XXXVIII ( Chương 926-950 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 926: Nguyên Anh thứ tám! (2)

Loại kéo lên này, càng ngày càng ngưng tụ, cho đến khi hóa thành một cỗ lực lượng phá tan bình cảnh, nổ tung trong cơ thể Mạnh Hạo.

Oanh!

Thân thể Mạnh Hạo chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi. Bình cảnh giống như một bức tường thành thật lớn, giờ phút này, dưới công kích dần dần xuất hiện vết nứt, nhưng còn chưa sụp đổ.

- Lại đến!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tất cả lực lượng của thân thể, tại thời khắc này, không ngừng ngưng tụ. Phù văn lạc ấn chung quanh hắn giờ phút này đã không còn nhiều, nhưng theo Mạnh Hạo ngưng tụ, Yêu Tiên Tháp bên ngoài lại chấn động lần nữa, phun ra thêm nhiều phù văn lạc ấn hơn, thậm chí cả tòa tháp cũng trở nên ảm đạm hẳn.

Những lạc ấn này dung hợp thành ngân hà, lao về phía Mạnh Hạo, dũng mãnh chui vào trong thân thể hắn, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái. Khoảnh khắc quang của thiên địa đại yêu bốn phía phá hủy kinh mạch hắn, phù văn lạc ấn bí thuật cũng dũng mãnh chui vào rèn luyện lần nữa, phát ra lực lượng mới, Mạnh Hạo lại phát động tấn công về phía bình cảnh.

Oanh!

Bình cảnh của thân thể Mạnh Hạo mãnh liệt chấn động, vết nứt dường như càng lúc càng lớn, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cũng chính vào lúc này, quang của thiên địa đại yêu càng nhiều hơn, phù văn lạc ấn càng thêm vô biên, gần như đồng thời tiến đến, toàn bộ tiến vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo nổ vang.

Tại nháy mắt đó, hắn ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng gào rú không âm thanh, thân thể hắn, tại chớp mắt đó, không còn bành trướng khoa trương như lúc trước, mà rất nhanh co rút lại, khôi phục vẻ thon dài tràn đầy khí chất nhu nhược!

Cùng lúc đó, cải tạo kinh mạch trong thân thể hắn cũng hoàn thành.

Quang của thiên địa đại yêu đã không cách nào tiếp tục phá hủy, phù văn lạc ấn bốn phía đã loãng đến mỏng manh, không thể tiếp tục trợ giúp kinh mạch của Mạnh Hạo.

Trong nháy mắt kinh mạch cải tạo hoàn thành, bình cảnh của thân thể hắn ... trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy!

Theo bình cảnh biến mất, thân thể Mạnh Hạo, lấy một loại trình độ kinh người, chợt kéo lên, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh thiên động địa!

Nhưng khiến Mạnh Hạo nhíu mày là hắn cũng không có cảm nhận được trạng thái Trảm Linh của thân thể, sau khi bình cảnh đột phá. Điểm này, khiến cho trong lòng Mạnh Hạo lập tức chần chừ.

Khi hắn nhíu mày suy tư, một loại biến hóa mà lúc trước Mạnh Hạo không có chút dự liệu nào, trực tiếp xuất hiện trên người hắn, khiến cho thiên địa biến sắc, phong vân đảo cuốn, sương mù bốn phía ngập trời, lốc xoáy dường như muốn đứng im.

Biến hóa này, là do cốt cách, huyết nhục, kinh mạch trong cơ thể Mạnh Hạo giờ phút này đồng thời được đề cao, đã có đầy đủ đặc thù của Yêu Tiên thể, lại cũng có khí huyết của Nhục Thân Thành Thánh.

Dưới sự dung hợp giữa mâu và lá chắn chưa từng xuất hiện này, hình thành một loại ... biến hóa kinh người, mà trước Mạnh Hạo chưa từng có ai, sau hắn có lẽ cũng rất khó xuất hiện.

