Chương 3: Tỉnh giấc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: viết xong mất ngủ luôn. (⁠╯⁠ರ⁠ ⁠~⁠ ⁠ರ⁠)⁠╯⁠︵⁠ ⁠┻⁠━⁠┻

P/s2: 1064 haizz... Xin follow và like nhé!

--------------------------------------------------

Chương 3: Tỉnh giấc (3)

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.

Thời tiết đẹp khiến lòng người cũng thư thả. Ma Nghiêm thả tay ra, tiểu hài tử liền lung lay sắp đổ mà chiều hắn đi đến. Hắn mặc một bộ áo trắng, vạt áo thêu một đóa đào hoa nở rộ. Bước tiểu bước chân gập ghềnh tiến lên. Hắn đi được gian nan, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ kia sung sướng biểu tình lại là khiến người vui vẻ.

Ma Nghiêm ngồi xổm dưới đất, vài ngày nay tiểu tử này đem Tham Lam Điện quậy phá tưng bừng. Liền không ngày nào là được yên ổn. Chỉ cần hắn ngồi xuống đả toạ tu luyện là sẽ nghe được tiếng trẻ con khóc nháo. Quậy đến một thân nghiêm túc khí thế Tham Lam Điện biến thành một cái nhà trẻ. Ma Nghiêm cũng vinh dự lên chức vú nuôi, ngày ngày phải tự mình động thủ chăm sóc.

Hắn cũng không phải ghét bỏ tiểu tử này, chỉ cần tổ tông này bớt khóc nháo là hắn đã biết ơn trời đất rồi. Lúc yên tĩnh vẫn là rất đáng yêu. Nhưng hắn đã nổi hứng lên rồi thì đến đầu của thế tôn cũng dám ngồi. Liền hắn cái này tính tình, trưởng thành rồi sợ phải ba ngày lên nóc nhà lật ngói. Không đúng, Trường Lưu Sơn không có ngói thứ này, không biết hắn sẽ nghịch ngợm thành dáng vẻ gì nữa.

"Y y~nha.." Trên chân truyền đến một chút trọng lượng. Ma Nghiêm nhìn xuống, tiểu tể tử đi mệt mỏi, một mông ngồi trên chân hắn y y nha nha gọi. Nhìn dáng vẻ là muốn người ta phục vụ hắn. Hắn lắc đầu, cũng không biết làm sao sư đệ lại chịu được đứa trẻ này. Ma Nghiêm bế hắn lên, một cái lắc mình đã biến mất không dấu vết.

Hắn đến phòng bếp. Dạo gần đây các đệ tử cũng đã quen hình ảnh Ma Nghiêm ôm một tiểu hài tử còn đang tập đi xuống phòng bếp kiếm cơm. Phối hợp kia đáng yêu khuôn mặt nhỏ khiến cho thế tôn một thân khí thế đều tan mất bảy phần, lực sát thương giảm mạnh.

Đệ tử mỗi nhìn thấy hắn bế đứa bé tới là sẽ không nhịn được mà ngó trái ngó phải, đợi hắn đi rồi liền túm năm tụm ba mà nghị luận, tương đương náo nhiệt. Hài tử thân thế cũng là truyền đến ồn ào huyên náo, cũng phải có đến chín chín tám mươi mốt loại thuyết pháp.

Nhưng không thể không nói, tuy thế tôn uy nghiêm, hành sự còn khắc nghiệt. Nhưng cũng có không ít người chính là thích hắn như vậy dáng vẻ, bá đạo tuyệt luân. Mà hiện tại đột nhiên xuất hiện hài tử khiến cho hình ảnh của Ma Nghiêm cũng đi theo nước lên thì thuyền lên. Không ít nữ đệ tử nằm mơ giữa ban ngày muốn làm hài tử mẫu thân.

Thế mà sau lại bọn họ mới biết được căn bản không có chuyện ấy. Vì đứa trẻ là nho tôn nhặt từ dưới chân núi về, nhất quyết muốn nhận làm đệ tử. Cả Trường Lưu nháo nhào hết lên, nhưng cũng không phải vì ghen ghét một đứa bé miệng còn hôi sữa trở thành sư huynh của bọn họ. Ngược lại, vì nhóc con này quá đáng yêu, được người ta cho ăn là cười tít mắt. Nói chung là được lòng cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ. Trên dưới môn phái đều biến thành một cái nhà giữ trẻ.

Đường đường là môn phái tu tiên số một trong thiên hạ, mà cũng có ngày gặp được chuyện này. Đúng là chuyện lạ mọi năm không có, năm nay đặc biệt nhiều. Đến Ma Nghiêm cũng phải công nhận đứa trẻ này sắp thành bảo bối của cả Trường Lưu này rồi.

Nghĩ đến đây, Ma Nghiêm không khỏi nhếch miệng nở nụ cười. Vết sẹo cắt chéo qua lông mày không những không khiến cho khuôn mặt hắn trở nên khó coi. Ngược lại càng có một phen mùi vị. Phóng đãng không kiềm chế được. Anh tuấn, lại có cảm giác an toàn.

"A, tiểu gia hỏa này không biết đang làm gì. Cũng không biết đến chỗ ta cái này sư thúc ngồi một chút. Không biết là ai bảo là thích nhất ta." Thế tôn sờ cằm, luôn nghiêm khắc sườn mặt vì nhắc đến người kia mà dịu lại. Nhu hoà, khiến người nhìn không khỏi mê mẩn. Chỉ tiếc nơi này là Tham Lam Điện, bình thường cũng không nhiều người xuất nhập. Càng không nói Ma Nghiêm ở trong phòng riêng, vốn là không ai làm phiền. Này lại càng để hắn miên man suy nghĩ.

Hắn cũng lớn tuổi rồi. Mặc dù tu tiên người khuôn mặt không lão, như hắn bây giờ bề ngoài cũng bất quá là 27-28 tuổi, thực trẻ trung. Nhưng Vân Hi trung quy mới 15. Ở thế gian, cái này tuổi đã thành thân có khối người. Mà ở tu tiên giới, đạo lữ cũng không phải là như vậy tuyển.

Bọn họ nơi này đạo lữ giữa tuổi tác chênh lệch có khi cũng phải mấy cái bối phận. Nhưng mọi người đều là tâm đầu ý hợp thì đến cùng nhau, không thể liền tách ra, thực khai sáng. Ai bảo tiên nhân tuổi thọ quá mức dài lâu làm chi. Nhưng trước tiên rơi vào người là phải chịu thiệt câu này cũng không phải nói suông. Tình yêu thứ này làm hắn cũng không nhịn được lo được lo mất, trong đầu loạn như tơ vò, loạn thất bát tao.

Ma Nghiêm nghĩ tới nghĩ lui, đem chén rượu đặt lên bàn lùn, đứng dậy, phi thẳng đến Tiêu Hồn Điện. Hắn không đến ta liền đi tìm hắn. Liền cái tiểu hài nhi, chẳng lẽ ta cái này đường đường Trường Lưu Sơn thế tôn còn không trị được hắn hay sao!? Hừ!

--------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC