light

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến sự
Máu

Và hỗn loạn

Được rồi, hơn ai hết, chính Ilumia hiểu rằng, ngay bây giờ, Tháp quang minh sẽ chỉ chiếm được ưu thế trong trận chiến với Vực hỗn mang nếu lại một á thần nữa được sinh ra,

hoặc là tạo ra.

Thật vậy, chúa tể hỗn mang Volkath đã được hồi sinh, con rắn mất đầu giờ đã mọc lại cái đầu mới, hay nói đúng hơn là nó đã trở thành rồng.

Chầm chậm rãi bước lên từng bậc thang mà không chút xao động, chẳng ai biết Ilumia đang nghĩ gì, nhưng chắc chắn phía trên kia chứa đựng thứ mà nàng ta muốn.

Đài sảnh rộng lớn trên đỉnh tháp, ngỡ đâu sẽ tràn ngập ánh sáng để họa theo chính cái tên của nó: "Quang Minh" thế nhưng thứ nó chứa đựng là lớp bóng tối tưởng như đầm lầy không đáy. Nếu một người bình thường đi lạc vào đây, hẳn là người đó sẽ ngợp ngụa mà khó thở đến chết, bởi bóng tối, bởi áp lực ghê tởm trước khi bị giết để che giấu sự tối tăm của Tháp quang minh.

Nhưng tuyệt diệu thay, le lói đâu đó vài hạt bụi vàng phát sáng mờ nhạt rơi chầm chậm xuống bức khảm dưới sàn. Có vẻ những hạt bụi vàng này đã rơi từ rất lâu, từ bao giờ chẳng ai biết, chỉ biết là những vết điêu khắc của bức khảm dường như đã được phủ kín bởi những hạt bụi vàng bé nhỏ.

Thế nhưng từng này là chưa đủ, vẫn chưa đủ để tạo ra một á thần mạnh mẽ, tựa như Ilumia, hoặc Lauriel.

Ilumia biết, nàng biết để có thể tích lũy số bụi vàng đủ để một á thần vượt trội được tạo ra thì phải tích lũy cả trăm, cả ngàn năm. Nhưng nàng không thể đợi thêm được nữa. Có thể là do nàng thiếu kiên nhẫn, cũng có thể là do các vị Thánh thần quá keo kiệt cho số bụi vàng mà họ ban phát, nhưng dù là lý do gì, thì cũng chẳng đáng để quan tâm nữa.

Ánh sáng hồng tỏa ra từ tay của Ilumia, miệng khẽ đọc lời nguyện, rằng nàng đã đặt tất cả đức tin của mình vào Thánh thần, rằng nàng mong muốn xóa bỏ bóng tối hỗn loạn, bằng sức mạnh của nàng, và bằng sự thương xót của Thánh thần.

Thoáng chốc những hạt bụi vàng cuộn lại ngay trên bức khảm, những vết điêu khắc tỏa sáng, tạo nên những dòng cát chảy cuồn cuộn, một lời sấm truyền vang lên:

"Ta gửi đến đứa con nhỏ của ta"

Ilumia choàng tỉnh, nàng mở đôi mắt nhìn vào thiếu niên trước mặt. Cậu có mái tóc màu đen tuyền, ánh lên vài sợi vàng sáng ở phần mái, khuôn mặt thon nhỏ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền say giấc, dáng người nhỏ bé như thể đứa trẻ vẫn chưa phát triển xong. Kì thực, nếu không phải tự tay nặn ra cậu nhóc này từ bụi vàng, nếu không có lời sấm truyền của Thánh thần, có khi Ilumia sẽ tin rằng đây là một đứa trẻ loài người nghịch ngợm lẻn vào Tháp quang minh, bởi cậu nhóc có vẻ ngoài quá đỗi bình thường.

Ai cũng biết những á thần của Tháp quang minh có mái tóc sáng màu, tựa như phát ra ánh sáng, cùng với vẻ ngoài uy quyền, trực tiếp gây ra áp lực cho người nhìn.

Vậy mà cậu nhóc này thật sự quá tầm thường rồi.

