XXII ( Chương 526-550 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 526: Đánh Đông Lạc thành

Những người của gia tộc Đông Lạc chưa bị cuốn vào màn sương, đang muốn rút lui, lại kinh hãi phát hiện, sau lưng bọn họ, không biết từ lúc nào, cũng đã xuất hiện sương mù, giống như vây khốn, lại giống như tuyệt sát!

Lúc trước biết trận pháp này của Mạnh Hạo, chỉ có mấy trăm người truy sát hắn. Nhưng những người này, gần như đều chết thảm toàn bộ. Những kẻ không chết, cũng trở thành một bộ phận thế lực của Mạnh Hạo, có độc đan khống chế, những người này căn bản không thể truyền tin tức ra ngoài.

Đây cũng là đòn sát thủ lợi hại nhất của Mạnh Hạo, người ngoài không biết, lúc này uy lực của trận pháp nghìn người bạo phát, cho dù là Mạnh Hạo cũng có phần kinh hãi.

Lúc này Mạnh Hạo xếp bằng trong mật thất dưới lòng đất, nơi này mới là nơi hắn bế quan thực sự, lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt hắn như có thể xuyên thấu mặt đất, nhìn thấy tất cả bên ngoài.

Hắn nhìn thấy gia tộc Đông Lạc tử vong, nhìn thấy những tu sĩ kia thê thảm, cũng nhìn thấy lão giả Nguyên Anh điên cuồng thử phá trận. Nhưng trận pháp này, hiện giờ chỉ là vừa mới triển khai, rất nhanh sẽ hoàn toàn phóng thích, đến lúc đó, Nguyên Anh cũng không thể phá.

- Gia tộc Đông Lạc đã không có ý tốt, vậy thì đừng trách Mạnh mỗ tàn nhẫn.

Mạnh Hạo giơ tay chỉ lên mặt đất, ngay sau đó yêu khí xung quanh ngưng tụ, lập tức hóa thành một thân thể hư ảo, trong nháy mắt đã trở thành một thân thể trông giống như Mạnh Hạo, xuyên qua mặt đất, lao thẳng lên trên.

Ngay sau đó, hắn đứng dậy, cũng theo thân thể do yêu khí hóa thành kia, rời khỏi mật thất này, xuất hiện trong sương mù. Tạp quang lóe lên, bóng dáng chim anh vũ đã xuất hiện trên vai Mạnh Hạo, mang theo vẻ khinh miệt, đắc ý, cuồng ngạo nhìn xung quanh.

- Mạnh Hạo, đoạt thành kia đi, đoạt cái gia tộc điểu gì đó kia đi, đoạt của bọn họ, có trận pháp của Ngũ Gia, những tên nhãi này Ngũ Gia sẽ làm gỏi, sau đó lại đi làm mấy con tiểu tước tước. Ha ha, vẫn là Ngũ Gia lợi hại, mông tiểu tước tước, đợi Ngũ Gia đi! Ngũ Gia đã quyết định rồi, từ giờ trở đi, Đông Lạc thành sẽ đổi tên thành Can Tước thành!

Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ, thân thể chuyển động, lao thẳng về phía trước, có chim anh vũ hỗ trợ, trong mắt hắn, màn sương này hoàn toàn không cản trở tầm mắt, đi trong trận pháp này, như đi trên đất bằng.

- Trận pháp của ngươi, thực sự có thể vây khốn tu sĩ Nguyên Anh?

Mạnh Hạo đi trong màn sương, hững hờ nói.

- Không thành vấn đề, Nhân Tiên Trận của Ngũ Gia, trong chín sơn hải có một không hai. Trận pháp lấy người làm gốc, số lượng hơn nghìn, tuy giết không chết được Nguyên Anh, nhưng vây khốn ở trong đó, thì lại dễ dàng.

Chim anh vũ dùng đôi cánh đập lên ngực, ngạo nghễ nói, bộ dạng như Ngũ Gia ra tay là đỉnh nhất vậy.

- Trận pháp có thể di động không?

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, bước chân dừng lại, ánh mắt dừng lại trong màn sương cách không xa, nhìn về phía một tu sĩ của gia tộc Đông Lạc trong đó. Tu sĩ này có tu vi Kết Đan sơ kỳ, lúc này đang điên cuồng công kích xung quanh, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.

