng người đều thở gấp, nhanh chóng lao ra, phóng thẳng tới tổ trạch Quý gia ở phía sau, nơi đó... chính là chỗ cao nhất trên Đệ Cửu Sơn, tồn tại một hồ nước!

Hồ nước trong suốt, có sương mù vây quanh, ven hồ có chín chiếc đỉnh bằng đồng thau, mỗi một chiếc đều vô cùng cổ xưa, dường như đã tồn lâu đến mức khó có thể hình dung.

Ở vị trí trung tâm chín chiếc đỉnh kia, bất ngờ... có một con Huyền Vũ khổng lồ nằm đó.

Huyền Vũ, còn có chín chiếc đỉnh kia, cũng không phải là vật của Quý gia!

Có thể nói, chúng không thuộc về bất kỳ một tông môn gia tộc nào, chúng chỉ thuộc về... Đệ Cửu Sơn!!

Bất kỳ một tông môn gia tộc nào trở thành chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải, liền có thể có được chúng!

Phần lưng Huyền Vũ mọc đầy gai nhọn, bên trên mỗi một cây gai đều có vô số phù văn, dáng vẻ của nó vô cùng dữ tợn, nó nằm ở đó, phần lưng nhô ra khỏi đầm nước, đã bao nhiêu năm, đều không nhúc nhích, thoạt nhìn tựa như pho tượng vậy.

Nhưng lúc này, không ngờ con Huyền Vũ khổng lồ chợt chấn động, thân thể vùng vẫy, ngẩng đầu lên, liên tục phát ra tiếng gào thét thê lương, thanh âm vang vọng tinh không, nghe rất kinh khủng.

Tiếng gào thét vang lên, khiến hồ nước nổi sóng cuồn cuộn, chín chiếc đỉnh kia, cũng đang chấn động.

Những Đạo Cảnh của Quý gia đều cấp tốc chạy đến, khi tận mắt chứng kiến con Huyền Vũ to lớn kia gào thét, bọn họ đồng loạt biến sắc.

Tiếng gào thét thê lương, long trời lở đất kia, tựa như Huyền Vũ phải chịu đựng đau khổ không cách nào hình dung vậy.

- Xảy ra chuyện gì, vì... vì sao Huyền Vũ lại gào thét thống khổ như vậy!!

- Chẳng lẽ là có người lẻn vào Quý gia ta!

- Không đúng, ta nhớ hình như, Đệ Cửu Sơn có một truyền thuyết...

Trong lúc những vị Đạo Cảnh kia tỏ ra khiếp sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên, trên tinh không Đệ Cửu Sơn chợt xuất hiện một con mắt vô cùng to lớn!

Bên trong con mắt kia, thấp thoáng có một lão giả đang khoanh chân tĩnh tọa.

Trong một sát na khi con mắt kia xuất hiện, dường như toàn bộ Đệ Cửu Sơn Hải đều chấn động một cái.

- Dị tộc bước chân vào Đệ Cửu Sơn Hải Giới, tuân theo minh ước viễn cổ Sơn Hải Giới, đánh chết dị tộc!! Một thanh âm già nua từ bên trong con mắt to kia bỗng nhiên vang lên.

----------oOo----------

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn

Chương 1377: Chí Tôn chém hộ đạo!

Gần như ngay khi âm thanh kia vừa truyền ra, toàn bộ Đạo Cảnh trên Đệ Cửu Sơn Hải đều tỏ ra khiếp sợ, cùng lúc đó, trong đầu của tất cả mọi người bất ngờ xuất hiện một bộ hình ảnh.

Trong hình ảnh kia, chính là Mạnh Hạo đang ở bên ngoài Tiên Khư!

Hiển nhiên, hình ảnh kia đang chỉ dẫn cho tất cả Đạo Cảnh, dị tộc... là từ nơi này đi vào Tiên Khư!

