năm: ''éo le''

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em quen anh éo le chẳng ngờ tới, biết anh rồi lại vương vấn không nguôi 

Anh vốn dĩ là đường thẳng song song mà em sẽ không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ đi qua, cơ mà ngờ thế nào, ta lại quen thân đến thế. 

Em vốn dĩ không nên quen anh, ngay từ đầu, vì chuyện ta dây mơ rễ má nhằng nhịt, đầy những nút thắt tình yêu của ai khác. Anh là người cũ, nhưng không phải người cũ của em. 

Ta vốn dĩ quen nhau đã là lạ, duy trì được lại càng lạ hơn. Anh là người bạn thân em thương nhớ, người khiến cô ấy ướt gối hàng đêm. Anh trông mô tả của cô ấy, là hũ mật ong ngọt lừ, cuốn hút biết bao nhiêu ong bướm hút mật. Anh tươi mới và tràn đầy ấm áp, hơi thở thiếu niên thấm đượm tâm hồn anh. Anh nôi nổng và rực rỡ như lửa hồng. Em vốn sẽ chẳng thích một người như thế, nhất là khi họ còn là kẻ gây ra cái dằm trong tim của người em quý mến. 

Cơ mà trớ trêu làm sao, khi ta vô tình va phải nhau trong một cuộc trò chuyện ngắn ngủi đêm muộn. Ta liên lạc cũng chỉ bởi vì chung trường chung lớp trên danh nghĩa, chứ chưa bao giờ có chút liên quan. Ấy thế mà hôm ấy, nụ cười tủm tỉm luôn hiện hữu trên mặt em, trong suốt khoảng thời gian ta nói chuyện. Dù có là phút chốc, thì anh vẫn đem lại cho em niềm vui khó tả em luôn kiếm tìm. 

Thoắt cái cũng là lúc tiếng trống trường bế giảng vang lên, phượng đỏ rực rỡ khắp khu phố. Những ngày tháng đắm mình trong nắng gắt sớm mai, tươi cười với hoa lá xanh ngắt, dạo bước trên những nẻo đường tấp nập qua đi bình dị chẳng có gì khác biệt, cơ mà lòng em lại len lỏi chút cảm giác kì lạ. Ta thân thiết với nhau lúc nào chẳng hay, dù là nhỏ nhặt đến mấy, em cũng đem cất trong lòng, rồi khi đêm tối buông rèm, điện thoại em luôn phát ra mấy tiếng lách cách. 

Đến giờ, em cũng không biết vì sao ta thân đâu, anh ạ. Có lẽ là một chút đồng điệu, một chút khác biệt, rồi tạo nên một mối quan hệ lạ hoắc em không thể định danh. Trên tình bạn một chút, dưới tình yêu một chút, bạn thù một chút. Em và anh đối lập nhưng tương đồng, bằng một cách nào đó.  

Nhưng mà chuyện tình cảm đâu ai yên bình mấy lâu. Em dễ tin tưởng, và em là đứa dễ dàng bị cuốn vào một chuyện nào đó. Khi em vui, em có thể làm tất cả, dù là tốt hay xấu. Cơ mà nghe như nghiện ấy, vì trong cơn mê em buông lơi rào cản, hết cơn nghiện em hoảng hốt bào chữa. Anh kể em nghe về chuyện anh với cô ấy, và cô ấy phát hiện. 

Đó chẳng phải lần đầu. Vẫn còn rất nhiều lần, em đau đầu với mối quan hệ vòng vo tam quốc, thứ kẹo ngọt đến sâu nhức răng. Nhiều lúc, em chẳng muốn quen anh nữa, vì em mắc quá nhiều lỗi lầm từ khi ta quen nhau. Ấy vậy mà cứ mỗi lần anh gọi cho em, nghe giọng anh cười đùa qua điện thoại, mớ suy nghĩ ấy lại bị em quẳng ra sau đầu không níu kéo. 

Bạn em đau khổ vì anh, thì em đau đầu vì cả hai người. Cô ấy quỵ lụy cách anh đối xử với cô ấy trong quá khứ, và điều ấy làm em không mấy dễ chịu.Ồ, hóa ra là ai thì anh ấy cũng sẽ đối xử như vậy à? Ồ, hóa ra em cũng có tính chiếm hữu, em tự nhủ. Em ghét bị đối xử giống như người khác, ghét đến mức ngực trái cũng ẩn ẩn đau. Lắm lúc, em tự hỏi, nếu như anh thân lại với cô ấy, thì chúng mình sẽ như nào nhở?  

Lúc đó, anh bỗng dưng nhắn cho em, anh thân lại với cô ấy nhé? Em bất ngờ khiếp, bất ngờ đến mức mắt em cũng bật cười tới rơi nước mắt. Em không nhớ bản thân khóc vì cái gì, vì sợ anh sẽ bỏ em à? Ngẫm lại, em còn chẳng biết lý do vì sao, ấy vậy mà điện thoại em vẫn rung lên bần bật vì những cuộc gọi nhỡ của anh. Anh xin lỗi, dù anh còn chẳng biết anh sai ở đâu. Điều đó thật buồn cười, nghe giống mấy đôi chim cu yêu nhau thật, anh nhỉ?

Em thừa nhận, anh quan trọng với em, quan trọng chết đi được. Em luôn muốn nói chuyện với anh, kể cho anh hết những chuyện cỏn con thường ngày, và em vui là anh không phiền vì điều đó. Bố mẹ em gắt gỏng, anh chưa một lần khó chịu. Em hờn dỗi vu vơ, rồi chặn anh không suy nghĩ, anh vẫn sẽ tìm cách liên lạc năn nỉ em. Tất cả những điều đó, khiến một ảo tưởng cố len vào đầu em, anh ấy thích mình không nhở? 

Em nghĩ là nghĩ như thế, nhưng em cũng chẳng nghĩ rằng mình thích anh. Anh là tri kỉ, là người em quý mến, là người mang cho em niềm vui, nhưng em sợ, nếu mình thật sự bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, thì chuyện cũ sẽ lại xảy ra. Em sợ mất đi một tâm hồn đồng điệu với mình. Em sợ mất đi sự vỗ về cuối ngày, sự chờ đợi mà em luôn biết sẽ ở ngay sau. 

Mối quan hệ ta kì quặc khủng khiếp. Em không định nghĩa nổi thứ tình cảm em có với anh, dù em đinh ninh nó không có tý nào liên quan đến tình yêu. Nhưng đến tận sau này, em vẫn sẽ mong có anh sóng vai với em, cùng em đi qua hết lần phượng nở, anh nhé. 

end 

inspired by adeel and pierre

12:44, 21/9/2023

Đây hoàn toàn là chuyện lấy cảm hứng từ đời thật của bọn mình, và trên chuyện drama như nào, thì ngoài đời nó ít hơn tý thôi

ngày ấm, mến thương, adel


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net