XVI ( Chương 376-400 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 376: Áp chế (2)

Nói cách khác, mầm non này y nắm chắc khai ra chín cái.

Nhưng ngay lúc này, trong nháy mắt, sau khi mầm thứ mười xuất hiện, khúc cây khô trong tay Mạnh Hạo... xuất hiện một cái nụ hoa. Nụ hoa này nhúc nhích, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, bao gồm cả Trần Gia Hỉ, cả Lý Nhất Minh.

Phịch một tiếng, nụ hoa này nở rộ... nở ra một đóa hoa nhỏ màu trắng.

- Khô mộc phùng xuân, cổ thụ nở hoa, đây là...đây là...

Lý Nhất Minh sắc mặt trắng nhợt, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm, y hiểu rất rõ cây khô nở hoa này đại biểu cho cái gì.

- Mười vạn thảo mộc, trăm vạn biến hóa, ngàn vạn phối hợp... Cổ thụ nở một bông, đại biểu trăm vạn phối hợp, nếu nở ra mười bông, đại biểu ngàn vạn phối hợp!!!

Chu Đức Khôn kích động nói, lão làm sao cũng không ngờ tới, tạo nghệ thảo mộc của Mạnh Hạo đã đạt đến trình độ kinh người như vậy.

Phải biết rằng dù là Chủ Lô, phần lớn cũng chỉ là tạm dừng ở trăm vạn biến hóa mà thôi, chỉ có Tử Lô mới có thể mò mẫm tới ngàn vạn biến hóa.

- Ngươi..ngươi...

Trần Gia Hỉ ngây ngốc tại chỗ, đầu óc ong ong, chết lặng nhìn Mạnh Hạo. Lúc này đây, trước mắt y như biến thành màu đen, y nằm mơ cũng không nghĩ tới, Phương Mộc này lại có tạo nghệ thảo mộc kinh người tới mức này, nếu y sớm biết được, tuyệt sẽ không đi so với hắn.

Y nói giọng run run, thân thể cũng run rẩy. Đang định nói gì, thì đột nhiên đóa hoa thứ hai, thứ ba, thứ tư...

Một đóa lại một đóa, từng đóa nở ra làm cho mọi người chấn động tâm thần, cả quảng trưởng như điên cuồng, Mấy vạn ánh mắt nơi đây đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, trong vô số ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi.

Đóa thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín...

Mỗi đóa hoa nở ra đều khiến tâm thần mọi người nổ vang, lúc này, ngay cả ba người Tử La Lão Tổ cũng hô hấp dồn dập, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã lộ ra vẻ nồng nhiệt.

Cho đến... đóa thứ mười.

Cho đến khi đóa thứ mười xuất hiện trên khúc cây khô, trong chớp mắt, trước mắt Trần Gia Hỉ tối sầm, gần như muốn ngất đi, trong lòng của y kêu rên. Dù sao chăng nữa, y cũng không cách nào dự liệu trước được, ở trong Thanh La Tông này, y lại gặp phải... một loại người yêu nghiệt như vậy. Trên thực tế, nếu y biết được, Phương Mộc này là Đan Đỉnh, thì giờ phút này sẽ bất tỉnh thật sự!

- Yêu nghiệt...

Chu Đức Khôn run rẩy cả người thất thần, hai mắt dựng ngược.

Đây vốn không còn là hai người tỷ thí nữa, mà là Phương Mộc hoàn toàn nghiền ép Trần Gia Hỉ, khiến đối phương không còn lực phản kích, bại một cách triệt để!

Ba người Tử La Lão Tổ hô hấp lại càng thêm dồn dập, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo lúc này đang vẻ mặt bình tĩnh, giống như thấy được chí bảo. Tu sĩ Thanh La Tông bốn phía trong chớp mắt liền bùng nổ, kinh thiên động địa.

Tu sĩ nơi đây, ít nhiều gì cũng hiểu một chút đan đạo, lúc này đây há lại không biết rõ, một màn này đại biểu cho cái gì....

- Phương Mộc đại sư!!!

- Khô Mộc mười hoa, ngàn vạn phối hợp!!!!

Toàn bộ quảng trường một mảnh xôn xao. Lúc này Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp đem Khô Mộc này thu vào trong túi trữ vật, không chút nào đề cập tới việc trả lại.

- Còn cần phải so trên phương diện thảo mộc nữa sao?

Mạnh Hạo nhìn Trần Gia Hỉ lúc này đang mặt xám tro, thân thể run run.