Trong chớp mắt, không nói toàn bộ Đạo Cảnh, nhưng cũng có hơn phân nửa, lập tức tiến vào tinh không, triển khai tốc độ cao nhất ầm ầm lao đi. Phương Thủ Đạo cũng ở trong đó, nhất là ba đại đạo môn, không ngờ lại chạy ra trước tiên, phóng thẳng tới Tiên Khư.

Bên trong Bắc Lô Tinh, đám lão tổ Lý gia cũng lập tức lao đi theo vị trí hình ảnh chỉ dẫn.

Sự việc xay ra, cho tới lúc này bọn họ vẫn còn cảm thấy chấn động, cũng không hề nghi ngờ đây là âm mưu của Quý gia, chuyện này... quá lớn, Quý gia cũng không có can đảm đem ra để lừa gạt.

Cùng lúc đó, bên trong Tiên Khư lúc này, sắc mặt lão giả trước mặt Kháo Sơn lão tổ kia đã trở nên tái nhợt, da đầu tê dại, hắn quá rõ việc Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, sẽ xảy ra nguy cơ khủng bố như thế nào.

- Ngu xuẩn, thật quá ngu xuẩn, Trịnh gia chết tiệt đáng chém ngàn đao, năm xưa như vậy, không ngờ lúc này cũng như vậy, ngu dốt, ngu ngốc!! Lão già bạo nộ, đồng thời cũng tỏ ra thấp thỏm lo âu, hắn quá rõ sau khi Nhất Pháp Tử lộ ra thân thể, sẽ phát sinh loại chuyện gì, hắn cũng hiểu rõ, cho dù là Chí Tôn Tiên Giới hiện tại chỉ còn lại chín tòa núi, không còn là con quái vật to lớn đã từng thống trị ba ngàn hạ giới nữa.

Nhưng... Chí Tôn Tiên Giới, vẫn còn tồn tại lực lượng khiến da đầu hắn tê dại. Có lẽ Chí Tôn Tiên Giới vô cùng căm hận hai cỗ thế lực khác trong tràng đại chiến năm xưa, nhưng lão hiểu rõ, người khiến Chí Tôn Tiên Giới hận nhất, không phải hai cỗ thế lực khổng lồ kia, mà là... một số hạ giới đã phản bội lại Tiên giới trong tràng đại chiến đó!

Hắn là người Linh Tinh Giới, chính là một trong những hạ giới phản bội kia!

Trong chớp mắt, hắn liền hung hăng nghiến răng một cái, rồi không quan tâm tới Nhất Pháp Tử nữa, bỗng nhiên lui về sau, phất tay một cái, chiếc thuyền lúc trước lập tức xuất hiện, hắn trực tiếp bước chân vào bên trong, xoay người chạy trốn.

Hắn muốn dùng tốc độ nhanh nhất, nhân lúc tu sĩ Đệ Cửu Sơn Hải chưa kịp phản ứng, ly khai thế giới này, thậm chí với tu vi của hắn, hắn đã cảm nhận được, ở bên ngoài đang có rất nhiều khí tức cường giả Đạo cảnh bay đến gần.

Những việc đó, hắn cũng không quá mức chú trọng, nhưng hắn có thể cảm nhận được, ở bên ngoài, còn có một tồn tại kinh khủng hơn, tựa như tồn tại đó không chỗ nào không có mặt trên Đệ Cửu Sơn Hải vậy.

- Chủ nhân Đệ Cửu Sơn Hải... Quý Thiên, quả nhiên sau khi tên Nhất Pháp Tử ngu xuẩn kia để lộ ra bản thể, đã đưa tới phiền toái lớn! Sắc mặt lão già sa sầm xuống, chiếc thuyền ầm ầm lao đi, nhưng vẫn chưa yên tâm, hắn lại trực tiếp cắn nát đầu lưỡi, phun ra ngụm máu lớn, không tiếc thiêu đốt thọ nguyên, đổi lấy ngắn ngủi bạo phát, khiến cho tốc độ chiếc thuyền ầm ầm bạo tăng, trực tiếp xé mở không gian bay vào trong tinh không, chỉ còn một chút nữa là sẽ sáp nhập vào tinh không.

