Chương 1: Đóa hoa tội ác nở rộ chốn linh thiêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phế Tích Trường Lạc.

Truyền thuyết nói rằng nơi này là một vùng đất cổ đại trong lịch sử của Việt Nam, nơi đặt đền thờ linh thiêng của một tộc người thuộc Bách Việt Cổ.

Thời gian trôi qua trăm năm, những truyền thuyết về vùng đất này dần bị chôn vùi trong chiến tranh bảo vệ quốc gia kéo dài hàng nghìn năm trước đó mà đất nước này gánh chịu. Hơn nữa, không ai biết được sự tàn khốc cùng hậu quả đáng sợ mà cuộc chiến đồng hóa của văn hóa hiện đại sau thế chiến thứ hai đã mang đến cho đất nước này.

Sự quên lãng đang diễn ra ở nơi này!

Chẳng còn người trẻ tuổi hậu đại nào của tộc Việt Cổ này còn nhớ về lịch sử hào hùng của bộ tộc, có chăng chỉ là đôi câu kể qua loa về những truyền thuyết cổ xưa của những ông lão già với con cháu trẻ như một chuyện cổ tích.

Thế nhưng, dù lịch sử có bị chôn vùi, những tàn tích vẫn còn ở đó. Chúng trải qua những vết cắt của thời gian, bị thú rừng trong đại ngàn rộng lớn tàn phá, gánh chịu những vết ô uế mà thời gian hằn sâu lên chúng, để có thể kiên cường tồn lưu lại giữa núi rừng hiểm trở, như một bằng chứng cho một cội nguồn đã từng tồn tại nơi đây.

Tại sâu bên trong những cánh rừng bạt ngàn nguy hiểm của Trường Sơn, ở một nơi mà con người vẫn không phát hiện ra dù đã từng có nền văn minh khoa học phát triển, có một vài thứ vẫn còn được giữ lại và lưu truyền tại phế tích cổ xưa này. Một truyền thuyết về món vật biểu tượng bị thất lạc vài chục năm trước của tộc Minh Nha – tên nó là A Xiềng.

Truyền thuyết viết về địa điểm bí ẩn của Phế Tích Trường Lạc, nơi được cho rằng là vị trí cất giữ món thần vật cổ A Xiềng được ghi lại trên một phiến đá đặt trong bảo tàng văn hóa Hội An. Mặc dù bên trên phiến đá đó cũng chỉ ghi chép đôi câu vài lời được viết bằng loại chữ viết khá thông dụng của mấy bản cổ tự cổ đại, cùng với những nét vẽ tượng hình sơ sài và xấu xí dùng để khái quát về hình dạng của món bảo vật biểu tượng đó.

Tuy nhiên, đó là với những ai không biết bí mật chứa bên trong phiến đá mà thôi!

Khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy tư liệu về tấm ảnh chụp của phiến đá được ném về phía mình, tôi đã cảm giác mình và nó rất quen thuộc.

“Vì sao lại như vậy? Mình sao lại cảm thấy hứng thú với nó như vậy?”

Tôi đã ngồi trên chiếc bàn chứa đầy tư liệu và nghiên cứu nó suốt đêm. Cứ mỗi lần tôi ngắm nhìn bức ảnh chụp của hình vẽ khái quát trên phiến đá ở Hội An, một hình vẽ trông vừa xa lạ lại vừa quen thuộc của món thần vật trong truyền thuyết, tôi luôn có một cảm giác quen thuộc trỗi dậy bên trong mình.

Tôi nhớ đến lời dặn dò lạnh lùng của người cấp trên, Chấp pháp trưởng Trọng Hùng và Chấp Pháp Trưởng Richard giống như đã nói tổ chức sẽ khởi động lại công trình nghiên cứu đồ vật này.

“Tiếng Gọi Của Tự Nhiên sao?”

Tôi đã nhìn nó và lẩm bẩm trong căn phòng âm u. Và đột ngột, tham vọng muốn độc chiếm thứ tạo vật quý giá này đã dấy lên bên trong suy nghĩ của tôi lúc đó.