- So!

Trần Gia Hỉ mạnh mẽ ngẩng đầu, tóc tai bù xù, trong mắt lộ ra điên cuồng. Y chết ngắc nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, trong vẻ mặt cũng có ý ghen tị mãnh liệt, ghen tị này đã trở thành hận.

Y hận đối phương tuổi còn trẻ lại có tạo nghệ thảo mộc cao như thế, hận đối phương vì cái gì có thể dùng thủ xảo trở thành Chủ Lô Đan Đông, hận đối phương cho dù là ăn nói hay là đan đạo, đều khiến bản thân á khẩu không trả lời được. Y càng hận đối phương vì sao không cho mình thắng lợi, vì soa không để cho mình dẫm nát dưới chân để thanh danh quật khởi.

Lúc này, y đã là hận thấu xương, cả người như nhập ma.

- Ta và ngươi so tài nghe đan biết phương!

Trần Gia Hỉ khàn giọng lên tiếng, Lý Nhất Minh phía dưới vốn định ngăn cản, nhưng nhìn ánh mắt như dã thú của Trần Gia Hỉ thì chỉ có thể thầm thở dài một tiếng.

- Nếu ngươi muốn so, vậy thì so.

Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng, nhìn thoáng qua Trần Gia Hỉ lúc này giống như nhập ma, rồi bỗng nhiên nói thêm.

- Nhưng kiểu so tài này, Phương mỗ không có hứng thú, chi bằng chúng ta cá cược, nếu đan dược nào bị đối phương nhận ra thì sẽ thuộc về đối phương.

Mạnh Hạo vừa dứt lời, Chu Đức Khôn nghe xong liền hít sâu một hơi, thầm hô "đúng là độc địa", đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Lý Nhất Minh sắc mặt đại biến. Trần Gia Hỉ lúc này cũng đã khôi phục được chút lý trí, nhưng thù hận cùng không cam lòng trong nội tâm y đã nháy mắt áp chế cả lý trí.

- So!!!! So đến cùng.

Lời y vang khắp quảng trường, khiến tu sĩ Thanh La Tông bốn phía đều hít sâu một hơi, Lý Nhất Minh và Chu Đức Khôn cũng hết hồn.

So đến cùng có nghĩa là chỉ cần một bên sành đan dược, thì cá cược sẽ không thể chấm dứt, một khi có người muốn chấm dứt, thì sẽ là thất bại hoàn toàn.

Lý Nhất Minh lo lắng trong lòng, nhưng Trần Gia Hỉ lúc này đã đỏ mắt, vỗ mạnh túi trữ vật, lấy ra một viên thuốc, ném thẳng về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bắt lấy, thoáng liếc nhìn.

- Trần Huyễn Đan, Thiên Húc Dịch, Bách Phần Thổ, An Trì Diệp, Nhâm Thân Thảo..."

Nói xong, Mạnh Hạo đem đan dược bỏ vào túi trữ vật, nhìn về phía Trần Gia Hỉ.

Trần Gia Hỉ gắt gao nhìn Mạnh Hạo, cố tình phủ nhận, nhưng đôi bên đều là đan sư, nếu y như thế, so với thất bại còn mất thể diện hơn, đả kích đối với bản thân sẽ gần như ngập đầu.

Y lại nâng tay phải ném một viên đan dược về phía Mạnh Hạo.

- Hàn Lôi Đan, đan dược này rất hiếm gặp, dùng rễ Lý Hoa Thảo lấy vào mùa đông, Kim Thiết Dịch, Lôi Hỏa Thảo...

Mạnh Hạo thản nhiên nói, một mạch kể ra hơn mười loại dược thảo.

- Viên đan dược này...khá thú vị. Phương mỗ không biết tên đan dược nhưng đây là đan dược dùng để luyện thể, giúp gia tăng sức lực cánh tay. Trong này có Cương Sơn Hoa, Hàm Lưu Mộc...

- Đây là...đây là một viên pháp đan, gặp máu liền tan ra, hóa thành lực kích phát, bên trong có Toái Thanh Băng, Thần Thiên Du...

- Đan dược của Trần đạo hữu quả thực đều độc đáo, không tệ không tệ. Viên đan dược này tại hạ cũng không biết tên, nhưng đây là một viên độc đan, bên trong có...

Thời gian chậm rãi trôi qua, Chu Đức Khôn ngẩn người, lão kinh ngạc nhìn Trần Gia Hỉ phía đối diện mặt xám như tro, thân thể lung lay sắp ngã đang tỉ thí với Mạnh Hạo. Nhưng đây hoàn toàn không phải là tỉ thí, đây rõ ràng là tặng đan dược...

Bây giờ thời gian mới qua được nửa nén hương, nhưng Trần Gia Hỉ đã đưa cho Mạnh Hạo gần trăm loại đan dược khác nhau...

Sau thời gian nửa nén hương, gần trăm loại đan dược được "đưa" ra, Trần Gia Hỉ sắc mặt xám như tro tàn, thân thể run rẩy, sự điên cuồng của y sau khi đạt đến cực hạn lại bộc phát lần nữa, đầu óc ong ong, đan dược y đưa ra đối phương không nói sai một cái nào.

-----o0o-----

Chương 377: Hỗn nguyên bổ thiên đan

Thậm chí trình độ thành thạo kia, khiến cho Trần Gia Hỉ tuyệt vọng, làm cho y không dám phủ nhận, bởi vì một khi phủ nhận, chỉ cần đối phương tự mình thử luyện chế, như vậy thanh danh của y coi như mất sạch.

Giờ phút này, Lý Nhất Minh đau khổ, y ngây ngốc nhìn Trần Gia Hỉ lấy đan dược ra, nhìn Mạnh Hạo liên tục không ngừng mà đem từng viên đan dược bỏ vào túi trữ vật, da đầu y tê dại, đối với Mạnh Hạo này, y đã sinh ra cảm giác sợ hãi khó có thể hình dung.

Đám đệ tử Thanh La Tông xung quanh cũng đang kinh hãi nhìn một cảnh này. Trong mắt họ lúc này, Trần Gia Hỉ không phải đang cược với Phương Mộc kia, mà là đang tặng đan cho hắn....

Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đã làm tất cả đệ tử Thanh La Tông chấn động. Tạo nghệ thảo mộc khó có thể hình dung, giảng giải đan đạo không gì sánh kịp, nghe đan biết phương khủng bố đến cực điểm, tất cả những thứ này khiến cho trên người Mạnh Hạo giống như xuất hiện một tầng hào quang thần bí, khiến cho mọi người khi nhìn về phía hắn đều lộ ra vẻ khiếp sợ không thôi.

Từ đầu dến cuối, Mạnh Hạo chưa từng lấy ra viên đan dược nào, bởi vì hắn chưa nói sai đan phương lần nào, hắn liên tục đem đan dược đút túi đến nỗi bản thân cũng thấy phát ngại.

Thống khổ nhất lúc này chính là Trần Gia Hỉ, tim của y nhỏ máu, hai mắt như muốn nứt ra, thân thể run rẩy, thế giới của y như biến thành màu đen.

Y không thể không lấy đan dược ra, không thể không đem viên đan dược mà mình chắc thắng nhất lấy ra, rồi tận mắt nhìn thấy đối phương thu nó vào túi trữ vật.

Nhưng y không thể dừng lại, bởi y từng nói sẽ so đến cùng, khi chưa có bên nào hết đan dược thì không thể dừng lại.

Cho đến khi Trần Gia Hỉ lấy ra viên đan dược thứ một trăm hai mươi tư, thì y mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, ánh mắt hiện lên vẻ điên cuồng nồng đậm. Y cất viên đan dược vốn định lấy ra, thay đổi thành một cái hộp ngọc.

Trên hộp ngọc này của y có rất nhiều đốm đen, giống như đã chôn dưới đất nhiều năm. Vật này Trần Gia Hỉ vốn không muốn lấy ra vào lúc này, bởi vì đây có thể nói là bảo vật trân quý nhất mà y từng có.

Thậm chí đối với y, có lẽ là cả đời này vẫn là vật trân quý nhất. Mà nguyên nhân là vật đặc thù đang nằm bên trong hộp ngọc, cho dù y có so đến cùng, thì cũng không lấy vật đó ra.

Nhưng trước mắt y muốn thắng, dù chỉ thắng một lần, nhưng nhất định phải thắng. Mà chỉ có dùng tới vật ấy, y mới có hy vọng thắng lợi, cho nên sau một hồi đấu tranh tư tưởng, y cũng lấy vật đó ra.

Lúc này ai cũng chăm chú nhìn hộp ngọc kia, ai cũng hiểu rằng, đây chính là viên đan dược quyết định thắng bại.