Gã không nhìn thấy Mạnh Hạo, nhưng Mạnh Hạo lại nhìn rõ gã, cất bước đi tới, vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh người này, tay phải nhẹ đưa lên, sương khói xung quanh lập tức nhanh chóng ngưng tụ, trực tiếp bao lấy thân thể tu sĩ của gia tộc Đông Lạc này. Khi sương mù tiêu tán, Mạnh Hạo đi xa, mà tu sĩ của gia tộc Đông Lạc kia, thì đã hôn mê nằm đó.

- Đương nhiên có thể di động, trận pháp của Ngũ gia, chỉ cần để người của chúng ta chạy đi, thì có thể đưa những người bị vây trong trận pháp đi theo.

Chim anh vũ hất cằm, vẻ mặt ngạo nghễ xen lẫn tự hào.

Mạnh Hạo gật đầu, tiếp tục đi tới, thời gian không dài, hắn nhìn thấy Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt cảnh giác, nhìn sương khói xung quanh, bên người có đan khí biến hóa, lúc nào cũng lưu ý tất cả biến hóa quanh mình.

Mạnh Hạo nhìn y, im lặng một chút, liền đi tới, sương khói liền chuyển động, vẻ mặt Đông Lạc Hàn biến đổi, nhưng y chưa kịp có bất cứ hành động nào, trong màn sương sau lưng y, đã mọc ra một cánh tay, đặt lên trên lưng y.

Một cỗ lực lượng lớn tràn vào, trực tiếp phong ấn tu vi của Đông Lạc Hàn. Đông Lạc Hàn ngay cả sức lực quay đầu cũng không còn, trực tiếp hôn mê ngã xuống.

Trong sương mù, Mạnh Hạo đi ra, cúi đầu nhìn Đông Lạc Hàn. Hắn không giết người, chỉ là làm những người này hôn mê mà thôi.

Lúc này quay người, tiếp tục đi tới. Theo bước đi của Mạnh Hạo, phàm là tu sĩ của gia tộc Đông Lạc bị hắn gặp phải, ai nấy đều mất đi sức chống cự, hôn mê trong trận pháp.

Còn có một số, vào lúc vận chuyển trận pháp, vừa vặn gặp thân ảnh đang chạy phía trước, theo trận pháp triển khai, ngã xuống trong một tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Khoảng tàn một nén hương, Mạnh Hạo đi trong trận pháp, nhìn thấy Đông Lạc Linh. Lúc này Đông Lạc Linh tóc tai rũ rượi, dung mạo mỹ lệ bây giờ đã có phần tuyệt vọng, còn cả khẩn trương. Nàng ta không thể không tuyệt vọng, bị vây ở nơi này, nàng ta đã dùng tất cả biện pháp có thể nghĩ ra, nhưng làm sao cũng không thoát ra được.

Không nhìn thấy tộc nhân, dường như cả thế giới này trừ sương mù, thì chỉ còn lại bản thân mình, đặc biệt là lúc bóng dáng to cao gào thét chạy qua, theo bước chạy của họ, dẫn tới uy áp, khiến nàng ta kinh hãi.

Nàng ta không thể nào ngờ được, người khiến nàng ta cảm thấy chán ghét, lại có trận pháp đáng sợ đến vậy. Nàng ta không dám tới gần những bóng người đang chạy kia, vì nàng ta tận mắt nhìn thấy, trong tộc nhân có không ít người, vào lúc thử giao chiến với những bóng người đang chạy kia, thì bị đạp chết tươi.

Thậm chí lúc này nàng ta vẫn còn có thể ngửi được, mùi máu tanh tràn ngập không gian.

Mạnh Hạo nhìn Đông Lạc Linh, ánh mắt lạnh lùng, cánh tay giơ lên, sương mù xung quanh lập tức cuộn trào, trực tiếp tràn về phía Đông Lạc Linh, trong nháy mắt bao bọc lấy nàng ta. Khi Mạnh Hạo đi xa, sương mù bên ngoài thân thể Đông Lạc Linh dần dần tản ra, để lại nàng ta đã hôn mê, không hề nhúc nhích.

Trong cả trận pháp sương mù, trừ lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc ra, những tộc nhân khác có khoảng bảy mươi mấy người, nhưng hiện giờ, sau khi Mạnh Hạo xử lý, đã có quá nửa mất đi sức chống cự.

Lại tàn thêm nửa nén hương nữa, tay phải Mạnh Hạo lại chậm rãi giơ lên, đặt lên lưng một tu sĩ khác của gia tộc Đông Lạc không hề phát giác bản thân phía trước, tu vi tràn ra, người này lập tức phun máu tươi, ngã xuống hôn mê.