"Có lẽ do số bụi vàng tích lũy được là quá ít, chỉ đủ cho vài sợi tóc phát sáng của nó" Ilumia tự thuyết phục bản thân.

Được rồi, dù sao thì cũng đã lỡ tạo ra, nàng ta không thể ép cậu nhóc trở lại thành bụi vàng được. Chuyện trước mắt là sẽ giao cậu nhóc này cho ai dạy dỗ? Lauriel vốn đã bận rộn với việc thanh tẩy cho những con người bị bóng tối ăn mòn, lại phải gánh thêm việc chỉ huy các chiến binh trong trận chiến, không thể giao việc cho cô ấy thêm được nữa.
Tulen có kinh nghiệm trong việc huấn luyện các chiến binh trẻ, nhưng tiểu đội ánh sáng đã khiến gã phải đau đầu, sau lại xuất hiện thêm cả Bonnie và Teeri, nếu bắt gã phải nhận thêm cả cậu nhóc này, với cái tính cách đó, chắc chắn gã sẽ làm ầm lên.

Vậy, Xeniel thì sao? Ngài ta vô cùng cung kính với Ilumia, nhưng để mà nói, thì quả thật Xeniel giỏi làm theo mệnh lệnh được đặt ra hơn là dạy dỗ ai đó.

"Nếu đã thế, thì giao cho Enzo đi"
Ilumia chợt lóe lên cái tên của hắn. Enzo là kẻ ngoan đạo, nếu xét về sự thành kính, thì Enzo không thua kém gì Xeniel. Đức tin của hắn rất lớn, nhưng lại không chèn ép khả năng phán đoán của bản thân. Năng lực rất vượt trội, nhưng lại không có chút tự mãn với bề trên. Giao một đứa trẻ vừa được tạo ra cho Enzo, có lẽ là hợp lý nhất. Bụi vàng không đủ, đứa trẻ này không vượt trội, nhưng nếu nó có đủ tín ngưỡng dành cho Ilumia, thế là được.

"Đây không phải là lúc để chìm vào một giấc mơ tràn đầy ánh nắng đâu. Tỉnh giấc đi, và ngươi sẽ được giao phó cho sứ mệnh của bản thân mình"

Âm vang uy lực phát ra từ miệng của nàng đánh thức cậu nhóc. Khẽ rung nhẹ hàng mi dày, cậu mở to đôi mắt của mình ra, đoạn ngáp một cái, vươn vai dụi mắt, hoàn toàn là hành động của một người còn ngáy ngủ.

Cơ mà có lẽ Ilumia cũng không cần quá thất vọng về cậu nhóc á thần nhỏ này, dù không có mái tóc ánh kim như bao vị á thần khác, nhưng cậu lại sở hữu đôi đồng tử màu vàng ngọt ngào và trong trẻo, tựa như đá hổ phách.

"Tên của ngươi, Elio"

"Tôi...Elio sao?"

"Đi theo ta, Elio, nơi này quá tối tăm, không hợp với đôi mắt của ngươi"

Elio chập chững từng bước theo Ilumia, đôi chân trần dẫm lên từng bậc thang lạnh buốt bất giác làm cơ thể cậu run lên, hoặc do cậu đang trần như nhộng.

Elio vừa được sinh ra, lõa thể là chuyện đương nhiên, nhưng mà thật sự Ilumia không hề có ý định giải thích lý do cậu trần truồng lon ton chạy theo nàng với mọi người xung quanh đâu, tại nàng chả quan tâm, với nàng thì cái chuyện lõa thể thế này cũng không có gì to tát lắm.

Nhưng mà Elio thì khác, cậu nhóc ngại ngùng, cố đi theo Ilumia thật nhanh, dáng vẻ thì co rúm, cố gắng che đi nhiều nhất có thể, dù cũng chả biết cậu mới được tạo ra thì cũng có thể biết cảm giác xấu hổ à?

Đứng trước cửa điện của Enzo, Ilumia gõ nhẹ lên cánh cửa thạch anh trắng.

Giây phút này, Elio cảm giác như cuộc đời của mình sắp gặp phải thứ gì đó ghê gớm lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#aov
Ẩn QC