Biến hóa này, không đến từ nhục thể của hắn, mà đến từ trong đan điền của hắn, tại bên cạnh bảy cái Nguyên Anh kia, giờ phút này ... rõ ràng nhiều hơn một đoàn khí huyết nồng đậm hình người.

Đây là vì một thân thể sau khi dũng mãnh tới cực hạn rồi, thì hình thành .... Khí huyết Nguyên Anh!!!

Anh này vừa xuất hiện, lập tức khiến tu vi Mạnh Hạo dao động theo. Tóc hắn tự bay lên, tu vi của hắn đang không ngừng bùng nổ. Hơn nữa, tại thời khắc này, Mạnh Hạo ... cảm nhận được, dao động của đệ bát mệnh!!!

- Trảm Linh, ngay tại ... đệ bát mệnh!

Hô hấp Mạnh Hạo lập tức trở nên dồn dập, hắn mơ hồ hiểu ra.

Cùng lúc đó, ở ngoài khu vực này, dưới núi thứ bảy, một lão già đang bay rất nhanh, dần dần tới gần phía ngoài chỗ Mạnh Hạo và Chỉ Hương.

Ở trong này, lão già ngừng lại, khi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một chút âm u lạnh lẽo.

Lão, chính là Hô Diên Lão Tổ.

- Ta có thể cảm nhận được, tên tiểu tạp chủng Mạnh Hạo kia đang ở bên trong, hắn cầm chí bảo của bộ lạc ta ... Tuy nhiên, bảo vật này thuộc về Thiên Tòng bộ ta, hắn cướp đi cũng vô dụng.

- Bí mật có liên quan đến bảo vật này, ta đã sớm đạt được ở cảnh giới thứ hai ...

Hô Diên Lão Tổ cười lạnh, lui ra sau vài bước, tay phải vung lên, trên mặt đất, cư nhiên lại bố trí một trận pháp cấm chế.

- Mạnh Hạo, nơi đây chính là chỗ chôn xương của ngươi, lão phu ở bên ngoài nơi này chờ ngươi đi ra. Khi ngươi xuất hiện, sẽ khiến ngươi máu tươi đương trường.

Khóe miệng Hô Diên Lão Tổ hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo, sau khi kết thúc bố trí, lão hít sâu, khoanh chân ngồi ở xa xa.

- Chỉ là một bán bộ Trảm Linh, cũng dám đấu với lão phu!

- Tại trong cảnh giới thứ ba, Yêu Tiên Tông phong ấn mọi thứ không phải bản thân, cái con chó ngao kia của ngươi, căn bản là không thể xuất hiện, cũng không thể cho ngươi mượn lực dung hợp mà tới Trảm Linh.

- Như vậy, ngươi nhất định phải chết.

Trên mặt Hô Diên Lão Tổ sát khí mãnh liệt.

- Giết ngươi, sau khi trở về, lão phu lại tiêu diệt Ô Thần bộ của ngươi, cho bọn chúng chôn cùng ngươi!

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, một lát sau mở ra, trong mắt hắn hiện lên một chút kỳ dị. Hắn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt, thân thể lạnh run của Chỉ Hương.

Hắn nhìn ra, Chỉ Hương giờ phút này đang tới lúc mấu chốt nhất rồi.

Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, đứng lên, từ trong nước ao, đi ra ngoài, cho đến khi đi ra khỏi vùng sương mù trong ao.

Theo hắn rời đi, áp lực mà Chỉ Hương phải thừa nhận lập tức tăng lên, những quang vô hình của thiên địa đại yêu lúc trước được Mạnh Hạo phân tán, trong nháy mắt ngưng tụ hết về phía Chỉ Hương.