“Một thứ có thể giúp mình thay đổi cả cuộc đời, nếu như bọn họ có thể lấy nó làm của riêng, vậy thì tại sao mình lại không thể độc chiếm nó cho riêng bản thân cơ chứ? Chỉ cần mình làm đủ bí ẩn, sẽ không ai nhận ra mình.”

Tôi đã nghĩ như vậy, và trầm ngâm nhìn hình ảnh trên tay.

Nó có đáng để tôi đánh đổi không?

Câu trả lời có lẽ là có! Tôi nghĩ rằng việc đánh đổi này hoàn toàn xứng đáng!

Tôi đã khẳng định điều đó vào lúc ấy, bởi vì khi đó, có một phần bí mật nằm sâu bên trong trí nhớ của tôi đã rục rịch. Thứ rất lâu chưa từng có động tĩnh như vậy, và nằm bên trong của phần bí mật đó, chính tôi cũng không biết bản thân mình đã giấu đi những gì trong đó.

“Là thứ gì? Không lẽ lại là một tư liệu mật?”

Thông qua cặp kính cận nặng nề đang đè lên sống mũi của mình, tôi chăm chú nhìn kĩ tư liệu hình ảnh trên tay. Nhờ tư liệu đó, trí nhớ của tôi giống như một ổ khóa vừa gặp được một chiếc chìa khóa phù hợp, cả hai chậm rãi giải mã một bí mật nơi sâu thẳm trong đầu tôi.

Một đoạn ký ức cũ bị phủ bụi sâu thẳm bên trong trí nhớ tôi chậm rãi mở ra!

Những ký ức này hợp lại với nhau và chậm rãi trùng hợp với nhau thành một tư liệu cũ dưới dạng văn tự ảo giác, chúng chạy quanh trong đầu tôi.

Tôi nghĩ mình đã nhớ ra cái cảm giác quen thuộc này là gì. Nó là một nghiên cứu cũ, phải nói là rất cũ mà tôi đã từng nghiên cứu. Và là một nghiên cứu đáng nhớ bị xóa bỏ, một nghiên cứu diễn ra khi tôi vừa trở thành một Người Truy Tìm của Hội Vu Cấm.

Nghiên cứu về A Xiềng, tôi nghĩ mình đã tiếp xúc nó từ trước đó!

Trong một khoảnh khắc nhỏ, tất cả những gì liên quan đến tư liệu bao gồm hình ảnh, các chú giải, hướng dẫn… Bọn chúng giống như một đoạn phim 3D chân thực trình chiếu bên trong đầu của tôi, vì vậy tôi vội vàng dùng năng lực Mô Phỏng để viết tất cả những thứ trong đầu lên một tờ giấy trắng.

Tôi không thể không làm vậy trước khi quên lãng nó một lần nữa, bởi một nguyên nhân mà tôi vừa biết được bên trong những trí nhớ đó, có một loại tà thuật mang tên Ức Chế Trí Nhớ vẫn còn đang hoạt động trong đầu tôi.

Xoạt!

Xoạt!

Tiếng ngòi bút chà xát trên giấy trắng phủ lên không khí của căn phòng mà tôi chán ghét ba phần thần bí, bảy phần âm u. Thật đúng là không khí thích hợp cho căn phòng tận cùng nơi giam giữ của Hội Vu Cấm. Tôi nghĩ ánh sáng mặt trời đang ước gì chúng có thể mang đến tí tẹo quang minh cho nơi này.

Đáng tiếc!

Tôi vẽ rất nhanh, dưới ánh đèn bàn mập mờ đang chiếu rọi những tia sáng le loi vào góc tối âm u xung quanh, một chiếc tù và dài và nhọn làm bằng ngà voi rừng trắng muốt chậm rãi sôi nổi trên tờ giấy. Bên trên là lít nha lít nhít các chú giải, cùng với những dòng chữ mật mã bí mật mà chỉ riêng bản thân tôi mới hiểu được.