Đặc biệt là khi nhìn những đốm đen trên hộp ngọc khiến người ta có cảm giác cực kỳ cổ xưa mục nát, có thể cảm nhận được trên đó có một luồng hơi thở chết chóc.

Ba người Tử La Lão Tổ tập trung hai mắt, ngưng trọng nhìn về phía hộp ngọc.

- Nếu các hạ có thể nói ra đan phương của viên đan dược này, thì Trần mỗ sẽ hoàn toàn nhận thua, sau này hễ là gặp các hạ sẽ quỳ xuống hành lễ.

Trần Gia Hỉ nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.

- Nếu ngươi không thể nói ra đan phương thì Trần mỗ cũng không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi đem toàn bộ số đan dược lúc nãy ngươi lấy trả cho ta là được, chuyện ngày hôm nay chấm dứt.

Chu Đức Khôn hai mắt co rút lại, không đợi Mạnh Hạo trả lời liền bước tới mắng:

- Trần Gia Hỉ, ngươi thân là đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch đó, còn muốn thể diện nữa không? Ngươi thế nhưng lại lấy ra một viên đan dược thượng cổ, đan phương của đan dược này đã sớm thất truyền từ lâu, đan sư hiện nay há có thể nhận ra được.

Lão sợ Mạnh Hạo hiếu thắng mà đồng ý nên vội nói.

- Đan dược thượng cổ.

Đệ tử Thanh La Tông xung quanh lại lập tức xôn xao lên. Đan dược thượng cổ quả thật rất hiếm gặp, bất kì một viên nào xuất hiện cũng khiến người ta chấn động. Mặt khác đa số đan dược thượng cổ đều đã thất truyền đan phương, cho dù là tam đại đan sư, cũng chỉ là nhận ra một hai, cho nên bất kỳ một viên đan dược thượng cổ nào đều có thể nói là tuyệt đan.

- Vị Trần đại sư này làm sao có được viên đan dược thượng cổ này. Vật này căn bản là cực ít xuất hiện, cho dù đem ra đấu giá cũng là giá trên trời khó có thể tưởng tượng.

- Không lẽ là vật Sơn Cửu đại sư sưu tầm được, ban cho vị Trần đại sư này?

Tại trong tiếng bàn tán xôn xao xung quanh, thì Lý Nhất Minh cũng là hít sâu một hơi, hiện nhiên cho dù là y cũng không ngờ tới, Trần Gia Hỉ lại có một viên đan dược thượng cổ như vậy.

- Ngươi dám hay không?

Trần Gia Hỉ nói to, gắt gao nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhìn thoáng hộp ngọc với ánh mắt ngưng trọng. Hắn từng nhìn thấy một viên đan dược thượng cổ, đó là ngày mà Sơn Cửu đại sư đi tới Tử Vận Tông, còn hắn thì ở rất xa nhìn thấy viên Xuất Thần Đan kia.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, hai mắt chợt lóe lên vẻ quyết đoán, tay phải nâng lên bắt về phía hư không, hộp ngọc trong lòng bàn tay Trần Gia Hỉ lập tức bay thẳng về phía Mạnh Hạo.

Thấy Mạnh Hạo đồng ý, Chu Đức Khôn thầm lo lắng, Lý Nhất Minh lại thấy tinh thần phấn chấn, Trần Gia Hỉ còn là thở phào một hơi. Y âm thầm cười lạnh, biết được từ một khắc khi đồng ý, đối phương nhất định thua!

Viên đan dược thượng cổ này là do y năm đó, gần như tang gia bại sản, thậm chí không quản thân phận, hầu hạ đối phương luyện đan ba năm như một nô tài, rồi mới đổi được bảo đan thượng cổ này từ tay một vị họa sĩ già tính cách cổ quái.

Y không dám nuốt viên đan dược này, tính đợi đến lúc thọ nguyên bản thân khô kiệt thì sẽ nuốt vào, hoặc dùng nó để đổi lấy chí bảo. Lúc này y lấy ra cũng không phải là không có ý hấp dẫn Thanh La Tông trao đổi.

Mạnh Hạo bắt được hộp ngọc, vẻ mặt ngưng trọng mở ra. Lúc hộp ngọc vừa mở, lập tức ánh sáng đỏ chiếu rọi khắp nơi, tại trong ánh sáng đỏ lại có từng khúc tiên âm lượn lờ, trong lúc mơ hồ lại như có con ngươi ảo ảnh chơi đùa bên trong hào quang.