- Đây là người cuối cùng rồi.

Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía sương mù dày đặc, ánh mắt hắn như có thể xuyên thấu sương mù, nhìn về phía xa. Lão giả Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc đang bị vây khốn, lúc này đang thi triển thần thông, không ngừng đánh phá xung quanh, lúc thì thuấn di, có lẽ trong phán đoán của lão giả, đường đi của lão là đường thẳng, nhưng từ phía Mạnh Hạo nhìn lại, thì thấy lão đang đi lòng vòng.

Không ngừng lòng vòng, không chạy ra khỏi màn sương được.

- Di động trận pháp, nếu gia tộc Đông Lạc đã không có ý tốt, vậy thì phải cho bọn chúng một bài học.

Mạnh Hạo mở miệng, chim anh vũ trên vai hắn lập tức ngẩng đầu lên trời, hét lên một tiếng sắc bén.

-----o0o-----

Chương 527: Đánh Đông Lạc thành (2)

Trong tiếng gào thét, sương mù xung quanh nhất thời cuộn trào, trong đó một nghìn người đang chạy, không còn chạy vòng quanh nữa. Mà ai nấy đều nhắm mắt, giống như là dung hợp ý thức với chim anh vũ vậy, theo ý niệm của chim anh vũ, thay đổi phương hướng, tiến thẳng tới Đông Lạc thành.

Bên ngoài sương mù, có thể thấy rõ ràng biển sương tràn ngập thung lũng, lúc này đang sôi trào cuồn cuộn, chậm rãi di động, dần dần đi ra khỏi thung lũng, tiến về nơi xa.

Biển sương rất lớn, rộng đến cả vạn trượng, nơi nó đi qua, giống như một con thú bằng sương mù giữa trời đất, cắn nuốt tất cả mặt đất.

Theo biển sương đi tới, theo những bóng người chạy trong đó, ở trong màn sương có thể mơ hồ thấy được những bóng dáng cao lớn chạy nhanh, còn cả tiếng gầm mơ hồ không ngừng lan ra.

- Tin Ngũ Gia, được bất tử...

Thanh âm cuồn cuộn, càng lúc càng vang dội, đến cuối cùng, gần như kinh thiên động địa, dẫn tới sự chú ý của tán tu xung quanh Đông Lạc thành bên ngoài màn sương, dần dần có người trợn tròn mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi, nhìn thẳng vào màn sương cuồn cuộn tiến tới.

Càng ngày càng nhiều người, bắt đầu chú ý đến đoàn sương mù nhìn như di động chậm rãi, mà thực tế lại cực kỳ nhanh này, những người này bay trên trời, hô hấp dồn dập, ngây ngốc nhìn tất cả những gì xảy ra trước mắt.

Trên mặt đất, cách Đông Lạc thành nghìn dặm, màn sương vạn trượng di chuyển tới, đang không ngừng đến gần Đông Lạc thành. Lúc này người ở bên ngoài, đa phần đều không biết màn sương này là cái gì, nhưng thanh âm từ trong đó truyền ra, mơ hồ truyền khắp bốn phương, lại khiến người ta sau khi nghe được, cảm thấy kinh hãi.

- Đây là thứ đồ chơi gì?

- Sương mù thật rộng lớn, trong màn sương này có người, ta nhìn thấy có người đang di chuyển...

- Không đúng, trong đó tuy nói là có người, nhưng ai nấy đều vô cùng to lớn, cao đến mười mấy trượng, màn sương mù này, rốt cuộc là thứ gì?

Lúc này giữa không trung đã có mấy trăm tu sĩ lơ lửng, bọn họ đều là tán tu xung quanh không gia nhập bất cứ thế lực nào, hiện giờ ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt, kinh hãi lui lại, sợ bị màn sương mù kia bao bọc.

Theo màn sương di động, dần dần Đông Lạc thành cách ngày càng gần, nghìn dặm, tám trăm dặm, năm trăm dặm, ba trăm dặm...

Sương mù ngập trời, lúc di động thì phát ra tiếng nổ vang, còn có mặt đất chấn động, khiến cho cát bụi mù mịt, một cỗ uy áp khổng lồ, khuếch tán ra ngoài, khiến cho mấy trăm tu sĩ giữa trời, một lần nữa vội vàng lui về phía sau.

Lúc này Đông Lạc thành, đã rơi vào kinh hoàng, trong thành trì trừ bản thân gia tộc Đông Lạc ra, những tán tu khác vốn không nhiều, hiện giờ sau khi phát giác hiện tượng này, ai nấy đều kinh hãi.