Xong rồi!

Tôi ngắm nhìn bức ảnh chi tiết hơn của món thần vật bí ẩn này, nó tạo ra từ những gì mà tôi biết thêm được về tạo hình của A Xiềng, và nhìn bức vẽ có vẻ khác xa so với hình ảnh mà tôi mường tượng được lúc trước.

Hình ảnh trước mắt này thật sự rất thật, nó giống như một bức ảnh 3D vậy, và điều đó làm tôi cảm thấy hài lòng về kĩ năng mà mình sở hữu. Sự chân thực như thế này sẽ giúp tôi nghiên cứu rõ ràng về những thông tin bí ẩn mà mình cần biết thông qua hình vẽ.

Trên thân của chiếc tù và mà tôi vừa vẽ có những hoa văn kết hợp với nhau thành những đồ án thuật pháp khá đặc biệt, những đồ án không được vẽ bằng những hoa văn mới mẻ của thời đại này, ngược lại nó lại được vẽ lên những hoa văn và kí tự cổ đại - một loại hoa văn đã bị thay thế sau sự kiện Huyết Nguyệt.

“Quen thật! Cái loại màu mực này, có phải mình đã từng nhìn thấy nó ở đâu rồi, đúng không nhỉ?”

Trí nhớ ngày càng rõ ràng. Chúng giống như một miếng kính đang được một bàn tay lớn lau kĩ và trở nên bóng loáng, nhiều thông tin hiện lên hơn, và lần này là các thông tin tương quan đến bản tư liệu.

Là Huyết Mặc!

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra loại mực này. Nó liên quan đến những nghiên cứu tương quan về A Xiềng, và khi nhận ra ý nghĩa đằng sau màu mực, tôi say sưa ngắm nhìn những hoa văn đó.

“Âm”

“Tự Nhiên”

“Cầu nối”

“Nhân”

“Linh”

“Thứ này lại có đến năm loại Chúc Phúc” tôi chậm rãi thở hắt ra một hơi. Đó là một điều ngoài ý muốn.

Tôi nhìn chằm chằm những chữ được tạo ra từ những nét vẽ ngoằng nghèo đó, mặc dù những nét vẽ này đã sậm màu nâu đen của thời gian, tôi vẫn nhận ra một số chữ trong chúng.

Mà thật ra tôi nhận ra chúng không phải là vì bản thân có học thức uyên bác, đúng hơn là tôi nghĩ rằng mình đã từng nhìn thấy một số chữ trên một quan tài cổ nằm sâu bên trong một một lăng mộ nào đó. Tôi không chắc chắn lắm điều này, bởi vì những thông tin của lăng mộ bên trong trí nhớ của tôi lại khá mờ nhạt, vì vậy tôi nghĩ rằng nếu mình nhớ không nhầm thì là như vậy.

Hơn nữa…

“Nếu là Huyết Mặc, vậy xem ra giá trị của chúng có vẻ sẽ cực cao rồi.”

Tôi chưa từng vui sướng như lúc này, bởi vì ngoài những chữ cổ đó, tôi biết loại mực vẽ ra chúng còn có ý nghĩa trọng đại hơn.

Loại màu vẽ tên là Huyết Mặc này được sử dụng với một công dụng tương tự như tác dụng của mực nước của Trung Hoa. Thế nhưng ở Việt Nam cổ đại, nhất là ở sâu trong rừng thẳm phương Bắc của thời đại phong kiến, thứ mực nước đen của Thần Châu kia quá hiếm thấy và quý giá.

Do đó, người Minh Nha đã tạo ra một loại mực khác để thay thế.

Thú thật rằng tôi không hề biết vào thời đại đó họ gọi tên nó là gì, thế nhưng tôi gọi nó là Huyết Mặc. Một loại mực được tạo ra từ máu của linh vật núi rừng thiêng liêng với người Minh Nha - loài Linh Dương một sừng.