Trên thực tế, nàng cũng may mắn khi gặp Mạnh Hạo, bằng không, nếu không có Mạnh Hạo chia sẻ, nàng lúc trước vô cùng có khả năng không thể chịu đựng nổi, chẳng những không đạt được Yêu Tiên thể, còn có thể nguy hiểm tới sinh mạng.

Việc này thực sự không phải là nàng tính kế Mạnh Hạo, mà ngay cả bản thân Chỉ Hương cũng không ngờ tới lại thành như vậy. Dù sao, Yêu Tiên Tông của nàng là do những người năm đó chạy thoát tạo nên, đối với vùng cấm trong Yêu Tiên cổ tông, cũng không hiểu biết tỉ mỉ, hơn nữa, năm tháng trôi qua, tồn tại nhiều biến hóa, không thể biết được toàn bộ.

Mạnh Hạo đi ra khỏi nước ao, khi đứng bên ngoài, thân thể hắn thon dài, làn da không còn có chút sạm đen như năm đó, mà lộ ra vẻ trắng nõn, khiến cả người hắn, thoạt nhìn càng nho nhã hơn, cái loại khí chất thư sinh, càng trở nên mãnh liệt và rõ ràng hơn.

Mạnh Hạo nâng tay phải lên, vỗ ở túi trữ vật, lấy ra một bộ trường bào màu xanh. Sau khi mặc lên người, thoạt nhìn, cả người hắn có sự khác biệt rất lớn với lúc trước.

Tuấn lãng hơn, phóng khoáng hơn, nhìn như thanh niên, nhưng ẩn sâu trong đó, lại cất giấu một chút năm tháng tang thương mờ nhạt.

Hồi lâu, hắn nhắm hai mắt lại, cảm thụ Nguyên Anh thứ tám tồn tại ở đan điền trong cơ thể.

Nguyên Anh khí huyết!

Một lát sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở hai mắt ra, tám Nguyên Anh trong cơ thể hắn thoáng cái dung hợp một chút. Chỉ là thử dung hợp, lập tức khiến tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, như có lôi đình thiên địa ầm ầm nổ tung, một cỗ tu vi dũng mãnh và lực lượng thân thể khủng bố không cách nào hình dung, trong phút chốc hiện lên trong tâm hắn.

-----o0o-----

Chương 927: Thế như chẻ tre! (1)

Thậm chí ... thần thức của hắn, cũng tại thời khắc này, chợt bạo tăng, chỉ khuếch tán một chút, đã lập tức bao trùm bát phương.

Mạnh Hạo ồ nhẹ một tiếng, đầu tiên, hắn cảm nhận được chính là ở sâu trong vùng cấm này, tồn tại một cỗ dao động kỳ dị. Khi dao động này va chạm cùng với thần thức của hắn, thì kích ra một cỗ phản chấn, khiến cho thần thức của Mạnh Hạo lập tức tan rã một mảnh ở chỗ đó.

Về phần những chỗ khác, là một mảnh hoang tàn, đều bị hủy hoại trong chốc lát trong trận chiến tranh năm đó.

Cùng lúc đó, trong thần thức của Mạnh Hạo, cũng thấy được một người, ở khu vực ngoài vùng cấm, ... khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe sát khí.

Hắn thấy được, Hô Diên Lão Tổ đang khoanh chân ngồi ở bên ngoài, trên mặt cười lạnh!

- Muốn mai phục ở nơi này sao.

Ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe, lộ ra vẻ tươi cười. Chỉ có điều, nụ cười này mang theo châm chọc, cũng có hàn ý, cộng thêm sát khí không thèm che dấu.

Mang theo sát khí, Mạnh Hạo quay đầu lại nhìn thoáng qua Chỉ Hương. Nơi đây an toàn, Chỉ Hương lột xác ở trong này, sẽ không có người tới quấy rầy, Mạnh Hạo lại tản thần thức ra, đảo qua bốn phía, xoay người đi về phía trước một bước. Khi hắn đang muốn đi ra khu vực ngoài vùng cấm, cùng Hô Diên Lão Tổ giải quyết xong đoạn nhân quả này, thì mày hắn hơi hơi nhíu lại, dừng bước chân, nhìn về phía sâu trong vùng cấm.