Bọn họ không biết màn sương này là gì, nhưng ai nấy đều nhìn ra, vị trí Đông Lạc thành chính là nằm trên con đường mà màn sương sẽ đi qua, dựa theo tốc dộ di động của màn sương, sợ rằng không đến thời gian một nén hương, màn sương sẽ trực tiếp đi vào Đông Lạc thành.

- Xảy ra chuyện gì, là người của Mặc Thổ cung tới sao!

- Khốn kiếp, làm sao lại nhanh thế này, nhưng đây là thủ đoạn gì của Mặc Thổ cung, màn sương mù lớn như vậy, nhìn đã thấy đáng sợ...

Trong Đông Lạc thành, màn sương càng tới gần, càng nhiều người hoảng loạn, bắt đầu có người âm thầm lui ra phía sau, muốn rời khỏi thành trì.

Mà trong khu vực tầng thứ hai của Đông Lạc thành, tộc nhân của gia tộc Đông Lạc gần như đều ở chỗ này, có khoảng hơn năm trăm người, vẻ mặt ai nấy đều khó coi, trước mặt bọn họ, có hai lão giả sắc mặt âm trầm.

Hai người này, chính là hai người trong số ba Lão Tổ Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc, bên cạnh bọn họ, chính là tộc trưởng hiện tại của gia tộc Đông Lạc, lúc này đang cau mày, trong mắt lộ vẻ lo nghĩ.

Bầu trời trên đầu gia tộc Đông Lạc, ba con Xích Tước bất an bay lượn, thi thoảng lại phát ra tiếng kêu thê lương, nhìn về phía màn sương càng lúc càng gần.

Một bầu không khí áp lực, bao bọc lấy toàn bộ Đông Lạc thành.

- Đã điều tra rõ rồi, tất cả mọi người tam trưởng lão dẫn theo, đều biến mất trong Kim Quang Giáo... Sau khi bọn họ biến mất, Kim Quang Giáo trống không... Mà mảnh sương mù quỷ dị này, chính là xuất hiện từ trong Kim Quang Giáo, mục tiêu tiến tới rất rõ ràng, chính là Đông Lạc thành của chúng ta!

Bên cạnh hai lão giả Nguyên Anh và tộc trưởng gia tộc Đông Lạc, có một nam tử trung niên, đang nói nhỏ.

- Trên đường màn sương quỷ dị đó tới đây, ta đã sắp xếp bảy đợt người tiếp cận từ các phía, nỗ lực tìm hiểu, nhưng...

Nam tử trung niên dừng lại, có phần khó khăn, có chút kiêng kỵ, còn có cả chút e sợ tiếp tục mở miệng.

- Cho dù có tu vi gì, ngay khi tiếp xúc với màn sương, đều sẽ bị cắn nuốt, trực tiếp bị hãm trong màn sương, sau đó hoàn toàn không có tin tức gì.

Tộc trưởng của gia tộc Đông Lạc, lúc này thầm than một tiếng, y tuy là tộc trưởng, nhưng nếu ý kiến khác với trưởng lão, thì chỉ có thể nghe theo. Ví dụ như thái độ với Kim Quang Giáo, dựa theo suy nghĩ kiên trì trước đây của y, thì là dĩ hòa vi quý, kết minh với nhau.

Nhưng ba vị trưởng lão lại cho rằng, Kim Quang Giáo chỉ là một đám tán tu, giáo chủ Kim Quang Lão Tổ chỉ là tu sĩ Kết Đan, không có tư cách kết minh với gia tộc Đông Lạc, nên phải bắt quy thuận, phải nô dịch họ, chỉ có con đường lựa chọn như vậy thôi.

Cho nên mới có chuyến đi của tam trưởng lão lúc trước.

Nhưng hiện giờ, hiển nhiên thủ đoạn phản kích của Kim Quang Giáo, vượt xa tưởng tượng của gia tộc Đông Lạc, hiện giờ Mặc Thổ cung còn chưa tới, nhưng bọn họ đã phải đối mặt với nguy cơ.

- Ánh sáng đom đóm, cũng đòi đua chen với trăng rằm! Mở ra đại trận của gia tộc, Kim Quang Giáo này đã dùng sương mù để tấn công, vậy gia tộc Đông Lạc ta, cũng sẽ dùng trận pháp để phá!

Một trong hai lão giả Nguyên Anh, lúc này hững hờ nói.