Bỏ qua về loại mực đó, tôi bắt đầu sắp xếp lại kí ức, sau đó tôi nghĩ nhiều hơn về hình ảnh quen thuộc và tư liệu tương quan này.

Lần đầu tiên gặp hình ảnh của A Xiềng, tôi nhớ đó là khi mình vừa trở thành một nhà khảo cổ, tôi đã nhìn qua một số tư liệu tương quan của nó một cách sơ sài trong một buổi nghiên cứu nào đó. Do chưa triệt để hiểu hết về những bí ẩn giấu sau đoạn lịch sử cổ đại đó, tôi đã nghĩ rằng món vật này có lẽ chỉ là vật biểu tượng tượng trưng cho văn hóa và tín ngưỡng của tộc Minh Nha cổ đại với công lao của bậc cha ông xưa kia.

Thứ đại loại như Trống Đồng Đông Sơn hay Thuận Thiên Kiếm, tôi đã nghĩ vậy.

Một món thần vật được họ đồn rằng là cầu nối câu thông giữa những linh vật trong dãy núi Trường Sơn cùng với tộc người Minh Nha, và được xem là biểu tượng bảo vệ thiêng liêng của thần rừng A Nĩ với tộc người khỏi thú săn và nguy hiểm trong dãy Trường Sơn.

“A ha ha, vào lúc đó ai mà tin vào thứ đó cơ chứ?”

Tôi cười tự giễu.

Thế nhưng...

Tại thời điểm sự kiên ba năm trước diễn ra, khi mà huyết nguyệt treo lơ lửng giữa trời đêm của thế giới, và những thứ khủng khiếp có thể khiêu chiến nhận thức của con người bước ra từ những cánh cổng. Vào cái lúc bọn chúng chiễm chệ xuất hiện trước mặt mình, tôi bắt đầu tin thế giới này tồn tại những thứ bí ẩn.

Do thân phận đặc biệt của mình lúc ấy, tôi trở thành một Người Truy Tìm của Hội Vu Cấm, sau khi bản thân đã lưu lạc qua đủ loại tình cảnh của xã hội hỗn loạn ở ba năm trước.

Mặc dù bọn họ đã cứu tôi, tuy nhiên tôi bắt buộc phải cống hiến toàn bộ sức lực và trí tuệ cho bọn họ.

Một tổ chức nghiên cứu các loại thuật pháp cấm kỵ, các vũ khí ma thuật kết hợp với khoa học, nghiên cứu siêu chiến binh, hay thậm chí đến thứ ghê tởm hơn là Con Đường Tiến Hóa… tất cả mọi thứ có thể giúp họ kiếm đầy đủ tiền bạc và sức mạnh, tôi đều phải nghiên cứu.

Tôi chán ghét điều đó, mặc dù nó giúp tôi tiếp xúc nhiều bí ẩn!

Và tất nhiên, A Xiềng cũng đã từng nằm trong số chúng. Nghiên cứu về A Xiềng thuộc loại Vũ Khí Thần Thuật, xếp khung hạng B trong mức độ quý giá, và nghiên cứu này được một nhóm các Người Truy Tìm cấp cao thực hiện. Và trong những tháng ngày núp sâu dưới lòng đất cùng đống thiết bị, tôi đã phát hiện ra một thứ bí ẩn bên trong những truyền thuyết về nó.

A Xiềng, nó không đơn giản chỉ là một thứ vũ khí thần thuật, nó còn là một chiếc chìa khóa.

Chìa khóa mở ra cái gì?

Mơ hồ, rất mơ hồ, tôi không thể miêu tả ra trong đầu mình.

Tại sao đến lúc này tôi vẫn không nhớ rõ ra mình đã nghiên cứu được điều gì?

