Ngàn năm chờ đợi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày người rời đi đã nói rằng người sẽ sớm trở về và hai ta sẽ chuyển đến Kinh Thành, cùng nhau sống chung một ngôi nhà nhỏ trong Kinh Thành, lý trí vẫn mãi tin là như vậy nhưng sao đáy lòng này lại có nhiều cơn sóng bi ai ập về, từng ngày trôi qua vẫn chờ và đợi người về, nỗi niềm ngày nhớ đêm mong lòng không yên lúc này đây, tự hỏi rằng ai sẽ thấu.

Thế Hưng hỡi, ta nghe được những vị tiều phu truyền miệng nhau, người bây giờ đã trở thành một vị quan anh minh có danh có phận trong triều đình, tất bật với hàng ngàn công văn mỗi ngày, có lẽ vì vậy mà người đã chót quên đi lời hứa năm xưa người từng trao, theo trốn cung đình xa hoa lộng lẫy, người đã quên đi một nam nhân với trái tim sắt son yêu người nơi vùng núi hoan vu, một túp lều nhỏ mỗi ngày đều trông ngóng hình bóng của người, cùng với một lời ước hẹn người sẽ trở về, giữa nơi hoan vu đầy rẫy nguy hiểm bao vây như thế này ta phải làm sao đây, liệu Thế Hưng người ơi, liệu người có nghe được chăng tiếng lòng này vẫn một lòng một dạ chờ đợi người.

. . .

Ngày qua ngày chờ đợi vốn không giúp ích được gì, lý trí vững vàng cũng không thể nào ngăn cản nỗi sự nhung nhớ dành cho người, xách tay nải lên vai quyết định sẽ lên đường đi đến Kinh Thành để gặp người, chỉ muốn nhìn thấy người dù chỉ một giây thoáng qua thôi, lòng ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi, ta yêu người yêu đến điên dại, ta có viết gửi cho người thật nhiều lá thư, tuy nét chữ quê mùa có phần vụ về ấy thật khó coi, nhưng nó chứa đầy tấm chân tình mà ta gửi gấm cho người nhưng kỳ lạ thay một lời hồi đáp từ người tại sao mãi cũng chưa đến, là do người bận rộn nơi triều chính không thể đáp lại hay là do người đã xem những lá thư đó không còn liên can đến nữa rồi, không quan tâm dù sao ta vẫn sẽ tìm người và sẽ đến gặp người sớm thôi.

. . .

Cuối cùng, ta cũng đã đặt chân đến được trước cổng Kinh Thành, người nói đúng Kinh Thành thực sự rất nhộn nhịp, rất đông đúc, giờ ta đã hiểu vì sao khi xưa người lại muốn vào Kinh Thành đến như thế, hôm nay Kinh Thành treo thật nhiều quả cầu đỏ rực rỡ, trước cổng vào còn có treo một tắm vải đỏ có chữ Song Hỷ, mọi người trong thành đều diện y phục đỏ, từ nhỏ đến lớn, từ người già đến trẻ con đã xếp thành hai hàng dài dạt ra hai bên.

Thế Hưng người nhìn xem, có nực cười hay không, lại chỉ có một mình ta cùng với bộ y phục trắng chơi vơi đơn độc đứng trước cổng thành, vừa bước chân vào thành được vài bước, thì lập tức bị mọi người lôi kéo vào cùng hàng, bỡ ngỡ tròn mắt vẫn không biết chuyện gì xảy ra cho đến khi nghe được tiếng quân lính hô hò và người mà ta đã chờ đợi bấy lâu cuối cùng cũng đã được gặp, người đã ở trước mắt ta.. thế nhưng... tại sao bên cạnh người còn có một nữ nhân xinh đẹp, khoảnh khắc ấy, trái tim ta đau thắt như bị ai đó bóp nghẹn khi nhìn hai người cùng bộ hỷ phục đỏ thắm ngồi kiệu hoa đi đến, nước mắt tức khắc lại rơi tầm tã.