Một màn này xuất hiện, lập tức khiến cho ba người Tử La Lão Tổ hít vào một hơi, mỹ phụ trung niên kia còn trực tiếp đứng lên.

Đệ tử Thanh La Tông bốn phía chấn động tâm thần, dĩ nhiên lần này là chấn động nhất, tiếng xôn xao quanh quẩn, sắc mặt Chu Đức Khôn trực tiếp tái nhợt.

- Đan dược thượng cổ có thể huyễn hóa ra vạn vật, viên đan dược này...không ngờ lại phát ra tiên âm...đây là đan dược gì?

Lý Nhất Minh cũng ngẩn người, ngơ ngác nhìn luồng ánh sáng đỏ trong tay Mạnh Hạo.

Chỉ có Trần Gia Hỉ lúc này là như vừa sống lại, tinh thần chấn hưng, y cười lạnh nhìn Mạnh Hạo, thấy Mạnh Hạo tỏ vẻ cực kỳ ngưng trọng, y liền hếch mặt lên.

- Lấy tạo nghệ đan đạo của Phương đại sư lẽ nào không nhận ra đan dược này? Thôi, Trần mỗ liền giải thích nghi hoặc, nói cho ngươi biết đây là đan gì!

- Tên viên đan dược này, thân là đan sư thì đều biết, chính là Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan tiếng tăm lừng lẫy, một trong tam đại đan dược của đạn đạo thượng cổ.

-----o0o-----

Chương 378: Hỗn nguyên bổ thiên đan (2)

Dứt lời, tu sĩ Thanh La Tông đối với cái tên này thì rất xa lạ, nhưng Lý Nhất Minh thì lại đứng bật dây, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, hai mắt hiện lên tinh quang ngập trời.

- Hỗn Nguyên ...Bổ Thiên Đan....

Chu Đức Khôn hô hấp dồn dập, thân thể của lão cũng run rẩy, mạnh mẽ tiến lên vài bước, đứng thở hổn hển, nhìn chằm chằm đan dược trong tay Mạnh Hạo.

- Ánh sáng đỏ, đồng tử bay múa, cảnh tượng thần tiên...đây ...đây đúng là một trong tam đại danh đan thượng cổ, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!!!

- Nghe nói nếu uống viên đan dược này, như đoạt được tạo hóa thiên địa, có thể tăng thọ nguyên thêm một nghìn năm.

Lời Chu Đức Khôn lập tức gây oanh động toàn bộ tu sĩ bên trong quảng trường Thanh La Tông. Phải biết rằng đan dược gia tăng thọ nguyên cực kì hiếm có, cho dù chỉ tăng được một giáp tuổi thọ thì cũng cực kỳ hiếm thấy, giá lại càng trên trời.

Lại càng không cần phải nói, đây là một viên tuyệt thế đan dược có thể tăng một ngàn năm thọ nguyên.

Trong mắt Tử La Lão Tổ lộ ra tinh quang trước nay chưa từng có, tinh quang lúc này chỉ xuất hiện, lúc lão cướp đoạt Cực Yểm trước đây, mà bây giờ là vì thọ nguyên của lão sớm đã không còn nhiều.

Hai mắt lão già mặt đỏ bên cạnh lúc này cũng lộ ra vẻ thâm thúy, nhìn hộp ngọc trầm ngâm không nói gì.

- Hỗn Nguyên Bổ Thiên đan, hai chữ Hỗn Nguyên bao hàm vạn biến của thảo mộc, còn hai chữ Bổ Thiên đúng như Chu đại sư nói, chính là có thể tăng nghìn năm thọ nguyên.

Trần Gia Hỉ hếch mặt lên, ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý. Lúc này khi nhìn Mạnh Hạo y đã không còn vẻ điên cuồng như trước, mà đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh. Mặc dù lúc trước thất bại, có viên đan dược này, thì Trần Gia Hỉ y vẫn chưa hoàn toàn thua.

- Phương đại sư, bây giờ đến phiên ngươi nói cho Trần mỗ đan phương của Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, xem ngươi có thể nhận ra không!

Hai mắt Trần Gia Hỉ làm vẻ kinh sợ nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, chậm rãi nói.

Bốn phía một trận yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung vào viên đan dược màu đỏ đang tản ra ánh sáng đỏ trong hộp ngọc trên tay Mạnh Hạo.