Tôi có lẽ đã mơ hồ và xoắn xuýt về chuyện đó. Tuy nhiên, quãng thời gian đó không phải là lúc mà tôi được phép tiếp tục mơ hồ. Bởi vì nghiên cứu đó đã bị phá hủy, tất cả những người trong cuộc nghiên cứu đó đã chết. Và tôi, thân phận thật của tôi cũng chết theo trong cuộc nghiên cứu đó. Để giấu diếm những gì mình tìm hiểu được trong cuộc thí nghiệm bị thất lạc kia, tôi đã phong ấn toàn bộ trí nhớ của mình bằng một loại tà thuật mà mình học được.

Tà Thuật Ức Chế Trí Nhớ!

Tôi đợi chờ một lúc nào đó, vào khoảnh khắc mà tôi sẽ đến lấy lại trí nhớ, và dựa vào trí nhớ đó, tôi sẽ chiếm riêng A Xiềng.

Và lúc này là thời cơ tốt nhất.

Thời cơ đã đến! Khi tôi giải khai phong ấn, và tà thuật sắp trả lại trí nhớ cho tôi!

Sau khi cất giấu bức tranh vào nơi bí ẩn trên cơ thể, tôi bắt đầu dùng những Thuật Văn được ghi chép lại trong não bộ như một chiếc chìa khóa để giải mã những phân còn sót lại của tà thuật Ức Chế Ký Ức vẫn đang hoạt động của mình.

Sau đó, cùng với những tư liệu đã nghiên cứu được, tôi bắt đầu mượn tay của Hội Vu Cấm để chuẩn bị rất nhiều thứ.

Tất cả mọi chuyện tưởng như đã rất suôn sẻ, và tôi đã đánh động được một nhóm bạn tốt giúp đỡ mình trong cuộc truy tìm A Xiềng. Nó là một chuyến hành trình khó khăn, nhưng tôi đã vượt qua tất cả những thử thách đó.

Đó là lí do tại sao tôi ở đây, nhưng số mệnh chết tiệt, nó lại mở một trò đùa với tôi.

“Tao đã suýt tý nữa bỏ cuộc và tin rằng mày không tồn tại, và mày thì dùng một cách đáng giận để gặp tao. Thật sự rất tốt đó, A Xiềng!”

Tôi nghĩ thầm trong đầu, sau đó nở một nụ cười cay đắng như lấn át qua cơn đau đến xé cả tim gan đang hành hạ mình.

Món thần vật xếp thứ 15 trên Thần Vật Bảng Phương Đông, một tạo vật tuyệt vời có thể kết nối hai giới nhân và linh, nó đang ở đây, và cách tôi thật sự rất gần.

“Khốn nạn!”

Tôi gian nan thì thầm sau đó ngẩng đầu nhìn phía xa trên tế đàn. Ở nơi đó đang có một chiếc tù và lơ lửng trên không trung, thứ ánh sáng chói lọi từ nó nhẹ nhàng tỏa ra như che mờ đi ánh nắng khắc nghiệt của mặt trời miền Trung.

Cái ánh sáng đó dần dần lan ra xung quanh, sau đó nhu hòa ôm ấp tàn tích cũ kĩ đầy rêu phong đặc trưng của đống kiến trúc quanh đây, cuối cùng ánh sáng tạo thành một cột sáng rực rỡ nối liền đất và trời.

Thần vật a!

Tôi nở nụ cười như tự giễu, tay chân bất lực buông xuống.

Đau đớn!

Nghẹt thở!

Cái chết sắp đến gần!

Những cảm giác đó như bóp nghẹt tôi trong sự tuyệt vọng sâu nhất. Đã bao lâu rồi, từ khi tham gia tổ chức đó, tôi chưa từng tuyệt vọng đến như vậy.

Cho dù là khi đối mặt với cảnh giết chóc như địa ngục trần gian hay những lăng mộ nguy hiểm nhất khi thám hiểm, tôi vẫn có thể lạnh lùng mà đối diện chúng

“Hóa ra đây là cảm giác bị phản bội đấy à? Khó chịu thật nhỉ.”