Kim Thế Hưng người ơi, ta đã chờ đợi người đợi đến mất cả thanh xuân vậy mà khi gặp lại thì người đã... đã cùng với một nữ nhân xinh đẹp khác nên duyên phu thê... có phải chăng người đã nhìn thấy ta hay chỉ là ánh mắt của người vô tình lướt về phía ta, gương mặt đó.. ánh mắt đó.. vẫn như vậy nhưng sao nay thật khác lạ quá, mang theo hai dòng nước nóng hổi còn tuôn trào nơi khóe mắt bỏ chạy ra khỏi Kinh Thành.

Phải trở về túp lều cũ nát nơi rừng sâu hoang vu, một mình không nơi nương tựa kia thôi, khóc.. khóc đến cạn nước mắt mà trở về nơi cũ, nơi chỉ có lời ước hẹn khi xưa của người để lại.

Càng nhớ đến càng đau, cũng phải thôi người đã là quan là tướng trong triều, sao có thể thành thân cùng với một người bần hàn như ta, là một nam nhân.. liệu có đủ xứng đáng với người, không, người sẽ thật bẽ mặt trước toàn thể thiên hạ, mang theo con tim rỉ máu và sự đau lòng đến tận xương tủy, ta rời khỏi thế gian đầy đau khổ này, dòng máu từ vết cắt trên cổ tay vẫn chảy ra nhưng lại chẳng thấy đau.. kỳ lạ thay.. trong trái tim.. lại đau hơn gấp ngàn lần, nếu có kiếp sau ta xin nguyện làm một con bướm mãi mãi đi tìm và chờ người đến, ngàn kiếp vẫn đợi người cùng người ngao du khắp thế gian, chỉ có hai ta.

- "Kim Thế Hưng người ơi, Tuấn Chung Quốc này ngàn năm vẫn nguyện đợi người."

. . .

Ngày ra đi, ta mang theo trái tim đau nhói cùng một lời hứa hẹn sẽ trở về, rời khỏi nơi của hai ta đang sinh sống đến nơi Kinh Thành xa xôi, Chung Quốc ngươi ngốc lắm, có số tiền ít ỏi của ngươi dành dụm được cũng lén nhét vào tay nải mà trao cho ta tất thảy, ngươi chẳng bao giờ chịu nghĩ cho bản thân ngươi, có lần ngươi theo ta ra suối bắt cá, thân thể yếu ớt dễ cảm mạo nên ta chỉ cho ngươi ngồi trên bờ suối, chẳng biết ngươi lơ đảng, mãi nhìn ta mà cắt quả táo cũng cắt nhầm vào tay chảy cả máu, ta ở dưới suối nghe tiếng ngươi liền hoảng sợ, vội vàng lên bờ chạy đến xem tay ngươi, ta hỏi ngươi:

- "Trong mắt ngươi chỉ có mỗi ta hay sao mà bất cẩn thế hả?"

Ngươi lại cười hề hề đáp:

- "Vâng, trong mắt ta chỉ có mỗi mình Thế Hưng người thôi."

Mỗi lần như thế ra chỉ biết lắc đầu trách ngươi là Tiểu Ngốc, ấy vậy mà lúc xa ngươi rồi, ta lại lo lắng thấp thổm, thủ thỉ bên tai ngươi rằng:

- "Chung Quốc, hãy hứa rằng trong lòng ngươi chỉ độc nhất một mình ta."

Bàn tay nhỏ của ngươi nơi tấm lưng ta nhè nhẹ vỗ về, như thể ngươi biết được lòng ta đầy nổi bất an, khẽ mỉm cười đáp:

- "Vâng, mãi mãi lòng này ta chỉ yêu mỗi Thế Hưng là người thôi."

- "Ta chỉ yêu độc nhất Chung Quốc là ngươi."