Nhưng đúng lúc này, sâu trong Tiên Khư, tại một tòa động phủ trông rất bình thường, có một vị nữ nhân áo trắng đang khoanh chân ngồi đó, lúc này, nữ tử chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.

Bên trong vẻ lạnh lùng kia, còn có thù hận, có phẫn nộ, cũng có sát cơ. Tay phải nàng chậm rãi nâng lên, hướng về hư không phát ra một chỉ.

Dưới một chỉ kia, thấp thoáng có một chùm sợi tơ hư ảo bay thẳng về phía xa, trong nháy mắt đã xuyên qua Tiên Khư, xuyên qua mọi khu vực phế tích, phóng thẳng tới chiếc thuyền của lão già kia.

Lão già trước đó không phát hiện chút nào, trong chớp mắt sắp biến mất, bỗng nhiên sắc mặt hắn đại biến, đang định quay đầu lại thì... đầu lâu của hắn đã bay lên, máu tươi phun ra.

Chùm tơ giống như những sợi tóc, phiêu nhiên lướt qua, rồi biến mất vô ảnh.

Hai mắt lão già kia trợn trừng, đầu lâu của hắn bay lên, thế giới trước mắt trở nên chao đảo, rồi mờ mịt dần, đến khi sắp chết đi, hắn mới kịp tỏ ra hoảng hốt.

- Chí... Tôn... Đầu lâu lão già "ầm" lên một tiếng vỡ tan, cùng tan vỡ theo, còn có thân thể của hắn.

Về phần chiếc thuyền kia, thời khắc này không thể tiếp tục sáp nhập vào hư không, từ từ lộ ra. Ánh mắt lão tổ Kháo Sơn lóe lên một cái, lập tức nuốt bụng, run rẩy vài cái liền tiêu hóa xong. Nó nhìn sợi tóc vừa tiêu tán kia, lại nhìn vào chỗ sâu trong Tiên Khư, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Nó cảm thấy dường như nhớ lại một số chuyện cũ trong đầu, nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại trở nên mờ mịt.

Mạnh Hạo cũng nhìn thấy một màn lão già kia tử vong, tâm thần hắn chấn động, nhìn về chỗ sâu trong Tiên Khư, hắn mơ hồ nghĩ tới vị nữ nhân mặc áo trắng kia.

Liếc nhìn từng mảnh thi thể lão già, còn có Nhất Pháp Tử, da đầu hắn trở nên tê dại, trong óc ầm một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ. Đối với vị đại năng ở Cửu Đại Sơn Hải Giới này, lúc trước hắn không có bất kỳ kính sợ nào, nhưng hiện tại... hắn cảm thấy khủng khiếp đến cực hạn.

- Đó là... Đó là lực lượng gì chứ? Không ngờ lại trực tiếp chết chết người hộ đạo! Nhất Pháp Tử hô hấp dồn dập, hai mắt co rút lại, trong lòng chấn động ngập trời.

Trong đầu hắn lập tức hiện lên một truyền thuyết về nơi này, khiến hắn càng thêm run rẩy, vội vã phóng về phía sau định chạy trốn, khí thế kiêu căng lúc trước đã hoàn toàn sụp đổ không còn chút nào.

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, không nói chuyện xảy ra với Lý Linh Nhi lúc trước, chỉ riêng bộ dáng của tên này như vậy, cộng thêm lời nói của hắn, còn có sát cơ mãnh liệt trong Phong Yêu Cổ Ngọc, khiến Mạnh Hạo tuyệt đối không thể để cho hắn trốn thoát. Hắn có quá nhiều chuyện muốn biết, mà đáp án... chính là ở trên người tên Nhất Pháp Tử này!

Thời khắc này, Mạnh Hạo cũng bất chấp Kháo Sơn lão tổ sẽ nhân cơ hội bỏ trốn, thân thể nhoáng lên một cái, đuổi theo Nhất Pháp Tử.

