phần 1 Làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Như, tôi là một đứa con gái chả có gì là đặc biệt, tính tình thì giống nam, lại rất thô lỗ, không biết quan tâm ai cả lại rất cọc cằn. Hôm nay là chủ nhật như thường ngày tôi lại add friend rất nhiều bạn bè nhằm mục đích kiếm khách hàng, người đồng ý cũng rất nhiều, người không chấp nhận cũng thế, chợt thông báo có tin nhắn
- Xin chào!
Tôi không biết họ là ai, tưởng họ có ý định mua quần áo chăng.? Thế là tôi cũng trả lời "Chào"
- Làm quen đc ko?
Tôi hoang mang với câu trả lời của đối phương, tưởng đâu họ mua đồ, nhưng lại không phải, làm tôi thất vọng nữa rồi 😧 Ngập ngừng hồi lâu tôi đành rep "Ừ"
- bạn tên gì? - Tin nhắn từ bên kia vội đến
- Như.
Tôi định off nhưng sau đó tin nhắn từ phía bên kia chợt nhắn qua làm tôi vô cùng khó chịu
- Bạn có người yêu chưa?

Tôi định không rep đâu, nhưng do buôn bán online nên phải thân thiện với khách hàng, thế mà họ lại muốn làm người yêu của tôi... Tôi thật  không ngờ có người lại muốn quen tôi như vậy, lúc đầu cũng không tin đâu... chần chừ hồi lâu khoảng 30 phút sau

Tôi online zalo thì thấy tin nhắn tới 5+vội mở lên thì ra là cái cậu lúc nãy

" - cho làm quen được không

- Đâu rồi

- được không?

- ...

-...."

- Được, ông tên gì.?

- Khánh

- bạn có người yêu chưa?

- chưa.

- vậy cho tôi làm quen nha.

- không( nó vội rep nhanh từ chối thẳng thừng)

- tại sao.? ( cậu ta thắc mắc)

- Tôi chưa quên được người yêu cũ

- không sao, tôi sẽ làm cho bà quên được mà, hứa sẽ quan tâm và chăm sóc cho bà.... tui muốn quen bà, thật sự là rất muốn quen

Tôi bất ngờ, đó là lần đầu tiên tôi thấy có người lại muốn quen mình tới vậy, nhất là một đứa không ra gì như mình

- tại sao lại muốn quen tôi.

- Tôi không biết nữa, vì tôi thích.... vậy cho làm quen nhaa

- Ờ.

-Xưng anh em nha, ông bà thấy xa lạ quá à...

- Tui thích xưng ông bà kệ tui chứ. thôi nha tui bận rồi bye ông...

- Ừm.pp

- Em làm gì làm, nhớ phải ăn cái gì nha, không đói bụng bệnh đó

- Ừ!

 Reng reng....

- Alo ( giọng nói bên kia vang lên)

- phải số điện thoại của Như không?

Tôi sững sờ sém rớt điện thoại, không hiểu là ai tại sao lại biết cả tên của nó.. trả lời nhè nhẹ

- đúng rồi ai vậy.?

- Anh Khánh đây

- Sao anh biết số điện thoại của tôi?

- Thấy em không online nên anh vào trang cá nhân thông tin có số điện thoại nên anh gọi thử  xem có đúng không.

- À.ừ.. có chuyện gì vậy.? - Ngập ngừng rồi ấp úp

- Nhớ em nên gọi... tối nay chúng ta đi chơi được không.?

Tôi từ chối thẳng thừng, không do dự

- xin lỗi nha, bận rồi. tôi phải học bài........

- Ừm. vậy thôi... em học bài xong nhớ phải ngủ sớm nha... không là bệnh đó anh lo.....

- Ừ. cảm ơn.... tắt máy nha, ngủ ngon.

dứt câu tôi vội tắt máy, không kịp cho cậu ta nói lời nào, tôi nghĩ thầm... " Đừng cho tôi hy vọng nữa mà, tôi sợ lắm, tôi sợ phải nói lời chia tay, như vậy đau lắm đó, tại sao bọn con trai các người lúc đầu quan tâm, lo lắng và chăm sóc cho tôi.... đến lúc cuối cùng chúng tôi yêu đậm sâu rồi lại chia tay chúng tôi.... "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tag