Nhìn khóe mắt ngươi đỏ ửng, ta đã bị trùng bước, không nỡ rời đi khỏi ngươi, nét dịu dàng của ngươi luôn luôn là điểm yếu của ta, cuối cùng vẫn phải đến lúc rời đi, bắt đầu lập nghiệp nơi xa hoa nhộn nhịp đầy cạm bẫy, bắt đầu tìm tòi học hỏi thư pháp từ một người thầy đồ đã lớn tuổi, sau bao năm vất vã thi tuyển ta đã đổ được trạng nguyên, ta muốn trở về cùng ngươi vui vẻ bên nhau nhưng khi vừa được phong chức cũng là lúc triều đình đang trong tình thế bị suy sụp, thân làm quan trong triều ta không thể bỏ mặc đất nước, theo phụng mệnh của hoàng thượng cùng vị tướng quân ra phía Bắc bày mưu đánh giặc xong lại đến phía Nam khi đến ngày trở về đã là vài năm sau đó, vào trong triều đình Hoàng Thượng hết lời khen thưởng và đặc ân cho một thánh chỉ thành thân với vị công chúa nước láng giềng, khi nghe được thánh chỉ con ngươi đã ta trợn tròn ngẩng mặt kinh ngạc nhìn Hoàng Thượng, đầu óc choáng váng như bị đập mạnh vào tường, tay chân ta run rẫy đến kinh sợ, mấp máy môi nói lời hủy hôn ước nhưng chống đối thánh chỉ tức là đối mặt với cái chết chẳng kẻ nào làm được, hơn cả cái chết là còn một lời hứa trở về tìm ngươi nhưng nếu đồng ý thánh chỉ tức đã phụ lòng ngươi, phải làm sao để cho ngươi hiểu lòng này ta đang rối bời, xin ngươi thứ lỗi vì ta đã chấp nhận thánh chỉ nhưng khi phụ ngươi thì lòng ta cũng đã chết ngay từ giây phút này.

Những lá thư mà ngươi gửi đến từ lúc ta ở chiến trường không người đọc đã xấp đầy trên bàn văn kiện, ta đều đã đem ra đọc hết không sót một chữ, những nét chữ vụng về chứa đầy tâm can của ngươi lại khiến nước mắt ta rơi xuống thấm vào những dòng chữ, một nửa nước mắt hạnh phúc vì ngươi vẫn chờ đợi ngày ta trở về, một nửa nước mắt còn lại là đau thương vì đã không giữ lời hứa đã phụ ngươi đi thành thân với một nữ nhân khác, yêu ngươi, ta yêu bằng cả trái tim, yêu ngươi đến không màng thân thể này, ta có thể chết nếu ngươi muốn, cũng có thể sống bất cứ nơi đâu miễn là nơi đó có ngươi, thân thể này có thể bị thương nhưng ngươi thì không thể bởi vì nhìn ngươi đau.. tim ta sẽ đau hơn gắp trăm lần.

Ngày thành thân rốt cuộc cũng đã đến, trái tim lạnh lẽo đến hóa đá cùng vị công chúa kia ngồi trên kiệu hoa tiến vào thành, rất nhiều thần dân đón tiếp, ánh mắt lướt nhìn mọi người rồi đã vô tình chạm phải ánh mắt đau thương của ngươi, ngươi đang khóc sao, khóc vì lời hứa vẫn chưa thức hiện được hay khóc vì ta đã phụ ngươi cùng nữ nhân khác thành thân trước mặt ngươi, quy cho cùng ngươi đã đổ lệ vì ta, nhìn ngươi bỏ chạy lý trí này đã muốn phóng xuống kiệu mà đuổi theo ngươi nhưng ta đã bị lính gác và cả vị công chúa kia ngăn chặn, Chung Quốc, xin hãy hiểu cho lòng này, xin ngươi đừng chết tâm, ta sẽ đến đón ngươi sớm thôi, sẽ thực hiện lời hứa cùng ngươi sống chung một mái nhà, xin ngươi hãy kiên nhẫn đợi.