Tốc độ của hắn cực nhanh, nháy mắt đã đi xa. Sau khi Nhất Pháp Tử biến thành hình dạng như vậy, bất kể là tu vi hay tốc độ, đều tăng lên, thời khắc này hắn lao đi với tốc độ cực nhanh, truyền ra tiếng nổ ầm ầm, không ngừng đi xa.

Hắn sợ hãi! Giờ phút này hắn chỉ muốn trốn thoát khỏi Mạnh Hạo đuổi giết, tìm tới một chỗ yên tĩnh, nghĩ biện pháp trở về quê hương của hắn mà thôi. Biện pháp này, hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra được, người hộ đạo của hắn đã chết, nhưng hắn không cam lòng chết theo, nội tâm hắn run rẩy, không ngừng gào thét.

- Người hộ đạo đã chết, nhất định cha ta đã cảm ứng được, hắn sẽ đến cứu ta!

- Hiện tại, ta chỉ cần ẩn trốn, chờ cha ta tới tìm là được!

- Tiên giới chết tiệt, địa phương chết tiệt, sao năm xưa nơi này không bị phá hủy hoàn toàn đi chứ!!

- Còn có tên Mạnh Hạo chết tiệt kia nữa, ta cũng chưa làm gì ả tiện nhân kia, vì sao hắn cứ phải ép ta như thế chứ! Nhất Pháp Tử thầm gào thét trong lòng, tốc độ lại càng nhanh hơn, dưới sự truy kích của Mạnh Hạo, hai người từ vòng ngoài Tiên Khư, bay vào sâu bên trong.

Hai mắt Kháo Sơn lão tổ chớp chớp, giả bộ rống giận cùng Mạnh Hạo đuổi theo, nhưng mới chỉ bay được vài bước, tố độ của nó càng ngày càng chậm lại, nhưng tiếng hô lại càng lúc càng lớn.

- Đừng chạy, lão tổ ta nhất định sẽ đuổi kịp ngươi!

- Còn chạy, người làm cho lão tổ ta nổi giận rồi, ta muốn toàn lực đuổi bắt ngươi!

- Lão tổ ta nổi giận thật rồi đó! Theo tiếng hô của Kháo Sơn lão tổ truyền ra, đôi mắt ti hí của nó đảo liên hồi, cho đến khi thấy Mạnh Hạo đã đi xa, bỗng nhiên Kháo Sơn lão tổ nhanh chóng chuyển hướng, triển khai tốc độ cao nhất, trong nháy mắt đã phóng đi xa tít tắp.

Anh Vũ cùng Bì Đống vẫn còn ở trên người Kháo Sơn lão tổ, Lý Linh Nhi cũng đang ở đó, bọn họ trân trối nhìn Kháo Sơn lão tổ chạy trối chết.

Chỉ trong vòng mấy hơi thở, không biết Kháo Sơn lão tổ dùng biện pháp gì, không ngờ đã xuất hiện ở một chỗ khác trong Tiên Khư, mặt đất phần lưng nó run lên, trực tiếp ném Anh Vũ, Bì Đống cùng Lý Linh Nhi ra ngoài.

- Lăn ra chỗ khác, từ nay về sau lão tổ ta sẽ tiêu dao tự tại, ha ha, vẫn là lão tổ ta thông minh, biết nắm lấy hết thảy cơ hội!

- Tên tiểu vương bát đản Mạnh Hạo kia, ngươi cứ chờ đó, chúng ta từ nay về sau sẽ không không gặp lại nữa!!

- Bà nội ngươi, lão tổ ta thề, lần này, ngươi tuyệt đối tuyệt đối sẽ không tìm được ta đâu!! Kháo Sơn lão tổ vô cùng hứng trí, ngửa mặt lên trời rống lớn, thân thể nhoáng lên một cái, cưỡng chế ném Anh Vũ, Bì Đống cùng Lý Linh Nhi vào Tiên Khư, theo Lý Linh Nhi trợn mắt há hốc mồm nhìn theo, nó đã lập tức đi xa.

Cùng lúc đó, tại một chỗ khác trong Tiên Khư, Mạnh Hạo mang theo sát cơ ngập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net