Hai lần hắn tản thần thức ra, đều ở cùng một vị trí bị tan rã trong vô hình, khiến cho hắn nhìn không rõ nơi đó tồn tại cái gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy, dường như là một bộ hài cốt.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, không có lập tức ra ngoài chiến một trận với Hô Diên Lão Tổ, mà xoay người đi thẳng vào chỗ sâu trước. Nếu hắn đã đáp ứng hộ pháp cho Chỉ Hương, vậy thì sẽ phải xác định nơi này là an toàn trước đã.

Không lâu sau, Mạnh Hạo liền đi tới địa phương mà thần thức hắn bị tan rã. Nơi đây có một khối nham thạch, dưới mặt đá, có nằm một bộ hài cốt. Có thể nhìn ra, đây là hài cốt của một nữ tử.

Ở trong tay cô gái này, cầm một thanh mộc kiếm.

Mộc kiếm này phát ra ánh sáng mỏng manh, chính là ánh sáng này đã làm tan rã thần thức của Mạnh Hạo, thậm chí thay vì nói là tan rã, không bằng nói là cắn nuốt.

Khoảnh khắc nhìn thấy mộc kiếm này, thân thể Mạnh Hạo ầm ầm chấn động. Kiếm này không phải Tuế Nguyệt xuân thu mộc kiếm của hắn, mà là ... Thí Tiên kiếm, thứ nhất định tồn tại bên người mỗi hài cốt mà hắn phát hiện được!!!

Trên người Mạnh Hạo có tổng cộng bốn thanh Thí Tiên kiếm, giờ phút này hắn nhìn thấy thanh thứ năm.

Ánh mắt chợt lóe, mạnh hạo nhìn về phía bộ hài cốt kia, yên lặng nhìn nửa ngày, nhưng hài cốt này đã hoàn toàn thay đổi, nhìn không rõ bộ dáng.

Mạnh Hạo trầm mặc, tay phải nâng lên, nắm một cái trong hư không, thanh mộc kiếm kia lập tức bay ra, dần dần lơ lửng trước người Mạnh Hạo. Sau khi hắn vung tay áo thu hồi, thì chân phải nâng lên đạp mạnh, mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu.

Sau khi đem hài cốt nữ tử này để vào hố sâu, giúp nàng nhập thổ vi an, Mạnh Hạo ôm quyền, cúi đầu với nấm mồ. Khi xoay người, hắn lại tản thần thức ra, lần này, không phát hiện chút dị thường nào nữa, lúc này mới nhoáng một cái, cả người hóa thành một cầu vồng, lao thẳng ra phía ngoài.

- Hô Diên Lão Tổ, cũng tới lúc ta và ngươi chấm dứt rồi!

Sát khí trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tốc độ nhanh hơn.

- Mượn người này để kiểm chứng xem, đệ bát mệnh của ta, có thể diệt Trảm Linh hay không!

Tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh, cả người giống như một tia thiểm điện, nhất là thân thể dũng mãnh của hắn, giờ này chỉ mới ở đệ nhất mệnh, đã khủng bố vượt xa đệ thất mệnh năm đó. Khiến cho trên đường hắn đi, gió cũng muốn tan biến, một đường tiến lên, một đường nổ vang.

Tiếng nổ vang càng lúc càng lớn, đến cuối cùng gần như là long trời lở đất, sau khi truyền khắp vùng cấm, thì truyền vào tai Hô Diên Lão Tổ. Khoảnh khắc lão mở mắt ra, lão lập tức nhìn thấy Mạnh Hạo xuất hiện.

- Mạnh Hạo!

Hô Diên Lão Tổ nhe răng cười độc ác, không chút do dự tay phải bấm niệm thần chú, chỉ về phía trước.

Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, trong lúc cất bước, thì trực tiếp bước vào trong vòng trận pháp cấm chế của Hô Diên Lão Tổ. Trong nháy mắt hắn bước vào, bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện từng bóng ma màu đen, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.

Mỗi một bóng ma mơ hồ, đều ẩn chứa lực lượng kinh người, nhưng khoảnh khắc chúng tới gần Mạnh Hạo, sắc mặt Mạnh Hạo lại không thay đổi chút nào, chỉ tiếp tục đi thẳng về phía trước, liền tạo ra từng tràng tiếng gầm rú mãnh liệt. Tất cả bóng ma, đều tại nháy mắt đụng chạm với Mạnh Hạo, thì bị thân thể hắn phản chấn mãnh liệt, trực tiếp sụp đổ.

Một đường đi tới, không ngừng sụp đổ.

Cảnh tượng này, khiến hai mắt Hô Diên Lão Tổ hơi co rụt lại, trong lòng có chút kinh hãi, nhưng nghĩ đến thân phận của Mạnh Hạo ở cảnh giới thứ hai, cũng liền thoải mái, cười lạnh.

- Ở trong thiên la địa võng của lão phu, thậm chí lão phu không cần ra tay, thì cũng có thể nhìn ngươi, từng bước đi vào tử vong.

- Thật sao.

Mạnh Hạo thản nhiên nói. Khi đi về phía trước, hư vô chung quanh hắn lập tức nổ vang, xuất hiện từng thanh lợi nhận hư ảo, tạo ra tiếng rít bén nhọn, chém thẳng tới Mạnh Hạo.

Mà ở giữa không trung, lại xuất hiện lượng lớn tia chớp, giống như ngân xà, lao tới phía Mạnh Hạo.

Tiếng rầm rầm quanh quẩn, bước chân Mạnh Hạo không chút dừng lại. Theo hắn tiến lên, tất cả trận pháp cấm chế, đều sụp đổ tan rã ở phía ngoài thân thể hắn, không thể ngăn cản hắn một chút nào.

Cảnh tượng này, khiến sắc mặt Hô Diên Lão Tổ lại biến đổi, nhưng không đợi lão làm thêm cái gì, hai mắt Mạnh Hạo chớp động, tốc độ nháy mắt bạo tăng, hóa thành một cầu vồng, dán lấy mặt đất, lập tức lao đến.

Theo Mạnh Hạo đi về phía trước, tiếng nổ vang ngập trời, trận pháp cấm chế dường như đang kêu rên, giống như bị một cây đao trực tiếp chặt đứt. Khi nó ầm một tiếng sụp đổ, Mạnh Hạo đã hiện ra trước mặt Hô Diên Lão Tổ.

- Ta vốn muốn đi tìm ngươi, không ngờ ngươi lại chủ động đến đây. Một trận chiến này, ta chỉ chém ra tám chỉ.

Khi Mạnh Hạo mở miệng, tay phải đã nâng lên, một chỉ đánh tới.

Một ngọn núi hư ảo xuất hiện trên đầu ngón tay Mạnh Hạo, thay vì nói là lực lượng một chỉ, không bằng gọi là uy áp một núi.

Oanh!

Sắc mặt Hô Diên Lão Tổ đại biến, tay trái vung lên, lập tức ngăn cản. Trong nháy mắt va chạm, thân thể lão bỗng nhiên lui về phía sau, sắc mặt hơi tái nhợt, trong mắt sát khí tràn ngập, tay phải nâng lên, đảo qua phía trước.

- Phương Thốn!

- Đệ nhị mệnh!

Phương Thốn của Hô Diên Lão Tổ giống như giam cầm hư vô bát phương, dường như tất cả trạng thái đều bị áp chế xuống, giống như ở trong nước, tất cả đều chầm chậm. Nhưng tại chớp mắt đó, trên người Mạnh Hạo bộc phát ra đệ nhị mệnh, tu vi của hắn vẫn gia tăng là thứ yếu, thân thể dũng mãnh, mới là trọng điểm.