Tôi gian nan nâng hai bàn tay nhơ nhớp máu tươi của mình, dùng một chút sức lực để cố gắng kéo cánh tay như kiềm sắt đang bóp cổ của mình ra. Tôi chỉ muốn hít một ngụm không khí lúc này, thế nhưng vô ích.

Máu tươi từ khóe miệng tràn ra, tôi biết. Bời vì, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh đứt quãng khó nhọc.

“Tại sao...., cho tao biết tại sao...”

Tôi dùng hai tay mình bất lực cào vào tay hắn, nó thậm chí còn chẳng gây nên bất cứ vết thương nào trên làn da cứng như sắt của hắn.

“Người ta nói địa ngục là màu đỏ đấy, haha, chắc là thứ mình đang chứng kiến đây nhỉ?”

Mắt tôi đang dần bị màu đỏ bao phủ, máu tươi từ vết thương trên trán đang chảy xuống và dần phủ hết con mắt của tôi, triệu chứng thiếu dưỡng khí làm tôi bắt đầu sinh ra ảo giác.

Thế nhưng, bằng tất cả sự oán hận, tôi vẫn gắng nhìn chòng chọc vào người đàn ông đang lạnh lùng đứng trước mặt mình.

Hắn ta giống như tôi, toàn thân dính đầy máu tươi, thứ ghê tởm tượng trưng cho tội ác và phản bội.

“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, ngươi nhìn xem kìa.”

Hắn ta vừa nói vừa cười một cách điên cuồng, điệu cười đắc ý đến nỗi cứ như muốn siết chết tôi vì lỡ tay, sau đó hắn dùng ngón tay chỉ vào món thần vật lơ lửng trên tế đàn của phế tích.

“Thần vật! Là thần vật đấy! Nếu như đoạt được nó tao thậm chí có thể đạt được đến Truyền kỳ. Mày biết quá rõ Truyền kỳ là như thế nào phải không.”

“A, truyền kỳ sao, thế nào không biết cơ chứ, đó chẳng phải là thứ mà mình hướng tới sao.”

Hắn cười trước mặt tôi.

Một nụ cười tàn bạo và dữ tợn.

“Đến lúc đó tao sẽ trở thành người mạnh nhất khu tị nạn. Phụ nữ, quyền lực, tiền bạc, tương lai... tất cả mọi thứ tao đều sẽ có, sẽ sống trong một cuộc sống mà tao thậm chí còn chẳng dám mơ ước được trước đây.”

Hắn đưa mặt đến gần sát khuôn mặt của tôi, gằn giọng nói:

“Như thế chẳng phải rất tuyệt hay sao, chẳng phải mày muốn tìm được nó cũng bởi vì mục đích này hay sao.”

Tôi không phản đối điều đó, bời vì những thứ mà hắn nói ra đó cũng đã từng là mục đích của tôi lúc trước. Và giờ, tôi phải nghe một kẻ khác nhắc lại cái mục tiêu đó trước mặt mình. Cái này có được gọi là nhân quả báo ứng không vậy nhỉ.

Ánh mắt tôi nhìn xoáy sâu vào trong ánh mắt của người đàn ông đang đắc ý này. Tôi thấy được trong ánh mắt đó thấp thoáng sự vô tình, thấy được lạnh lẽo của một con rắn độc, thấy được tàn nhẫn của một con sói, cũng thấy được tham lam và điên cuồng y hệt như ánh mắt của lũ thương nhân chợ đen.

Thứ duy nhất tôi không thấy chính là tình cảm chiến hữu kiên định của một người đã từng được tôi giúp đỡ, của một kẻ đã từng chung chí hướng với mình.

Khốn nạn!

Mình thật ngây thơ!

Tôi tự cười nhạo bản thân đến bây giờ mới hiểu được điều này, thế nhưng tất cả đã quá muộn.