Lời nói truyền ra, không bao lâu, vào lúc màn sương cách Đông Lạc thành chừng năm mươi dặm, từng đợt quang mang lục sắc chiếu ra từ trong Đông Lạc thành, hóa thành từng mảng lá cây xanh biếc, trong nháy mắt đã bao bọc lấy cả Đông Lạc thành.

Trong màn sương, Mạnh Hạo ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua màn sương nhìn về phía Đông Lạc thành, trong mắt lộ ra hàn quang. Đỉnh đầu hắn, Liên Hoa Kiếm Trận tung bay, xung quanh hắn, lúc này có hơn bảy mươi tu sĩ của gia tộc Đông Lạc hôn mê lúc trước, hiện giờ ai nấy đều đã tỉnh, nhưng trong mắt lại có vẻ mê man, như mất đi thần trí, nhưng thân thể của bọn họ, lại không chịu khống chế nào.

Đã bị Mạnh Hạo dùng yêu khí phong ấn điều khiển.

- Phong Yêu sư, rất ít trực tiếp ra tay với người khác, lúc ra tay, đều là phong ấn.

Mạnh Hạo thì thầm, vung tay về phía trước một cái.

Mấy trăm tán tu giữa không trung đều tản ra, nhưng không hề rời đi, mà nhìn xuống trận chiến này.

Bọn họ lúc này đều đã nhìn ra, màn sương mù này không phải Mặc Thổ cung. Dù sao những người này đều đã ở đây rất lâu, tự có tìm hiểu tin tức, lúc này cũng đều đoán ra, màn sương mù này đến từ Kim Quang Giáo mới quật khởi gần đây.

-----o0o-----

Chương 528: Tuế nguyệt độc sát

Lúc này ai nấy đều chăm chú quan sát, rất nhanh, sương mù trên mặt đất nhanh chóng lan tràn, ngày càng gần với vách phòng hộ mà Đông Lạc thành đã khởi động.

Ba mươi dặm, hai mươi dặm, mười dặm, năm dặm...

Cho đến khi một tiếng nổ rung động mặt đất, vang vọng bầu trời vang lên, màn sương mù va chạm vào Đông Lạc thành. Trong nháy mắt, trời đất biến sắc, cả Đông Lạc thành rung động, những mảnh màu xanh lá cây kia đều rung động, sương mù cuộn trào, phát ra chấn động mạnh mẽ.

Ngay sau đó, trong ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, bọn họ nhìn thấy sương mù từ từ bao phủ vách phòng hộ màu xanh, dần dần tràn ra, cho đến khi bao phủ cả Đông Lạc thành vào trong màn sương.

Phóng mắt ra xa, đã không thể nhìn thấy Đông Lạc thành, cái nhìn thấy chỉ có một mảng sương mù dày đặc, như bị bao vây.

Nhưng người sáng suốt vẫn nhìn ra được, cho dù là màn sương mù quỷ dị này, cũng không thể phá tan trận pháp phòng hộ của Ðông Lạc thành trong thời gian ngắn. Đây không còn là chiến đấu giữa tu sĩ nữa, mà là đối kháng giữa trận pháp với trận pháp.

Tiếng nổ vang liên tục phát ra, mấy trăm người giữa không trung, ai nấy đều hít sâu một hơi, bọn họ nhìn thấy trong màn sương, lúc này đột nhiên xuất hiện gần nghìn bóng người. Những bóng người này ai nấy đều cao đến mười mấy trượng, đang chạy ra từ trong màn sương, toàn thân tỏa ra khói đen, chạy quanh màn sương, đang nhanh chóng di chuyển.

Theo bước chân của họ, màn sương mù càng lúc càng dày, mà khi bọn họ chạy nhanh, thì tiếng nổ vang cũng không ngừng truyền ra.

Mà phía trên màn sương mù đang cuồn cuộn lúc này, lại có một người chậm rãi bay lên. Người này mặc áo dài màu xanh, mái tóc màu đen tung bay, toàn thân phát tán kim quang, chính là Mạnh Hạo.

- Kim Quang Lão Tổ!

- Màn sương này quả nhiên là thủ đoạn của Kim Quang Giáo. Nhưng Kim Quang Lão Tổ chẳng lẽ phát điên rồi, với tu vi Kết Đan, lại dám khiêu chiến gia tộc Đông Lạc!

- Cho dù trận pháp của hắn sắc bén, cho dù gia tộc Đông Lạc không có Lão Tổ Trảm Linh, nhưng có ba vị trưởng lão Nguyên Anh, đủ để đặt chân vững vàng. Khắp nơi quanh đây, làm gì có thế lực nào dám chọc vào gia tộc Đông Lạc!