Mà tại trong hư vô bị giam cầm này, Mạnh Hạo cưỡng ép đột phá, dường như có một tiếng vang thanh thúy, như mặt kính vỡ nát. Phương Thốn trên người Mạnh Hạo, triệt để thất bại.

-----o0o-----

Chương 928: Thế như chẻ tre! (2)

Thất bại lần này, đối với Hô Diên Lão Tổ mà nói, gần như là không thể tin được. Phải biết lúc trước, khi Mạnh Hạo đối mặt với Phương Thốn, căn bản là không thể làm được việc, chỉ trong chớp mắt đã đánh sụp Phương Thốn.

Hơi thở tiếp theo, Mạnh Hạo đã hiện ra trước mặt Hô Diên Lão Tổ.

- Đây là chỉ thứ hai.

Mạnh Hạo mở miệng, đồng thời lấy trạng thái đệ nhị mệnh, điểm ra chỉ thứ hai, bắn tới trước mặt Hô Diên Lão Tổ. Sắc mặt Hô Diên Lão Tổ đại biến, tay phải bấm niệm thần chú, ngoài thân thể lập tức xuất hiện một màn sương đen thật lớn, ngưng tụ thành một lá chắn màu đen, va chạm cùng với một chỉ của Mạnh Hạo.

Phịch một tiếng, lá chắn lập tức sụp đổ, chia năm xẻ bảy, chỉ của Mạnh Hạo, đã đánh lên ngực Hô Diên Lão Tổ.

Vẻ mặt Hô Diên Lão Tổ đại biến, thân thể chợt rút lui, tâm thần khiếp sợ. Nhưng lão biết, giờ phút này không phải lúc suy tư, trong lúc bấm niệm thần chú, tóc tai tán loạn, thì ngửa mặt lên trời rống một tiếng.

- Thất tình lục dục, thập tam luân hồi đạo, thất tình, thất đạo!

Khi lão gào rú, trên người lão lập tức ầm ầm xuất hiện một cầu vồng. Cầu vồng này gào thét xông lên trời, ở giữa không trung thì tản ra, hóa thành bảy tấm lụa, màu sắc khác nhau, mang theo sát khí, lao thẳng tới Mạnh Hạo.

Cẩn thận nhìn, có thể thấy được, trong bảy cầu vồng này, mỗi một cái, đều tồn tại một đứa trẻ con như ác quỷ. Xem bộ dạng chúng, dường như còn có chút tương tự nhau, hình như là cốt nhục có quan hệ huyết thống với nhau.

- Đệ tam mệnh.

Mạnh Hạo lắc đầu, thản nhiên mở miệng, tu vi hắn lập tức bạo tăng, nhưng thân thể dũng mãnh, tại chớp mắt này, đã vượt qua tu vi, không còn bành trướng như trước, nhưng lại tản mát ra dao động so với trước kia còn khủng bố hơn.

Mạnh Hạo tiến về phía trước một bước, cũng không thèm để ý đến bảy cầu vồng này, mặc cho chúng đụng chạm vào thân thể. Trong nháy mắt va chạm, nổ vang ngập trời, bảy cầu vồng sụp đổ toàn bộ, ác quỷ trong đó, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Khi toàn bộ bay ngược ra, Mạnh Hạo bước một bước, hiện ra trước người Hô Diên Lão Tổ, giờ phút này đã sớm bị chấn động.

- Chỉ thứ ba.

Khi Mạnh Hạo mở miệng, một chỉ hạ xuống.