Lý Nhất Minh lúc này đã khôi phục mấy phần thần trí, hít sâu một hơi, hai mắt lập tức sáng lên. Y biết, lần này Phương Mộc, chính là không có khả năng có biện pháp thắng lợi.

Chu Đức Khôn thầm hô không hay. Một viên đan dược thượng cổ như thế này, hơn nữa còn là một trong tam đại kỳ đan, thanh danh hiển hách, tuyệt không phải là thứ đan sư hiện nay có thể biết được đan phương.

- Trần Gia Hỉ ngươi thân là đan sư hồng bào của Đan Giới nhất mạch, việc này ngươi quá đê tiện rồi. Một viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này, chớ nói chúng ta, cho dù là Sơn Cửu đại sư, sư tôn của ngươi, sợ cũng không thể nói ra đan phương.

- Vả lại cá cược lúc trước ngươi nói là dùng đan dược của bản thân, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này do ngươi luyện chế sao? Chính ngươi cũng không biết đan phương của viên đan dược này, còn lấy ra đố người khác.

Chu Đức Khôn đi lên trước tức giận nhìn Trần Gia Hỉ.

- Đây là do Phương đại sư đã đồng ý trước, không tính là Trần mỗ phạm quy.

Trần Gia Hỉ cười lạnh nói, không để ý tới Chu Đức Khôn mà nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Phương đại sư, lúc này không chỉ Trần mỗ đang đợi đáp án của ngươi, mà cả mấy vạn tu sĩ cũng đang chờ ngươi nói ra đan phương. Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này ngươi nhìn đủ rồi chứ.

Trần Gia Hỉ bước tới, quát khẽ một tiếng, trong lòng hưng phấn. Y nhìn Mạnh Hạo đang nhíu mày, dường như tất cả buồn bực trước đó đều đã được phát tiết ra ngoài.

- Nếu nhận không ra cũng không sao, chỉ cần đem toàn bộ số đan dược lúc trước ngươi lấy được ở chỗ Trần mỗ ra là được.

- Phương Mộc, ngươi có nói được đan phương không!

Trần Gia Hỉ lớn tiếng nói, thanh âm rầm rầm truyền khắp bốn phía, thì Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đã di chuyển từ đan dược lên tới mặt Trần Gia Hỉ.

- Đan dược này...

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, như hồ nước sâu không lường được, chậm rãi mở miệng, nhưng hắn vừa mở miệng lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người xung quanh.

Gần như tất cả mọi người nơi đây bao gồm cả Chu Đức Khôn đều cho là Mạnh Hạo thua, cho là hắn không có khả năng thắng lợi. Đừng nói là Chủ Lô, dù là Tử Lô cũng tuyệt đối không thể nhận ra được đan phương của đan dược thượng cổ này.

- Đan dược này làm sao, Phương Mộc, ngươi nói dông dài quá, thua thì nhận thua đi, còn giãy giụa làm gì?

Trần Gia Hỉ cười lạnh, cắt ngang lời Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bình tĩnh liếc nhìn Trần Gia Hỉ một cái.

- Lớp ngoài của viên đan dược này ít nhất đã tồn tại một ngàn năm, do bị chôn sâu dưới lòng đất, tử khí lắng đọng, khiến hộp ngọc bị tràn nhưng không làm tổn hại đến đan dược.

Mạnh Hạo không nhanh không chậm nói.

- Nhưng kì quái là, lớp giữa của đan dược này lại không phải như thế, cảm giác chỉ mới hình thành được bảy trăm năm. Hơn nữa một số biến hóa của thảo mộc nhìn thì như không phải dùng phương pháp dung luyện thượng cổ để luyện chế, nhưng thực tế lại ít nhiều lộ ra dấu vết hòa tan bằng nhiệt.

Lời Mạnh Hạo khiến xung quanh yên tĩnh lại, khóe miệng Trần Gia Hỉ càng thêm cười lạnh.

- Mà lớp trong cùng lại càng kì quái hơn, trong đó chỉ có mười bảy loại biến hóa của thảo mộc, hơn nữa lớp này lại mới hình thành trong vòng hai trăm năm nay.

- Cho nên Phương mỗ mới quan sát lâu một chút, bởi vì không biết được, cái gọi là Bổ Thiên Đan gia tăng thọ nguyên này, vì sao lại trong ngoài bất nhất như vậy!

Mạnh Hạo vừa dứt lời, bốn phía lập tức xôn xao.

- Đây là ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net