Đáng nhẽ ra tôi phải nhận ra thứ cảm xúc này sớm hơn, tốt nhất là vào cái ngày mà đứa bạn tôi bị xử quyết vì chống đối một kẻ mạnh khác. Tôi nhớ lúc đó tên béo phệ không tên đó đã nói ra cái lí do nực cười, một lí do hài hước vẫn còn in đậm trong kí ức của tôi.

Thằng chó đó nói rằng cái chết của bạn tôi là do cậu ta không đưa bạn gái của cậu ấy cho hắn ta chơi đùa vài tuần.

Nực cười không?

Có!

Nhưng đây chính là điều thật sự tồn tại ở nơi đây. Tại thời đại mới này và tôi nghĩ mình không có tư cách trách tên khốn trước mặt.

Bởi vì, tôi đã luôn nhớ rõ mình đã sợ hãi và hèn nhát như thế nào vào giây phút mà thân hình tàn tạ của người bạn bị đưa lên giữa quảng trường. Khoảnh khắc mà máu từ cổ của người bạn đổ xuống, nơi mà đã từng là quảng trường dành cho chính khách thuyết giảng, tôi đáng lẽ đã phải nhận ra lúc đó chứ.

Mình cũng đã thay đổi!

Cái thế giới chết tiệt này đã thay đổi từ hai năm trước, khi mà tận thế thay đổi tất cả, không còn là cái thế giới mà người người đều có một phần cơ hội bình đẳng với nhau như trước kia.

Đây là một cái thế giới mạnh được yếu thua, một thế giới mới nơi mà kẻ mạnh có thể làm được tất cả những gì họ muốn, còn kẻ yếu chỉ là một con rối được kẻ mạnh chi phối, phục vụ họ, thỏa mãn họ.

Và tôi, tôi cũng chỉ là một kẻ muốn mạnh lên mà bất chấp tất cả, vì vậy tôi không nghĩ mình có đủ tư cách để đi oán hận người khác.

Trong đầu của tôi không biết tại sao lại nhớ đến hình ảnh của một người phụ nữ, cô ta mang trên mình một bộ giáp bạc, đeo một thanh kiếm hai mặt trên eo. Mái tóc đen dài được chiếc nơ xanh lam cột lên cao cùng với khuôn mặt lạnh lùng nhưng đẹp đẽ, như tạo tác tuyệt vời nhất của thượng đế.

Tôi nhớ lúc gặp mặt lần đầu tiên với con mụ đó, người phụ nữ đó đang đứng trên một chiếc đài cao. Cô ta dùng ánh mắt tràn đầy hờ hững với thứ rác rưởi gọi là sinh mệnh, sau đó dùng cái ánh mắt khó chịu đó nhìn chăm chú xuống tất cả mọi người đứng dưới đài, cả tôi.

“Từ hôm nay các ngươi sẽ chịu sự quản lý của ta. Sống chết, tiền tài, năng lực ... tất cả những thứ mà các ngươi sở hữu đều thuộc về quản lý của ta. Ta ghét sự phản bội, kẻ nào phản bội sẽ bị đưa ra ngoài cho Tang Cẩu ăn. Nhớ danh hiệu của ta và in sâu cái danh hiệu cao quý này vào trong trí nhớ thấp kém của các ngươi, Blood Rose. Nhớ lấy.”

Trí nhớ giống như tấm gương đột ngột phá toái thành từng mảnh nhỏ.

“Hình ảnh thoáng qua, cái chết đến gần làm mình sinh ra ảo giác sao.” Tôi nhếch mép, cố gắng nở nụ cười lần cuối. Một thói quen khó bỏ của tôi, nó xuất hiện khi tôi nhớ đến chuyện gì đó vui lòng.

Đưa ánh mắt nhìn người đàn ông đang ghìm chặt cổ mình càng ngày càng mạnh, nghĩ đến người phụ nữ đó, tôi nhớ lại lúc bản thân tiêu cực và suy nghĩ đến việc ‘nếu mình thất bại thì mình phải làm gì’ trước khi khởi hành tìm kiếm A Xiềng của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net