Hô Diên Lão Tổ mở to mắt, hai tay nâng lên múa may, ngoài thân thể lập tức xuất hiện một màn hào quang, đối kháng với Mạnh Hạo. Ầm một tiếng, màn hào quang sụp đổ, thân thể Hô Diên Lão Tổ như diều đứt dây bay ra, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

- Ngươi ... ngươi bây giờ là tu vi gì!!1

- Có thể giết tu vi của ngươi.

Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, mang theo vẻ thong dong, đi thẳng về phía trước.

- Giết ta? Không biết lượng sức!

Hô Diên Lão Tổ trong lòng cả kinh, nhưng vẻ mặt thì càng thêm âm trầm. Sau khi thân thể lão lui về phía sau, thì tu vi lập tức bùng nổ toàn diện, đang muốn triển khai thần thông.

- Không biết lượng sức sao? Vậy hay để cho ngươi xem một chút, không biết lượng sức của ta!

- Đệ tứ mệnh!

Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, thân thể lập tức ầm một tiếng, mở ra đệ tứ mệnh. Ở đệ tứ mệnh, tu vi vẫn là tám lần tu vi của Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng thân thể dũng mãnh kia đã sớm khủng bố vượt xa đệ thất mệnh lúc trước.

Khiến cho Mạnh Hạo chỉ mới xông lên, liền xuất hiện tàn ảnh, trong phút chốc hiện ra trước mặt Hô Diên Lão Tổ, tay phải nâng lên, một chỉ hạ xuống. Chỉ này trực tiếp đánh lên tay phải đang nâng lên của Hô Diên Lão Tổ, ấn tay phải về lại ngực của Hô Diên Lão Tổ.

Ầm một tiếng, khóe miệng Hô Diên Lão Tổ tràn ra máu tươi, thân thể nhanh chóng rút lui, vẻ mặt lão hoảng sợ, tràn đầy không thể tin. Cái lão cảm thấy khủng bố không phải là tu vi Mạnh Hạo, mà là thân thể của Mạnh Hạo.

Loại thân thể khủng bố này, vượt ra khỏi tưởng tượng của lão, thậm chí lão chưa nghe thấy bao giờ!

Ngay tại lúc lão bị lực từ một chỉ của Mạnh Hạo tấn công đến bay ngược, thì Mạnh Hạo lại cất bước đi tới.

- Đệ ngũ mệnh!

Tu vi mười sáu lần Nguyên Anh đại viên mãn, thân thể dũng mãnh còn kinh người hơn so với trước kia, tại trong chớp mắt này, ầm ầm quật khởi trên người Mạnh Hạo. Bề ngoài nhục thể của hắn không có chút biến hóa nào, nhưng lại làm cho hư vô xung quanh, xuất hiện vặn vẹo.

Loại thân thể đủ làm cho mọi người rung động này, phối hợp với tu vi của Mạnh Hạo, khiến cho một bước của Mạnh Hạo, hư vô giống như hỏng mất, khi hiện ra trước người Hô Diên Lão Tổ, tay phải nâng lên, chỉ thứ năm hạ xuống.

Hô Diên Lão Tổ ngửa mặt lên trời gào rú, lão cảm nhận được nguy cơ sinh tử, giờ phút này liền cắn chót lưỡi. Khi máu tươi phun ra, máu của lão hóa thành phù văn, mạnh mẽ khuếch tán ra phía ngoài.

- Thất tình lục dục, thập tam luân hồi đạo, thành mười ba sát chiêu, ngưng tụ một đạo ... Trảm Tình Diệt!

Trước người Hô Diên Lão Tổ, phù văn do máu lão tạo thành ngưng tụ, trực tiếp hóa thành một thanh thiên đao huyết sắc, chém về phía Mạnh Hạo.

Trong nháy mắt tiếp theo, thiên đao huyết sắc này va chạm với một chỉ của Mạnh Hạo, tiếng nổ vang kinh thiên, đao này chấn động, thế nhưng lại chia năm xẻ bảy, hoàn toàn sụp đổ. Mà một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net