Đồng thời, Đông Lạc thành trong màn sương, sừng sững không đổ, vô số mảng màu lá xanh bao bọc phòng thủ cho thành trì, hiện giờ số tán tu còn lại chỉ có hơn trăm người, bọn họ cuối cùng cũng lựa chọn đứng về phía những tu sĩ của gia tộc Đông Lạc. Lúc này tuy vẫn còn khẩn trương, nhưng nhìn thấy phòng hộ của Đông Lạc thành không sao, cũng đều thấy yên tâm.

Trong tầng hai, tộc nhân của gia tộc Đông Lạc, cũng đều thở phào một hơi. Hai vị trưởng lão Nguyên Anh thì mắt lộ hàn mang, hừ lạnh một tiếng.

Trận pháp của thành trì có thể chống đối màn sương quỷ dị của đối phương, điều này khiến Đông Lạc thành đứng vào vị trí bất bại, ngay cả tộc trưởng gia tộc Đông Lạc, bây giờ cũng thả lỏng tâm thần.

- Lão phu muốn xem xem, trận pháp của kẻ này có chỗ nào kỳ lạ.

Một trong hai trưởng lão Nguyên Anh, tay phải lấy ra một miếng ngọc giản, đột nhiên bóp nát ngọc giản hóa thành khí tức màu lục, nhanh chóng khuếch tán, hóa thành một mảng lục quang, trực tiếp dung nhập vào màn phòng hộ lá cây phía bên ngoài.

Ngay lập tức, trận pháp phòng hộ của Đông Lạc thành, đột nhiên thay đổi, truyền ra từng tiếng nổ vang, cũng hóa ra mấy trăm con ong độc, mỗi con đều rất sắc bén, bay ra từ trong trận pháp. Nhưng ngay khi bọn chúng lao ra, bảy mươi mấy tộc nhân của gia tộc Đông Lạc bị Mạnh Hạo điều khiển trong màn sương, ánh mắt lập tức phát ra u mang, xông thẳng tới chỗ những con ong này.

- Chết tiệt!

Vị trưởng lão Nguyên Anh của gia tộc Đông Lạc biến sắc, hiển nhiên đã nhìn thấy tình hình bên ngoài thông qua lũ ong độc kia. Tay phải lão bắt quyết, những con ong này lập tức phân tán, né tránh tộc nhân của mình, đi tìm những tu sĩ của Kim Quang Giáo ở trong màn sương.

Trong màn sương, chim anh vũ kêu lên một tiếng, lập tức những bóng người đang chạy khắp nơi, tức thời chạy ngược lại, sau khi thay đổi phương hướng, khiến màn sương này chuyển thành dòng xoáy, từng trận điện quang chạy quanh. Chim anh vũ dựng hết đống tạp mao trên thân lên, trong mắt lộ vẻ cuồng nhiệt, toàn lực thôi động trận pháp, muốn tấn công phòng hộ của thành trì.

- Ngũ Gia lúc xưa từng thề rằng, muốn làm cái thành này, các ngươi đợi Ngũ Gia, Ngũ Gia đến rồi!

Chim anh vũ kêu lên, trận pháp chuyển động nhanh chóng, bóng dáng cả nghìn người đang chạy, lần lượt xông thẳng đến Đông Lạc thành, khiến cho thành trì chấn động, mảng phòng hộ lá cây cũng rung động không ngừng.

Trong lúc màn sương đối kháng với trận pháp của gia tộc Đông Lạc, Mạnh Hạo giữa không trung đang cúi đầu nhìn Đông Lạc thành trong màn sương.

Tay hắn đưa lên, bắt quyết chỉ xuống mặt đất, hững hờ mở miệng.

- Phong Chính!

Lời nói vừa ra, trời đất trước mắt Mạnh Hạo lập tức trùng điệp, đồng thời từng tia khí tức từ bốn phương tám hướng chạy tới, nhanh chóng ngưng tụ xung quanh Mạnh Hạo. Theo cánh tay Mạnh Hạo vung lên, chỉ vào màn sương, những yêu khí này lập tức tụ lại một chỗ, trở thành một thanh trường thương, phóng vào màn sương, xuyên qua nó, đánh thẳng lên trận pháp của Đông Lạc thành.

Tiếng nổ vang vọng, mặt đất rung động, tay phải Mạnh Hạo liên tục bắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net