Khi xuống kiệu hoa lập tức đưa tay tháo bỏ mũ tân lang quăng thẳng xuống đất trước mắt hoàng thượng của hai nước cùng các bá quan trong triều, ngụ ý của hành động này rất rõ ta hủy hôn ước giữ hai nước, phóng lên một con ngựa gần đó muốn bỏ đi, rất nhanh quân lính lại bao vây chặn đường, sau một lúc vất vả vì sự ngăn cản của bá quan và lích gác cuối cùng ta cũng có thể rời đi khỏi triều đình, ta đã quyết dù có chết cũng phải cùng ngươi chết chung một chỗ, chứng minh lời hứa năm xưa đối với ngươi không phải là bồng bột tuổi trẻ nhưng ta nào hay khi đến nơi, lời hứa chưa thực hiện thì ngươi ra rời khỏi thế gian.

Lặng người quỳ xuống mặt đất đưa hai tay ôm lấy thân thể lạnh ngắt của ngươi vào lòng, gương mặt của ngươi đã tái nhợt vì mất máu, nơi cổ tay một vết cắt thật sâu vẫn đang rỉ máu, màu máu của ngươi đã chảy thành một vũng ướt đẫm dưới mặt đất thấm vào một mảnh y phục màu trắng tinh khiết của ngươi, bộ y phục này.. ta nhớ chứ, là trước kia chính ta đã tự tay chọn mua tặng ngươi, lúc ngươi nhận nó đã cười vui vẻ đến như thế nào ta nhớ chứ, xem bộ y phục này là bảo bối mà cất giữ như thế nào ta nhớ chứ.. nay cũng vì ta mà đã nhuộm màu đỏ thẫm lên cả một vạt áo.

Trái tim ta đau nhói như đang có từng nhát đao đâm xuyên qua, ta gào hét tên ngươi trong nỗi đau thương vô vọng không ai thấu, tại sao chưa cho phép mà ngươi đã tự ý bỏ đi, tại sao không để ta nói tâm ý của mình cho ngươi nghe mà ngươi đã bỏ đi, lời hứa năm xưa ngươi đã nói sẽ chờ đợi nhưng sao ngươi lại không đủ kiên nhẫn chờ, nếu ngươi chết đi ta còn thiết sống trên đời này nữa làm gì, Chung Quốc, đời này nợ ngươi lời hứa, nợ ngươi một trái tim, nợ ngươi một tổ ấm, nợ ngươi một phu quân, kiếp sau xin nguyện làm trâu là ngựa trả đáp cho ngươi tất cả.

- "Tuấn Chung Quốc, Kim Thế Hưng này vạn kiếp vẫn yêu ngươi."

Máu từ trái tim chảy ra khỏi ngực, cúi đầu hôn lên đôi môi ngươi, ngã xuống mặt đất ôm lấy ngươi thật chặt cùng ngươi rời khỏi thế gian, cùng ngươi đi xuống tận âm phủ lạnh lẽo, Chung Quốc kiếp này ngươi đã chờ đợi, đã thống khổ quá nhiều rồi, kiếp sau hãy sống thật an nhàn hãy làm những điều mà ngươi mong ước, đến lúc thích hợp tự khắc ta sẽ đến tìm ngươi trả nợ.

____

Xin thứ lỗi vì vừa mới hoạt động trở lại đăng SE cho mọi người đọc rồi, à mà, đây là lần đầu mình viết SE nên cảm xúc sẽ không được trao dồi cho lắm, mọi người hãy thông cảm cho mình nhé. Nếu mọi người cảm thấy không hay thì cho mình xin lỗi vì đã làm mọi người thất vọng nhiều nhé, à cảm ơn mọi người vì đã chờ đợi mình. 💜💜💜 .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net